Mục lục
Thất Thân Làm Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Phượng lão thái nãi nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù không rõ duyên cớ, cũng biết là có nguyên nhân , lão thái thái biết rõ con người Vãn Thanh , luôn cho người khác cảm giác bình tĩnh, bây giờ Vãn Thanh có phản ứng như này, nguyên nhân chắc chắn không đơn giản. Nhưng ở đây dù sao cũng có nhiều người, lão thái thái biết, có một số việc, không thích hợp biểu lộ lên mặt, vì vậy vội vàng phân phó hạ nhân: “Còn đứng đấy làm cái gì, còn không mau đi lấy thuốc trị bỏng cho Nhị phu nhân”.
Liền sau đó kéo tay nàng qua ân cần hỏi: “Vãn Thanh, ngươi có đau lắm không?”
Vãn Thanh chậm chạp quay về phía Phượng lão thái thái, nàng vẫn bàng hoàng không thốt nên lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Phượng Cô.
Nhìn thấy bàn tay bị bỏng sưng đỏ của Vãn Thanh, Song nhi đau lòng đỡ nàng, nhẹ nhàng xoa bàn tay, Song nhi không hiểu rốt cục là chuyện gì đã xảy ra khiến tiểu thư như thế. Đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư mất bình tĩnh đến thế.
Thủy Nhu cũng tiến lên phía trước hỏi han: “Tỷ tỷ có chuyện gì không ổn sao?”
Ánh mắt Phượng Cô vẫn lạnh lùng quan sát, chợt lóe lên một tia nghi hoặc nhưng rồi nhanh chóng tắt, hắn đương nhiên hiểu rõ vì sao Thượng Quan Vãn Thanh có vẻ mặt như thế.
Chỉ có điều hắn không thể ngờ, đêm hôm đó hắn mặc đồ dạ hành ( đồ đen toàn thân mà tặc nhân hay mặc), chỉ chừa đôi mắt, nàng lại có thể nhận ra được chỉ bằng một cái nhìn, điều đó làm hắn kinh ngạc không thôi.
Nữ tử này, nên nói như thế nào đây, quả thật là thông minh tài tuệ, thoáng qua đã có thể nhận ra hắn.
Vốn dĩ ban đầu, vì muốn che giấu bí mật, hắn định phái thuộc hạ đi, nghĩ đi nghĩ lại sợ Lão thái thái biết chuyện nên đành tự bản thân đi.
Chuyện này kể ra thì chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết và Thượng Quan Vãn Thanh biết. Không hề có chứng cớ nào chứng minh là hắn làm, Tuyệt đối sẽ không có người nào biết chuyện này nữa.
Được Song nhi dìu vào ghế, Vãn Thanh dần dần bình tâm trở lại. Mi mắt nàng buông xuống mềm nhũn, nàng là hạng người thông minh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ uẩn khúc trong chuyện kia.
Chỉ là không ngờ tới – Phượng Cô thật sự là người ác độc như thế, còn nàng, lại trở thành vật hi sinh trong cuộc nhân duyên có vẻ tốt đẹp này.
Phượng Cô!!!
Hai chữ nay, tựa như độc dược dần dần xâm nhập vào trái tim Vãn Thanh, nó như một loại độc dược làm cho tâm hồn trở nên đầy hận thù, ngưng kết lại trong tim thành một khối chất độc.
Nàng hận!!!
Hận đến tận xương tận tủy!
Nhưng bản thân nàng lại bất lực. Nàng căn bản là không thể tìm được bất cứ bằng chứng nào khả dĩ chứng minh là hắn làm, thậm chí, ngay cả khi có được chứng cớ thì cũng có thể làm được gì?
Hắn – cường bạo là thế!
Nàng – nhu nhược!
Rõ ràng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Càng nghĩ lại càng đau. Lại càng hận – hận sâu đậm.
Nàng bỗng giật mình, hận cả bản thân mình tại sao lại mất bình tĩnh như thế, tại sao lại phải nghĩ nhiều như vậy?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, ý nghĩ liều lĩnh vạch trần hành vi phạm tội của hắn. Có thể một lần nữa làm thiên hạ xôn xao, cho dù có đánh đồng bản thân với loại đàn bà chanh chua, thất lễ nàng cũng cam lòng. Nhưng… nàng không chỉ có một mình, nàng còn có mẫu thân yếu đuối ở nhà kia.
Đây chính là điểm yếu của nàng, thật bi ai. Nàng không chỉ có một mình trên đời, mà còn cả mẫu thân.
Nàng cất một tiếng cười nhẹ. Khóe miệng khẽ nhướng lên một cách cứng ngắc: “Thiếp trong người đột nhiên có phần không ổn, trước mặt mọi người làm chuyện thất lễ, thỉnh lão thái thái cùng phu quân, Đại phu nhân thứ lỗi, bản thân thật sự không được khỏe, liền cử động rất đau, thiếp xin cáo lui, thỉnh ngày khác đến tạ tội với phu quân cùng Đại phu nhân.”
Phượng lão thái thái vội vàng phân phó hạ nhân hầu hạ Vãn Thanh: “Các ngươi mau chuẩn bị kiệu đưa Nhị phu nhân trở về nghỉ ngơi, nhanh chóng mời đại phu tới xem bệnh cho Nhị phu nhân”
“Cám ơn thái thái.”
Từ đầu đến cuối, Phượng Cô không hề nói dù chỉ một câu, chỉ lặng lẽ ngồi quan sát tất cả sự việc, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không hề có một gợn sóng, tựa hồ tất cả những chuyện này hắn không hề quan tâm.
Nhưng trong tim hắn lại rung lên một chút xúc cảm, hắn vốn nghĩ chắc hẳn Thượng Quan Vãn Thanh nhất định sẽ làm mọi chuyện trở nên rối rắm, không thể nào lại nghĩ nàng để mọi việc trôi qua lặng lẽ như thế.
Thật không hiểu trong tâm tư nàng đang nghĩ gì.
Hắn phát hiện, lần đầu tiên hắn không đoán được tâm tư của một người. Đây là điều chưa bao giờ có – nhưng cũng không phải là không tốt. Hắn vốn dĩ thích đối đầu với những điều phiền phức.
Nhìn vào đôi mắt nàng, hai mắt sáng long lanh, hàng mi lá liễu mềm mượt, cánh môi hoa nhạt màu hồng phấn, khuôn mặt tròn nhỏ yếu ớt.
Nhìn qua, có thể nói không phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy khi gặp nhiều lại cho người ta một cảm giác đáng yêu đến lạ. Dáng người nàng thon nhỏ trong bộ xiêm y xanh nhạt điểm vô số bông hoa nhỏ tí xíu, một người khiến cho hắn thấy thú vị. Phượng cô phát hiện, đêm đó ở bên cạnh nàng, hắn có một cảm giác rất kì lạ.
Thủy Nhu nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cô có điểm căng thẳng vội níu tay hắn hỏi:”Gia, người định đưa tỷ tỷ về a?”. Kỳ thực, Thủy Nhu biết rõ Phượng Cô sẽ không đi. Nàng nguyên là nhận thấy ánh mắt kỳ lạ mà Phượng Cô nhìn Vãn Thanh, trong tâm nổi lên một ý nghĩ: Phượng Cô chỉ có thể là của nàng.
Vãn Thanh nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên một vẻ bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Trước mắt nàng là một tuấn nhan tuyệt thế, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng biểu hiện chủ nhân là một người bạc tình bạc nghĩa. Hắn vốn dĩ là một kẻ lạnh lùng vô tình.
Nhưng kẻ lạnh lùng vô tình này – là phu quân nàng.
Cường gian nàng – khiến nàng phải đến cái địa ngục này.
Đối với hắn nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn là kẻ: Lãnh khốc, vô tình, tàn nhẫn, giết người không thấy máu. Nguyên lai quả nhiên là như thế a!!!
Bất quá, có lẽ hắn cũng có ngoại lệ. Dù sao từ xưa tới giờ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vãn Thanh nhìn về nữ tử ở bên cạnh hắn.
Thật là một mỹ nhân, da trắng như tuyết, tinh khiết như bạch ngọc không một tì vết, một đôi mi dài nhỏ nhắn, đôi mắt trong sáng lộ ra vẻ phong tình, mũi ngọc nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mềm mại.
Nếu không phải là đại mỹ nữ khuynh thành thì cũng là một mỹ nữ khuynh quốc.
Khó trách là Phượng Cô lại ân sủng, Vãn Thanh thoáng nghĩ, nếu có thể làm cho nữ tử kia cười một tiếng chắc chắn Phượng Cô sẽ làm mọi cách.
Chỉ là, thật lâu sau này nàng mới biết được, Thủy Nhu không phải là người được Phượng Cô ân sủng như thế!
Thất Thân Làm Thiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK