Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Đang đi, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Hồng Thư, tại sao lại dừng lại?” Vãn Thanh cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì vậy nhìn về phía Hồng Thư, thấy vẻ mặt Hồng Thư cực kỳ nghiêm trọng, nhưng lại như kiểu chuyện này thường xuyên xảy ra.
“Nhị phu nhân, hình như chúng ta gặp phiền phức .” Hồng Thư nói. Rồi sau đó nhấc màn che, nhìn ra ngoài.
Vãn Thanh nhìn theo phía màn che nhấc lên, thấy trước đoàn xe, một đám hắc y nhân bịt mặt vây quanh, đếm qua có khoảng hai mươi ba mươi người, hơn nữa mỗi người đều không đơn giản, ánh mắt tỉnh táo mà tràn ngập sát ý, làm cả không khí xung quang cũng đầy sát khí theo.
Vãn Thanh chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng giằng co như vậy, đương nhiên có chút sợ hãi.
Hồng Thư vén màn xuống xe, quay đầu nói với Vãn Thanh: “Nhị phu nhân, những kẻ này chắc chắn có ý đồ không tốt, hơn nữa xem ra võ công cũng không tệ, nhiều khả năng một lát nữa sẽ hỗn loạn, nhưng Hồng Thư sẽ ở trên xe bảo vệ người, nếu một lát nữa thật sự không khống chế được bọn chúng, người nhất định không được đi ra ngoài, chỉ được ở trong xe.”
“Ân.” Vãn Thanh ôm một thanh kiếm. Nàng đi ra ngoài cũng không có khả năng cứu được ai, hơn nữa còn làm vướng chân vướng tay người khác, điểm này, nàng hiểu rõ -.
Nhưng nhìn ánh mắt của Hồng Thư, chỉ sợ những kẻ này không phải là loại dễ đối phó.
“Ngươi phải hết sức cẩn thận.” Nàng dặn dò nói.
“Ta nhớ rồi, Nhị phu nhân!” Hồng Thư quay đầu lại, cảm thấy vô cùng an ủi, nàng vốn xuất thân nghèo túng, mãi đến gặp gỡ Gia, mới thoát khỏi kiếp sống ăn nhờ ở đậu.
Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai đối đãi với nàng như một con người đích thực (tức là luôn xem như nô tỳ, kẻ dưới), cũng không có người nào quan tâm nàng, chân chính quan tâm đến an nguy của nàng. Mặc dù hiện tại nàng là thiếp thân tỳ nữ của Gia, cũng coi là có chút thân phận.
Nhưng, có mấy người thật tâm đối đãi với nàng chứ?
Cho đến hôm nay, nàng cũng chỉ thấy có Nhị phu nhân dùng thái độ đấy để đối đãi với một nô tỳ. Có đôi khi, nàng rất hâm mộ Song nhi -, bởi vì, đều là nô tỳ, nhưng nàng không thể giống như Song nhi, có chủ nhân yêu thương như vậy.
“Làm sao vậy?” Vãn Thanh thấy Hồng Thư sắc mặt đột nhiên có chút đau thương, liền hỏi.
Hồng Thư lắc đầu: “Không có việc gì.”
Rồi sau đó đi ra cửa xe, xem xét tình huống bên ngoài.
Lúc này, thị vệ đã giao chiến cùng bọn thích khách, tình hình tuy có chút hỗn loạn, nhưng xem ra vẫn khống chế được, bởi vì, tứ tỳ nữ cùng Sâm tổng quản chưa có tham chiến, vẫn đang đứng một bên nhìn.
Đại khái là diễn viên chính vẫn chưa lên sân khấu.
Chính vì nghĩ như vậy, đội hình thích khách liền biến đổi, bày ra một thế trận rất quen thuộc, tất cả thích khách vây thành hình tròn quay lưng vào trong, hơn nữa là hai vòng tròn.
Rồi sau đó hai mươi mấy người thích khách chuyển động, càng chuyển càng nhanh, càng chuyển càng nhanh, rồi sau đó hình thành một mảnh mầu đen, giống như vòi rồng.
Vãn Thanh biết, đây là một loại thế trận, yêu cầu chính là mọi người phải phối hợp ăn ý, nếu thật sự phối hợp tốt, hai mươi mấy người này ít nhất cũng có thể phát ra uy lực của trăm người.
Nhất thời có thể tăng sức mạnh tấn công.
Kỳ thật đối với trận pháp, Vãn Thanh trước kia từng có chút nghiên cứu -. Bởi vì khi đó trong thư phòng trùng hợp lại có sách về binh pháp. Lúc ấy chỉ cảm thấy vô cùng thần kì, chỉ là một thế trận, nếu làm tốt, lại có thể phát huy uy lực gấp mười.
Vì vậy có một thời gian ngắn Vãn Thanh vô cùng say mê nghiên cứu binh pháp thế trận, cho nên dễ dàng nhìn ra đây là Toàn Phong Trận, một loại thế trận lợi dụng tốc độ xoay tròn mà đả thương đối phương đồng thời bảo vệ bản thân.
Lúc này chân chính nhìn thấy Toàn Phong Trận, Vãn Thanh thấy xúc động vô cùng, uy lực của nó, so với tưởng tượng của nàng thì lớn hơn rất nhiều .
Có một thị vệ tiến về phía trước, còn chưa đến gần Toàn Phong Trận, trong trận đột nhiên lóe lên ánh đao, tay của thị vệ đã đứt lìa , máu tươi chảy ròng ròng, Vãn Thanh thấy vậy liền lấy tay bịt miệng cho khỏi nôn.
Cánh tay đứa lìa chảy máu ròng ròng, làm cho ai nhìn thấy cũng phải sững sờ.
Hồng Thư nghĩ Vãn Thanh không khỏe, định hạ màn xe, lại bị Vãn Thanh ngăn cản: “Không có việc gì, ta chịu đựng được. Không đến mức sợ hãi không phán đoán được gì.”
“Nhị phu nhân không cần lo lắng, tặc nhân dù lợi hại đến đâu, còn có Gia ở đây, chỉ cần Gia tham chiến, những kẻ này nhất định không thể sống sót!” Hồng Thư vô cùng tự tin nói.
Nếu không phải Phượng Cô thật là vô cùng lợi hại, nhất định Hồng Thư cùng ba nha hoàn kia không trung thành như thế, tôn sùng hắn như một thiên thần.
Đúng lúc này, Sâm tổng quản đứng dậy, gương mặt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng mà nghiêm túc, đứng ở đàng kia, giống như cá hắc bánh mì công ( không biết cái gì luôn ).
“Lui ra!” Hắn quát. Dẫn hai người Hoàng Kỳ, Lục Cầm hướng về phía Toàn Phong Trận.
Rồi sau đó rút từ sau lưng ra một cái roi, hung hăng vung về phía trước, văng ra mùi vị của thuốc phiện sống, rồi sau đó hướng tới Toàn Phong Trận mà vung roi, roi như con rắn mềm mại uyển chuyển, nhưng vừa đến trước Toàn Phong Trận liền trở nên thẳng tắp.
Vung roi một hồi, đến lúc thu về, trên roi đọng từng giọt máu như chuỗi hạt trân châu màu đỏ.
Sâm tổng quản này thật là lợi hại, ngày thường không hề lộ ra chút công phu, nhưng thế mới là loại người chân chính lợi hại, bất động thanh sắc, lúc thật cần thiết mới bộc lộ bản lĩnh.
Ra tay nhẫn tâm vô tình, tuyệt! ! !
Một chiêu này xuất ra vô cùng nhanh, khiến địch nhân hoàn toàn không ngờ được.
Hơn nữa hắn cũng không cho địch nhân cơ hội nghỉ ngơi, từng roi một vung tới, vô cùng nhanh nhẹn sắc bén, tốc độ quả là kinh người.
Chỉ chốc lát, hắn đã lướt qua Toàn Phong Trận được một vòng.
Nhưng đối phương tỏ ra là những kẻ được huấn luyện tốt, hơn nữa trận pháp này chỉ sợ đã thực hành trăm ngàn lần, động tác vẫn vô cùng ăn ý thuần thục.
Một chiêu bị đắc thủ, liền phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt .
Về phía Sâm tổng quản, trở nên thận trọng, chỉ thủ chứ không công nữa.
Hồng Thư càng xem càng lo lắng, các nàng vẫn chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy , từ trước đến giờ, chỉ cần Sâm tổng quản ra tay, địch nhân lập tức thua trắng.
Nhưng với cục diện này, nhìn thế nào cũng không ra Sâm tổng quản đang chiếm được bất cứ ưu thế gì.
Vãn Thanh thấy vậy tỉ mỉ quan sát, để đối phó với Toàn Phong Trận, không thể chỉ với võ công lợi hại là có thể nắm chắc phần thắng, Sâm tổng quản này, mặc dù thoạt nhìn ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, nhưng chỉ cần đối phương phối hợp ăn ý trăm người như một, phòng thủ thích đáng, hắn căn bản là không thể chiếm được dù chỉ là nửa phần ưu thế.
Nếu cứ đánh như vậy, chỉ sợ không phân thắng bại.
Kỳ thật, đối với Toàn Phong Trận, nói dễ phá thì không phải, nói khó phá cũng không hẳn, bởi vì trận pháp nào cũng vậy, trăm chỗ chặt chẽ tất có một chỗ sơ hở.
Toàn Phong Trận, chú trọng cả thủ lẫn công, sơ hở duy nhất, là ở đỉnh đầu, hai người bọn họ đứng quay lưng vào nhau, một trước một sau, một chắn xa một chắn gần, chính là để không cho đối thủ có cơ hội nghỉ ngơi
Nhưng bọn họ chỉ có thể phòng thủ phía trước, hoàn toàn bỏ quên đỉnh đầu.
Vì vậy Vãn Thanh nhẹ nhàng lôi Hồng thư: “Trong lúc ngươi nhảy, có thể chống ngược người (trồng cây chuối) không?”
Hồng Thư nhìn về phía Vãn Thanh, đáp: “Đương nhiên là có thể -.”
Vãn Thanh nghe xong cười một tiếng: “Muốn phá trận này rất đơn giản, chỉ cần phi thân chống ngược người (trồng cây chuối), tự nhiên có thể phá trận.”
Hồng Thư nghe xong Vãn nói, hướng về hắc y nhân , lập tức nhìn ra chỗ sơ hở đỉnh đầu.
Hồng Thư liền cười một tiếng, đáp: “Nhị phu nhân thật là lợi hại.”
Rồi sau đó phi thân một cái, như một con phượng hoàng lửa, nhảy thẳng về phía đám hắc y nhân. Hồng Thư chống ngược người (trồng cây chuối), hắc y nhân như tổ ong bị gió thổi tung.
Vừa mở mắt ra, liền có không ít kẻ bị thương.
;217114 said: