Nguồn: kunnhi.
Qua hồi lâu, Phượng Cô tựa hồ cảm giác cười cũng đủ rồi, vì vậy không gian liền yên tĩnh trở lại, Vãn Thanh vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài không hề nói gì.
Ánh mắt Phượng Cô chăm chú nhìn Vãn Thanh, ánh nhìn tựa hồ không phải bình thường.
Mà Vãn Thanh mặc dù muốn tập trung tinh thần bản thân nhìn ra ngoài chứ không nhìn hắn, nhưng anh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm như thế làm nàng gai người, toàn thân có điểm không thoải mái.
Qua một hồi lâu, không thể bỏ qua được liền quay lại.
Cuối cùng thất bại, nàng quay đầu hướng ánh mắt về Phượng Cô: “Tướng công có chuyện gì sao?” Tiếng nói ôn như, ẩn chứa vài phần lạnh lung cùng vi não.
Phượng Cô chăm chú nhìn nàng, không hề có chút xấu hổ, vẻ mặt sung sướng nói: “Không có việc gì.” (Không có việc gì anh gọi tỷ vào làm gì hử?)
“Nếu… không có việc gì vì sao lại nhìn thiếp chằm chằm như thế, lẽ nào trên mặt thiếp có gì sao?” Vãn Thanh cố ý hỏi, biết rõ trên mặt nàng không có gì nhưng cũng dùng khăn tay nhẹ lau qua.
“Không có.” Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản, lưu loát, một câu ngắn gọn.
“Vậy vì sao lại nhìn thiếp như thế?” Nàng nói mềm mỏng, muốn xem ý hắn trả lời thế nào.
Không ngờ hắn thản nhiên đáp: “Ta nhìn thê tử của ta cũng cần có nguyên nhân sao?” Nói xong đưa vẻ mặt ám muội nhìn nàng, (Kun:Hảo a, huynh mồm mép giỏi thật /Jin: hắn nói đúng rồi còn gì.)
Hoàn toàn không còn chút lạnh lùng như trong dĩ vãng.
Nhưng Vãn Thanh lại hi vọng rằng hắn vẫn như trước kia lạnh lùng. Hắn như thế này bộ dáng thật ám muội, khiến nàng thập phần không được tự nhiên.
Bị hắn nói một câu như vậy, Vãn Thanh quả nhiên không thể nói lại câu gì. Chỉ đành ngượng ngùng bất đắc dĩ cười 1 tiếng
Người ta thường nói thư sinh sợ gặp đại binh, quan gia sợ đụng phải du côn, nhất định là để miêu tả tình cảnh của nàng lúc này.
Nhìn nàng cười nhạt, Phượng Cô chợt thấy Vãn Thanh không hề xấu xí. Mặc dù không đẹp đến mức tuỵêt thế mỹ nhân, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú, hơn nữa nụ cười của nàng có thể giết người không cần đền mạng.
Nụ cười như gió mùa xuân.
Nếu nàng thật lòng cười thì tốt hơn chừng nào!
Vãn Thanh ngồi một chỗ, hắn không cho nàng đi, nàng liền không nói tiếng nói, dù sao, người có quyền quyết định là hắn, hắn đã không mở miệng, nàng có nói gì cũng là phí công vô ích.
Nhìn xung quang, thấy có vài quyển sách, liền cầm một quyển lên xem, hóa ra là bí kíp võ công
Xem nốt những quyển còn lại, hóa ra tất cả đều là bí kíp võ công.
Vì vậy Vãn Thanh đành đặt tất cả xuống. Học Phượng Cô dựa vào xe ngựa ngủ, nhắm mắt một hồi, vẫn không ngủ được. Càng nhắm mắt, tâm càng bấn loạn.
Không thể làm gì khác hơn là lại mở mắt, nhìn nam tử đang ngủ bình yên trước mắt, trong tâm có chút phiền muộn không tránh được. Vãn Thanh đành cầm quyển bí kíp võ công lên đọc.
Vãn Thanh vừa nhìn là biết là sách dạy khinh công, nàng vốn thích đọc sách về y lý, các huyệt vị đề cập rõ ràng, nàng âm thầm luyện theo sách, cảm giác thân thể nhẹ hơn rất nhiều.
Cảm giác được sự thú vị, Vãn Thanh cố gắng ghi nhớ những bộ pháp này, lúc rỗi rãi sẽ tập luyện, không chừng lúc lâm nguy có thể dùng đến.
Nàng say sưa xem sách, hoàn toàn quên cái người tên là Phượng Cô đang ngồi gần đấy.
Kỳ thật Phượng Cô cũng không ngủ, hắn chỉ giả vờ thế thôi, hắn vẫn để tâm xem nàng làm cái gì, không ngờ nàng xem bí kíp võ công lại có thể nhập thần đến vậy (jin: mang tiếng trai đẹp mà thua quyển sách là sao là sao??? . Kún: k chịu đâu.huhu)
Phượng Cô vô cùng ngạc nhiên, tiểu thư nhà quan không phải đều yêu thích văn học sao, đối với võ công sao lại có sự ham thích như thế này?
Hơn nữa nhìn nàng như vậy, tựa hồ như nàng đã đọc bí kíp võ công không ít, vì thuật ngữ võ học có vẻ không làm khó nàng, những thứ này, thi thư thông thường đâu có nhắc đến.
Hắn nghiêng người về phía nàng, đầu chạm vào vai nàng, mà nàng cũng không mảy may phát hiện, dáng vẻ vẫn vô cùng tập trung. Trên người nàng, mùi vị vô cùng thanh đạm, không có chút gì là mùi son phấn, là mùi trời sinh đã có của nữ nhân thông thường, có thể kích khởi nhân – hiểu được. Thấy nàng tập trung như thế, hắn liền liếc xem nàng đang đọc cái gì.
Là nội công tâm pháp, dạy người ta Tiểu chu thiên, hắn cảm thấy rất kì quái, nàng xem không hiểu sao.
Vì vậy hắn bèn hỏi nàng : “Huyệt này ở đâu?”
Nàng cũng không quay đầu lại, đưa tay chỉ về bên trái : “Là chỗ này”
Nói xong lại tiếp tục đọc sách, dĩ nhiên không hề phát hiện ( khả năng câu dẫn của Phượng huynh kém quá đê )
Qua một hồi lâu, Vãn Thanh cảm giác có chỗ không ổn, nàng thường xuyên nhốt mình trong thư phòng đọc sách, Song Nhi thường hỏi nàng, nhưng nàng tập trung đọc sách không trả lời.
Âm thanh vừa rồi, làm sao có thể là Song Nhi chứ? Lúc này quay đầu lại, thấy Phượng Cô đang cười, nụ cười lộ ra vẻ nguy hiểm khó lường. (mặt biến thái thì có T_T)
Chỉ trong một tích tắc, Vãn Thanh khôi phục sự tỉnh táo, khẽ cười và nói : “Tướng công đã tỉnh” .Câu nói này cô cùng tự nhiên, như những đôi vợ chồng bình thường nói chuyện.
Người nào nhìn vào cũng có thể thấy được việc nàng giả bộ này.
“Ân.” Phượng Cô khẽ trả lời, rồi sau đó lại hỏi: “Đọc hiểu sao?”
Biết là hắn hỏi về bí kíp khinh công đang cầm, nàng đáp: “Trước kia thiếp có xem một ít sách về y dược, đối với các huyệt vị trong người, cũng biết một chút.”
Nghe nàng nói có xem qua sách y dược, hắn trái lại có chút ngạc nhiên: “Chỉ nghe nói Thượng Quan tiểu thư tài trí hơn người, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, không nghĩ tới còn biết cả y dược!”
Phượng Cô nói với vẻ tự nhiên thật lòng, không nghe ra chút ý tứ giễu cợt nào, Vãn Thanh có điểm hiểu không rõ ràng, hắn hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chợt thay đổi giống người bình thường, chẳng những mời nàng cùng hắn ngồi một xe, lại còn thản nhiên cùng nàng nói chuyện, không có vẻ gì là cao ngạo lạnh lung luôn tự cho mình đúng của trước đây.
Chỉ nghe thiên hạ nói lòng dạ đàn bà không thể hiểu, nàng bỗng cảm giác được, nam tử này cũng vô cùng khó hiểu, hay là, do hắn quá đẹp, gần như nữ tử, cho nên mới có sự khó hiểu này.
Nghĩ đến đó nàng không kiềm chế được bật cười.
Phượng Cô thấy nàng đột nhiên bật cười, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Vãn Thanh bị hắn hỏi, có cảm giác bị bắt quả tang, may mà hắn không có khả năng đọc ý nghĩ người khác, Vãn Thanh thầm đỏ mặt, nếu hắn biết nàng đang so sánh hắn với nữ tử, hắn không phá tan cái xe ngựa này mới là lạ.
Thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, Vãn Thanh vội đổi đề tài: “Nếu chỉ đọc Kinh thi sẽ rất dễ chán, cho nên thiếp có đọc qua các sách khác một chút.”
Phượng Cô tất nhiên biết nàng cố ý đổi chủ đề, bất quá hắn cũng thập phần không còn hứng thú với đề tài cũ, không tra hỏi nàng nữa, lại hỏi tiếp: “Sao? Bình thường ngươi còn đọc sách gì nữa?”
” Thư phòng của phụ thân sách không ít chút nào,mà thời gian trước, bình thường đều không có việc gì làm, nên gần như sách gì thiếp cũng đã xem qua.” Lời của nàng thật không có phóng đại, nàng đúng là đã xem rất nhiều sách, kinh Phật, kỳ môn thuẫn giáp, dã sử – thư, nàng đều đã xem -. Bởi vì ở trong nhà thật sự rất nhàn rỗi, mà nàng lại không thích giống như tiểu thư khuê các la cà đường phố, cũng không thích nữ công,nàng chỉ thích cả ngày làm bạn với sách.
Vãn Thanh nói xong nhìn về phía Phượng Cô, lại thấy hắn căn bản là không thèm để ý nàng, lại giả vờ ngủ say, trong lòng có điểm hoang mang.
Hắn hỏi, nàng trả lời hắn không thèm để ý còn bỏ qua. Rốt cuộc hắn muốn thế nào mới vừa lòng.
Nàng bình thường vô cùng tốt tính , nhưng gặp chuyện bực bội này, không còn tâm trạng đọc sách , vì vậy học hắn nhắm mắt đi ngủ.
Thất Thân Làm Thiếp