Còn cô một tay đặt dưới đầu, tay còn lại… quàng qua vai người đó.
Người đó ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, lại tính chui vào lòng cô: “A Thiền, tối qua không ngủ ngon à? Lúc nãy anh bỗng nhiên ngủ gật đấy.”
Lý Vi Ý hoảng sợ đẩy cô ấy ra, không phải không ngủ ngon, chỉ là tôi mà đến đây, thì bạn trai chính thức của cô phải tạm “đăng xuất”.
Cô nắm lấy cặp sách muốn chạy đi.
Trình Duệ Nghiên nhăn mặt: “Anh đi đâu? Đã hẹn là dạy em toán cao cấp rồi mà, tuần sau có bài kiểm tra!”
Lý Vi Ý cười trừ: “Bỗng dưng anh nhớ ra có việc gấp,hay là em… tự ôn đi! Có ý chí thì nên, bé cưng em có thể làm được, cố lên!” Cô không đợi đối phương trả lời lại đã chạy ra khỏi phòng học.
Cho đến khi chạy ra khỏi tòa giảng đường, thấy không có ai đuổi theo phía sau, Lý Vi Ý mới thở phào, trong lòng vô cùng vui sướng, cô đã quay về được rồi!
Cô nhìn điện thoại di động sững sờ, không phải chứ.
Ngày 11 tháng 3 năm 2014.
Đã qua đúng hai tháng kể từ lần xuyên không trước.
Thời gian trôi đi của hai bên không tương đương nhau.
Lý Vi Ý ngay lập tức gọi điện cho Trương Mặc Vân, nhưng không có người nghe máy. Cô lại gọi cho Ngô Hinh Tuệ, mới biết “ông bố ruột doanh nhân” của cô đang đi công tác ở Thượng Hải.
Lý Vĩ Ý quyết định đi đến chỗ chị gái trước, rồi sau đó đi Thượng Hải tìm Trương Mặc Vân để trình bày kế hoạch.
Cô sờ thấy chìa khóa xe Ferrari trong túi áo, nhanh chóng tìm thấy chiếc xe màu đỏ rực rỡ đỗ gần đó chỗ cô đứng. Cô gọi điện cho tài xế: “Lê Duẫn Mặc, cậu đang ở đâu?”
Lê Duẫn Mặc: “Em vừa tan học, sao thế?”
“Buổi chiều có tiết học không?”
“Không có.”
“Vừa đúng lúc, đi đến bãi đỗ xe đi.”
“Vâng…hả!”
Sau hai tháng xa cách, Lê Duẫn Mặc cuối cùng cũng được cho phép ngồi ở ghế lái, cậu được cho phép mà thấy lo sợ: “Thật sự cho phép em lái?”
“Tôi lại đau đầu rồi, lái đi”
“Có cần đi đến bệnh viện không?” Mặc dù Lê Duẫn Mặc miệng thì quan tâm, nhưng mặt mày thì rất hớn hở, “Hay là về nhà nghỉ ngơi?”
“Đi đến nhà Lý Vi Ý.”
Lê Duẫn Mặc suýt đạp phải chân ga, cậu nói: “Anh Thiền, anh đừng có đùa giỡn với cảm xúc của em. Lúc đầu em hỏi anh còn cần đi sang nhà Lý nữa không, anh trả lời như nào?”
“Trả lời như nào?”
Lê Duẫn Mặc tức giận nói: “Anh hỏi em Lý Vi Ý là ai? Nói là anh không quen, còn nói chắc em ngứa đòn lắm rồi, đánh em một trận!”
Lý Vi Ý cười khúc khích, nói: “À… Lúc đó tôi đã quyết tâm sẽ một lòng một dạ với chị dâu cả của cậu, nên mới không thừa nhận. Nhưng mà mỗi đêm khuya hai tháng này tôi đều nằm mơ, tôi nhận ra mình không thể bỏ được chị dâu bé của cậu. Mau lái xe đi, đừng nói nhảm nữa.”
Lê Duẫn Mặc: “…”
Cậu ta nhẫn nhịn lái xe, hỏi: “Thế Trình Duệ Nghiên phải làm sao? Em thấy khoảng thời gian này hai người cũng khá ổn đấy chứ.”
Lý Vi Ý không ngẩng đầu lên: “Cái gì mà phải làm sao? Tôi vừa đẹp trai vừa ưu tú như vậy, chẳng lẽ không thể cùng lúc có cả hai bạn gái mỗi người một vẻ sao?”
Lê Duẫn Mặc hoàn toàn không nói được nên lời, quay đầu nhìn thấy anh Thiền của cậu không biết từ đâu móc ra một mảnh giấy nhỏ, đang cúi đầu viết một dãy số lên tờ giấy.
“Anh Thiền, anh viết gì đấy?”
“Không có gì.” Lý Vi Ý nhanh chóng nhét mảnh giấy vào trong túi áo.
Lúc này, điện thoại của Trương Tĩnh Thiền vang lên, Lý Vi Ý thấy một số lạ gọi tới. Cô nghĩ thêm một việc không bằng bớt một việc, khả năng cao là số máy tiếp thị, cô trực tiếp cúp máy.
Kết quả đối phương không chịu buông tha, lại gọi thêm ba bốn lần.
Lý Vi Ý chỉ còn cách nghe máy: “Alo? Xin chào.”
Một giọng nữ ngọt ngào trẻ con, nhưng ngữ khí trầm thấp truyền đến: “Alo.”
Lý Vi Ý: “Ai đấy?”
Cô gái hỏi: “Lý Vi Ý?”
Lý Vi Ý trả lời dứt khoát: “Tôi đây.” rồi đột nhiên trợn mặn: “Anh, anh…”
Đối phương nói: “Tôi là Trương Tĩnh Thiền.”
Lý Vi Ý ngồi thẳng dậy: “Anh cũng quay về rồi!”
Lê Duẫn Mặc nhìn đôi mắt cô, hôm nay anh Thiền lại kì kì thế nào ý, tính cách đặc biệt hoạt bạt, cởi mở, giống như hai tháng trước vậy. Chẳng lẽ đây gọi là tính cách gián đoạn sao?
“Ừ, tôi đang trong thân thể cô.” Giọng nói Trương Tĩnh Thiền hơi buồn bực, giống như không hề vì kỳ tích xảy ra mà vui mừng hớn hở.
Nhưng Lý Vi Ý thì rất vui: “Thấy chưa thấy chưa, tôi không lừa anh, đúng không?”
“Cô đang ở đâu?”
“Tôi vừa tỉnh lúc nửa tiếng trước, đang trên đường lái xe đến nhà Lý.”
“Đến đón tôi trước đi.”
Lý Vi Ý: “Được, anh đang ở đâu?”
“Trường học, tôi đang ở tiệm tạp hóa gọi điện cho cô, đã xin phép giáo viên nghỉ ốm. Trên đường đi mua cho tôi cái điện thoại để tiện cho liên lạc, quẹt thẻ tín dụng của tôi.”
Lý Vi Ý: “Nhưng tôi không biết mật khẩu thẻ của anh, hay là lát nữa tôi đến đưa anh thẻ tín dụng?”
“Đừng lãng phí thời gian, trên đường cô đi đến đây có cửa hàng điện thoại, thẻ không có mật khẩu.”
Sau khi ngắt điện thoại, cô tìm được trong vì một chiếc thẻ nhớ và một chiếc thẻ tín dụng màu đen.
Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi đã có chiếc thẻ đen trong truyền thuyết, lại còn không có mật khẩu.
Đây chính là cuộc sống giàu có tiêu tiền như nước của giới thượng lưu sao?
Nhìn anh Thiền của cậu quẹt thẻ không chớp mắt mua điện thoại kiểu dáng mới nhất cho cô học sinh trung học, trong lòng Lê Duẫn Mặc chết lặng.
Đấy, lại bắt đầu rồi đấy. So với dáng vẻ chạy đến nhà người ta xum xuê, nịnh bợ, thì một chiếc điện thoại có tính là gì.
Hai người lái xe đến cổng sau của trường Trung học trong thành phố, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh đứng bên đường.
Lê Duẫn Mặc lần trước chỉ nhìn thấy Lý Vi Ý nằm trên giường từ xa, bây giờ mới nhìn rõ cô gái không cao lắm, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt nhỏ bẳng một bàn tay, cảm giác hơi non nớt, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn.
Mặc dù không phải kiểu đẹp như Trình Duệ Nghiên, nhưng nhìn cô trông rất tinh nghịch, dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu.
Lê Duẫn Mặc nhẹ nhàng huýt sáo, nói: “Anh Thiền, có con mắt nhìn đấy! Dáng vẻ chị dâu bé cũng khá đấy.”
“Điều đương nhiên!” Lý Vi Ý ghé lại gần cửa sổ xe, nhìn “bản thân” 17 tuổi, không nhịn được cảm thán, đúng thật là không thể sánh được với làn da mười mấy tuổi được, trắng phát sáng, mịn màng nõn nà.
Chỉ là “chính mình” này, đang đeo cặp sách trên một bên vai, tay còn lại thì đút vào túi quần, khuôn mặt trầm tư, đứng thẳng tắp như một cây liễu nhỏ.
Cô gái điềm đạm bước tới, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khí thế mạnh mẽ như hổ.
Lê Duẫn Mặc nói nhỏ: “Chị dâu bé có vẻ ngầu.”
Lý Vi Ý cũng nói nhỏ: “Ừ nhỉ…”
Trương Tĩnh Thiền đi đến bên xe, nhìn lướt qua Lý Vi Ý trước, thân hình cao 1m82 ngồi bên cửa sổ như một con sâu khổng lồ. Trương Tĩnh Thiền mặt không biến sắc liếc nhìn tệp đính kèm Lê Duẫn Mặc đang ngồi bên cạnh cô, anh hếch cằm: “Sao cậu ta lại ở đây?”
Lý Vi Ý: “Thì do tôi không… không tiện lái xe, tôi đã kể rồi mà.”
Trương Tĩnh Thiền “Ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Lê Duẫn Mặc, cậu về trước đi.” Rồi nhìn Lý Vi Ý: “Đi theo tôi.”
Lê Duẫn Mặc không thể ngờ rằng, cô chị dâu bé này lại dám qua mặt anh Thiền, đuổi cậu đi. Cậu cũng phải giữ thể diện trước mặt học sinh trung học, ngay lập tức nói: “Anh Thiền, không phải chứ, em vừa mới đưa anh đến đấy.” Rồi lại cười hì hì với Trương Tĩnh Thiền: “Chị dâu, anh Thiền của tôi không phải là người trọng sắc khinh bạn đâu.” Về điều này, thì Lê Duẫn Mặc vẫn rất tự tin, mọi khi anh Thiền chưa từng vì con gái mà tùy tiện xua đuổi anh em.
Trương Tĩnh Thiền mỉm cười nhìn cậu. Nụ cười tuy ngắn ngủi, nhưng lộ vẻ dịu dàng hiếm có. Vì vậy Lý Vi Ý hiểu ra, thực ra anh rất vui khi nhìn thấy Lê Duẫn Mặc.
Trương Tĩnh Thiền lại nói với Lý Vi Ý: “Đã kể cho cậu ta chưa?”
Lý Vi Ý: “Chưa nói, phải nói không? Coi như có thêm một người giúp đỡ.”
Trương Tĩnh Thiền: “Thôi, năng lực lý giải của cậu ta có hạn, không cần lãng phí thời gian.”
Lê Duẫn Mặc: …
Không phải, cậu nghe không hiểu họ nói cái gì, nhưng cảm giác bị sỉ nhục.
Vừa nhắc đến thời gian gấp rút, Lý Vi Ý ngay lập tức nói với Lê Duẫn Mặc: “Tôi với cô ấy còn vài việc, cậu bắt xe về trước đi, nếu có việc cần đến thì tôi tìm cậu sau.”
Lê Duẫn Mặc khó tin nhìn cô: “Anh Thiền, chẳng lẽ trong lòng anh, em chỉ là một công cụ thôi sao?”
Trương Tĩnh Thiền đứng bên cạnh xe, cười khẩy nói: “Không khác là mấy.” Lý Vi Ý trợn mắt nhìn Trương Tĩnh Thiền, rồi dùng sức đè tay lên vai Lê Duẫn Mặc: “Không, cậu là người anh em quan trọng nhất của anh Thiền đây. Cả đời này mãi là anh em tốt. Bây giờ, cậu về trước được không?”