Lý Hiểu Ý lại bật cười, cố gắng lau khô nước mắt rồi nhìn lên sân khấu. Cô cũng không biết tại sao, chỉ là 8 năm trước, vào cái ngày ở Thượng Hải với Chung Nghị, sau khi nhận cuộc gọi của tên khốn đó, cảm giác kỳ lạ trong giây lát ấy lại lần nữa xuất hiện.
Sức mạnh của số phận mãnh liệt hùng hồn, còn cô thì nhỏ bé, mơ hồ tựa như cát bụi.
Cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của tên cặn bã đó, thấy một tòa nhà cao tầng, nghe thấy tiếng gió gào rít bên tai, cảm nhận được cảm giác tim đập rất mạnh, cũng cảm nhận được xương cốt vỡ vụn… Tất cả những cảm giác này chỉ thoáng hiện lên mơ hồ trong một khoảnh khắc.
Nhưng trong giây phút này, cô đã hiểu ra điều gì đó… Mặc dù em gái và em rể chưa từng nói nhiều về lịch sử đã thay đổi.
Hóa ra cô vốn dĩ không thể ở đây, vốn dĩ không thể nhìn thấy gì, cũng không thể có được gì cả. Hóa ra mạng sống lại tựa như một nắm cát mịn, chỉ một cái xoay người đã tuột khỏi bàn tay cô.
Nhưng bây giờ cô đứng ở đây, có sự nghiệp, bên cạnh có Chung Nghị và các con, có thể tận mắt chứng kiến em gái mình có được hạnh phúc.
Lý Hiểu Ý nghẹn ngào khôn xiết.
Cảm ơn hai người, Vi Ý và A Thiền.
Cảm ơn hai người đã giữ chặt tay chị trong dòng chảy ác nghiệt của số phận, giữ chị lại trong thế giới này.
Chị chúc các em sống trọn đời đến khi đầu bạc răng long, mãi mãi hạnh phúc.
Giống như cuộc đời của chị.
Người thứ hai khóc là bố Lý trên sân khấu.
Khi con gái khoác tay ông, đi từng bước về phía con rể, ban đầu ông chỉ cảm thấy chua xót và xúc động trong lòng, viền mắt dần nóng lên. Nhưng ngay tại khoảnh khắc trao tay con gái cho con rể, một lão già luôn kìm nén cảm xúc như ông, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.
Sao ông cảm thấy, mình phải vất vả lắm mới chứng kiến được cảnh tượng này?
Sao ông cảm thấy, vốn dĩ mình không có được may mắn lớn như vậy?
Trong căn phòng tối tăm bẩn thỉu, máu me bê bết khắp sàn, hơi thở yếu ớt, khoảnh khắc mất đi ý thức… Tất cả chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Bố Lý ngẩn ngơ nhìn hai người họ.
Hóa ra số phận của tôi, cũng là được hai đứa trẻ này dốc hết sức để cứu lại.
Bố Lý nắm chặt tay hai người, giọng khàn khàn nói: “A Thiền, nhất định phải đối xử tốt với Vi Ý, bố giao con bé cho con. Vi Ý, sau này phải chín chắn, hai vợ chồng phải quan tâm lẫn nhau, sống hòa thuận và hạnh phúc… cả đời.” Cuối cùng người cha già không nhịn được, quệt tay lau mặt.
Nước mắt Lý Vi Ý lập tức trào ra, ôm chặt lấy bố.
Trương Tĩnh Thiền nói: “Con hứa với bố, sẽ chăm sóc tốt cô ấy cả đời.”
Lý Vi Ý: “Bố ơi, hóa ra bố cũng biết làm người khác cảm động hu hu hu…”
Nhìn cảnh tượng trên sân khấu, rất nhiều người đều vô cùng xúc động.
Tuy nhiên, mọi người hoàn toàn không ngờ tới, người khóc nhiều nhất lại là Trương Mặc Vân – vị Chủ tịch già đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn oai phong không kém năm xưa.
Mọi người nào đã từng thấy ông khóc? Cho dù là năm xưa khi Phúc Minh gặp khó khăn nhất, ông trùm này trước mặt mọi người vẫn rất cứng rắn, chưa từng lộ vẻ cùng quẫn. Nhưng vào lúc này, khi ông ngồi ở vị trí đầu tiên dưới sân khấu, ấn lòng bàn tay lên mặt, khóc không thể kìm nén được.
Ngô Hinh Tuệ ngồi bên cạnh cũng ngây người, ngay cả bà cũng chưa từng thấy Trương Mặc Vân khóc như vậy. Chồng bà có phải hiểu sai gì không? Nhà họ là đón dâu về, chứ có phải gả con trai đi đâu. Hôn lễ nhà người khác chẳng phải bố mẹ vợ khóc hu hu, còn bố mẹ chồng cười ha ha sao?
Ngô Hinh Tuệ chọc chọc bàn tay chồng, Trương Mặc Vân khoát tay, không cần để ý đến ông. Ông… cũng không biết mình bị làm sao nữa, hoàn toàn không thể kìm nén nổi, nước mắt tuôn rơi như mưa. Ông nghĩ rằng cuối cùng ông đây cũng nhìn thấy ngày này, ngày mà thằng nhóc nhà mình cưới vợ.
Ông vốn dĩ không nhìn thấy được.
Ông ban đầu hô mưa gọi gió nửa đời, nhưng cuối cùng lại giống như một con chuột trong cống rãnh, chết ở một góc tối tăm không thấy được ánh mặt trời.
Thậm chí cho dù có lặp đi lặp lại bao kiếp, ông đều phải chết trước mùa xuân năm nay.
Nhưng cuối cùng, con trai và con dâu vẫn kiên định thay đổi số phận của ông, hết lần này đến lần khác kéo ông thoát khỏi vòng xoáy của định mệnh. Trong vòng lặp cuối cùng, rõ ràng chỉ cần ông bố già này góp sức, Trương Tĩnh Thiền sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng thằng nhóc chết tiệt đó lại không chịu, cứ kiên quyết muốn ông trốn trong bệnh viện ba ngày, chỉ sợ tác động của vòng lặp lại gây ra chuyện gì khiến ông chết. Còn thằng nhóc đó tự mình liều mạng đến suýt mất mạng.
Trương Mặc Vân lau nước mắt rồi bỏ tay xuống, mắt đỏ hoe nhưng ông lại nở nụ cười.
Sau này ông còn phải sống lâu hơn, bây giờ mới năm mươi mấy tuổi, tương lai còn phải bế cháu trai, cháu gái. Người ta thường nói “gừng càng già càng cay”, những kẻ hại ông, nhìn xem bây giờ ai mới là người cười đến cuối cùng. Trương Mặc Vân mặc dù gặp thất bại do nửa đường phạm sai lầm, nhưng may mắn biết sửa sai, lại có đứa con trai và con dâu tốt, cuối cùng đã có thể cười đến cuối cuộc đời.