Cậu quyết định bây giờ sẽ đến biệt thự nhà Trương, đợi Trương Mặc Vân. Đưa bút ghi âm cho ông ấy ngay lập tức.
Không người nào, không việc gì có thể cản trở cậu thiếu niên hoàn thành quyết định và nghị lực mà hai con người ấy đã căn dặn.
Phòng ICU – nơi Trương Tĩnh Thiền đang nằm ở tầng cao nhất bệnh viện, Lê Duẫn Mặc phải đi xuống 5 tầng cầu thang bộ. Cậu xuống rất nhanh, đối với một thiếu niên chân tay dài thì cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
Khi đi xuống tầng 3, Lê Duẫn Mặc nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu không để ý, tiếp tục chạy xuống dưới.
Tầng 2.
Hành lang chỉ có một ánh đèn mờ mịt, khi Lê Duẫn Mặc nắm lấy tay vịn, chạy xuống khúc cua cầu thang, cánh cửa thoát hiểm bị đẩy ” rầm” một tiếng. Lê Duẫn Mặc quay đầu lại, thấy hai người đàn ông đeo khẩu trang xông vào.
Lê Duẫn Mặc sững sờ rồi nhảy nhanh xuống dưới, hơn hai mươi bậc mà cậu chỉ nhảy hai bước. Vừa chạm chân xuống đất thì người đàn ông thứ ba từ tầng dưới lao lên.
Lúc này Lê Duẫn Mặc bị chặn lại, buộc phải lùi lại một bước, bị dồn vào góc hẹp của cầu thang, cậu hét lên: “Các người là ai? Tránh ra!” Cậu vô thức đút một tay vào túi quần, nắm chặt cây bút ghi âm đó.
Nhưng ba người đối diện hoàn toàn không có ý định trả lời. Họ xông lên một lượt, dễ dàng ấn cậu thiếu niên yếu ớt đó lên tường. Lê Duẫn Mặc liều mạng vùng vẫy, nhưng cậu không phải là đối thủ của ba người đàn ông lực lưỡng trưởng thành. Cậu giống như một chú chó bị sa lưới, đầu và cơ thể đều bị đè chặt vào tường, trong miệng đầy bụi. Chỉ có hai tay cào từng vết trên tường đến rỉ máu.
Hai tên kia giữ chặt cậu, tên còn lại bắt đầu lục soát toàn thân cậu.
Lê Duẫn Mặc bắt đầu thở gấp, đợi đến khi tay tên kia lục vào túi quần, lấy đi bút ghi âm, Lê Duẫn Mặc dốc sức vùng vẫy đầu cậu ra khỏi bàn tay của đối phương, la hét điên cuồng: “Các người không được cướp thứ này! Cái này không thể cho các người, cứu tôi với! Có ai không, cứu với!”
Có người kéo đầu cậu ta, rồi hung hăng đập mạnh vào tường, đầu Lê Duẫn Mặc bị đập đến choáng váng. Rồi bọn chúng đấm mạnh thêm vài phát vào phần bụng yếu mềm của thiếu niên, Lê Duẫn Mặc giãy giụa chống cự, nhưng cậu không phải đối thủ của họ. Cậu lại bị đánh một trận nữa, rồi quăng xuống đất, lúc này cậu đã không thể bò dậy được nữa.
Có người lục soát rồi lấy luôn điện thoại của cậu, quẳng xuống cầu thang, điện thoại đập vào tường bị vỡ nát.
Bọn chúng đánh xong thì rời đi. Lê Duẫn Mặc níu lấy chân của một tên trong số bọn chúng, hổn hển nói: “Bút ghi âm….để lại….cần bao nhiêu tiền, Trương Mặc Vân đều có thể….cho các người. Đó là của anh Thiền….dùng nửa mạng sống để đổi lấy, anh ấy muốn cứu bố. Cầu xin các người, tôi đã hứa với….chị dâu rồi…”
Tên đó đá mạnh vào đầu cậu, rồi bọn chúng nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Lê Duẫn Mặc nằm dưới đất, cậu cúi nhìn đồng hồ: 23 giờ 58 phút. Cậu lại rơi nước mắt, sự tự trách và áy náy trào dâng như muốn nuốt chửng trái tim cậu. Nhưng cậu vẫn bấu víu vào lan can, chịu đựng cơn đau khắp người, chầm chậm đứng dậy. Toàn thân cậu ta run lẩy bẩy, từ từ từng chút một kéo mở cánh cửa thoát hiểm mà ngày thường cậu rất dễ dàng mở.
Thiếu niên cả người đầy máu, mặt mũi bầm dập vừa xuất hiện trên hành lang, khiến cả y tá và bệnh nhân đều giật mình. Ngay lập tức có y tá chạy tới đỡ cậu ta. Mắt Lê Duẫn Mặc đã sưng đến mức chỉ còn lại một khe hở, tầm nhìn của cậu bị mờ bởi máu và nước mắt, cậu nắm lấy cánh tay y tá và nói: “Đỡ tôi đến thang máy…..tầng 5!”
Dù y tá khuyên nhủ thế nào cậu cũng không nghe, thiếu niên bị thương nặng gần như phải lết từng bước mới tới được cửa thang máy.
May mắn thay, thang máy vừa dừng ngay tại đó.
Thiếu niên bước vào, nhưng bởi vì quá vội nên trượt chân ngã xuống sàn.
Mọi người trong thang máy im lặng nhìn thiếu niên tàn tạ yếu đuối nằm trên sàn.
Lê Duẫn Mặc khẽ nói: “Tầng 5….cảm ơn.”
Có người nhanh chóng bấm nút tầng 5 giúp cậu.
Lê Duẫn Mặc nhắm mắt lại, đếm ngược trong đầu: 23, 22, 21….nhanh lên, nhanh lên.
—
Sau khi Lý Vi Ý tạm biệt Lê Duẫn Mặc, cô nhìn thời gian còn lại 4 phút.
Ban đầu cô muốn nhìn Trương Tĩnh Thiền lần cuối, thậm chí tự mỉa mai bản thân, ngộ nhỡ bản thân không may trở thành người thực vật, thì đây có lẽ là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy anh trong 8 năm tới.
Thậm chí có lẽ còn nhiều năm hơn thế nữa.
Cô cũng nghĩ liệu có nên nói vài lời với bố mẹ và chị gái mình không, nhưng nhận ra không biết bắt đầu từ đâu. Với lại, mọi vấn đề của gia đình mình đã được giải quyết rồi, hình như cũng không còn gì phải nuối tiếc.
Khi đi ngang quầy y tế, cô dừng chân mượn giấy bút của y tá, cúi xuống ngây ngốc một lúc, viết hai tờ giấy nhỏ, gấp gọn gàng rồi cầm chặt trong lòng bàn tay.
Lý Vi Ý đi đến bên ngoài phòng ICU, người nhà Lý và Chung Nghị đều đứng đó.
“Anh Chung Nghị, chị.”
Hai người ngẩng đầu lên.
“Có thể đi ra ngoài với em một lúc không?”
Ba người đi đến đoạn hành lang vắng người, sắc mặt Lý Hiểu Ý vẫn tái nhợt, nhìn Lý Vi Ý một cái rồi quay đi, có vẻ rất muốn trách móc nhưng từ tận đáy lòng lại không thực sự oán hận. Chung Nghị vẫn ôm vai chị ấy, nhìn chằm chằm Lý Vi Ý.
Lý Vi Ý hít một hơi rồi lên tiếng: “Em muốn nhờ anh chị một việc.” Cô lấy một tờ giấy đưa qua: “Nếu người trong phòng ICU tối nay không thể tỉnh lại, từ nay về sau, xin nhờ anh chị chăm sóc giúp em. Bất cứ lúc nào cô ấy tỉnh lại, xin hãy đưa tờ giấy này cho cô ấy. Nhất định phải đưa cho cô ấy.”
Lý Hiểu Ý tức giận nói: “Cậu còn muốn để lại lời nhắn cho em tôi nữa à?”
Nước mắt Lý Vi Ý trào ra: “Em cầu xin chị, đó là lời nhắn rất quan trọng.”
Lý Hiểu Ý không thể nói thêm lời trách cứ nào, quay đi nhìn chỗ khác cũng khóc. Chung Nghị nhận lấy tờ giấy lên tiếng: “Anh hứa với em.”
Lý Vi Ý mỉm cười, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn.”
Sau đó cô quay người, bước nhanh về phòng ICU, cô muốn nhìn thấy anh lần cuối. Đồng thời, cô nắm chặt tờ giấy còn lại trong túi, đó là lời nhắn dành cho cơ thể này – Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi.
Chỉ có bốn chữ:
“A Thiền, đợi em.”
Nắm tờ giấy đó trong tay, Lý Vi Ý dường cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, có thể là vài giây, hoặc vài chục giây? Cô đến bên ngoài phòng bệnh nhưng y tá không cho vào, cô nói: “Tôi chỉ nhìn một lần, một lần thôi…” Y tá vẫn không cho vào. Tuy nhiên khi nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của thiếu niên điển trai đó, y tá ngỡ ngàng. Lý Vi Ý nhân lúc y tá không chú ý, xông thẳng vào trong.
“Ting —” Thang máy đã lên đến nơi.
Lê Duẫn Mặc gần như bò ra khỏi thang máy, cậu mờ mịt nhìn về phía trước, vẫn đếm ngược trong đầu: 10, 9, 8, 7… Cậu không thể đi nữa rồi, không kịp rồi, cậu không kịp viện trợ rồi.