Vì vậy, cô chỉ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Lưu Doanh là…?”
“Chị ruột của anh.” Hứa Dị quan sát sắc mặt của cô, “Tuy nhiên, nếu em không thích chị ấy, sau này có thể không gặp nhau. Chị ấy ở nước ngoài, không định quay về nữa.”
Lý Vi Ý cúi đầu nhìn mặt bàn, vài ngón tay cũng hỗn loạn quấn vào nhau. Hứa Dị nhìn những cử chỉ nhỏ của cô.
Mặt Lý Vi Ý dần đỏ lên, cô nói: “Hứa Dị, anh biết đấy, tôi là người khá thực dụng, hiểu rõ thực tế, cũng chịu không nổi thiệt thòi. Nếu anh thật sự không không chịu thả tôi, thì ngoài cách nghe theo lời anh, tôi còn có thể làm gì được? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chẳng lẽ còn muốn tôi dập đầu vào tường thể hiện sự chân thành của mình? Tôi không thể chịu đựng được nỗi đau đó.”
Hứa Dị không lên tiếng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.
Lý Vi Ý lại nói tiếp: “Tôi cũng thừa nhận, kiếp trước tôi có tình cảm với anh. Chúng ta đã quen nhau gần một năm, sớm chiều bên nhau, anh đối xử với tôi rất tốt, chúng ta rất vui vẻ. Chỉ là sau đó… tôi không thể tự chủ được, thật ra tôi đã rất đau khổ trong một thời gian dài, rơi rất nhiều nước mắt vì anh. Bây giờ, nếu anh muốn nối lại tình cảm này thì cũng phải thành tâm. Nếu không thì tại sao tôi phải tình nguyện ở bên anh? Bởi vì tôi bị anh giam cầm rất thoải mái à?”
Hứa Dị bật cười, đứng dậy cúi người xuống, một tay đặt lên mặt bàn, một tay nắm cằm cô, thở dài hỏi: “Anh phải thành tâm như thế nào, thì người trong lòng anh mới chấp nhận?”
Lý Vi Ý ngồi thẳng người, kìm chế ý muốn thoát khỏi ngón tay hắn, nói: “Đầu tiên, anh phải hứa bất kì việc gì cũng không được ép buộc tôi.”
Hứa Dị cười như không cười: “Anh đã từng ép buộc em lúc nào? Trước đây không có, sau này cũng không. Người anh muốn là một người yêu, không phải kẻ thù.”
Lý Vi Ý trong lòng dần bình tĩnh lại, lại nói: “Thứ hai, thứ hai… anh có thể đừng giam giữ tôi ở đây như tội phạm không? Cảm giác như anh không tôn trọng tôi chút nào. Hơn nữa ở đây ngay cả cửa sổ cũng không có, không thoáng khí, tôi cảm thấy rất ngột ngạt. Tôi ở một mình rất sợ hãi, tôi thực sự không chịu đựng nổi.”
Cô ngước đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn hắn.
Hứa Dị buông cằm cô ra, cúi đầu, hai tay chống lên mặt bàn, cười nói: “Em khá giỏi làm nũng đấy, bây giờ bắt đầu rót lời đường mật vào tai anh à? Nói thật, anh khá thích cảm giác này.”
Lý Vi Ý hơi cứng đờ, hắn lại nói: “Nhưng em quá nóng vội rồi. Anh đã dốc sức theo đuổi em 8 năm, còn em chưa từng nhìn anh một lần. Bây giờ đã biết những việc anh làm, em lại bắt đầu cân nhắc ở bên anh sao? Anh còn chưa đến mức u mê vì sắc đẹp như vậy. Đừng hy vọng hão huyền nữa, trong khoảng thời gian ngắn em không thể ra khỏi đây. Cũng đừng lo sợ, nơi này rất an toàn, anh sẽ ngủ ở ngoài. Tất nhiên nếu em muốn, anh cũng có thể ở lại đây với em.”
Lý Vi Ý lạnh mặt quay sang một bên: “Anh đi đi.”
Hứa Dị bị cô làm cho bật cười, nói: “Sáng ngày mai anh sẽ lại đến gặp em.” Sau đó hắn thật sự đứng dậy, rời khỏi phòng.
—
Trương Tĩnh Thiền đợi khoảng nửa tiếng, Đinh Trầm Mặc quay lại, trong mắt chứa nét cười: “Em trai tôi đồng ý rồi, xử lý đặc biệt, nhưng thành công hay không đều không liên quan đến cảnh sát, ông ấy không biết gì từ đầu đến cuối.”
Trương Tĩnh Thiền: “Ông ấy nói như nào?”
“Ông ấy sẽ cử một nữ cảnh sát đến đây, giúp cậu tìm người trong hai ngày này.”
“Một nữ cảnh sát?” Trương Tĩnh Thiền nhíu mày, lập tức liên tưởng đến những nữ cảnh sát ngồi văn phòng của đội cảnh sát. Đinh Hùng Vĩ – Đội trưởng đội Hình sự Tương Thành chỉ sợ đang làm qua loa lấy lệ mà thôi.
Nhưng ánh mắt Đinh Trầm Mặc sáng ngời nhìn anh: “Cậu đừng coi thường người ta, một mình nữ cảnh sát ấy có thể đấu lại mười người.”
(Đinh Mặc: Duyên phận tới rồi, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng của tiểu thuyết “Đợi khi tôi có tội” làm cameo.
Những ai chưa đọc cuốn tiểu thuyết kia, cũng không cần nhất định phải đi đọc, sẽ không ảnh hưởng đến tình tiết tác phẩm này. Chỉ cần coi như có hai cảnh sát thông minh đến là được.
P/s: Hứa Dị không biến thái)