Lý Vi Ý ngồi trước máy tính, một tay Trương Tĩnh Thiền chống lên ghế, tay còn lại di chuyển chuột, nghiêng người lại gần.
Lý Vi Ý nhìn file Power Point dài 85 slide, nhanh chóng rơi vào trầm mặc.
Trương Tĩnh Thiền vỗ nhẹ vào sau đầu cô và nói: “Không cần học thuộc, quay trở về tôi làm lại bản nữa. Nhưng em phải hiểu rõ về file này.”
Lý Vi Ý: “Lần này là gì vậy?” Lần trước họ đã mổ xẻ phân tích hết về Phúc Minh rồi. Cô thật sự không nghĩ ra còn điều gì để nói nữa.
“Hợp đồng tương lai *”
(* Hợp đồng tương lai: trong lĩnh vực tài chính là một hợp đồng chuẩn hóa giữa hai bên nhằm trao đổi một tài sản cụ thể có chất lượng và khối lượng chuẩn hóa với giá thỏa thuận hôm nay nhưng lại giao hàng vào một thời điểm cụ thể trong tương lai.)
Lý Vi Ý ngỡ ngàng, chẳng lẽ anh định…
Trương Tĩnh Thiền nói: “Năm 2014, khí hậu La Nina * sẽ gây ra đợt hạn hán chưa từng thấy trong 40 năm ở Nam Mỹ và đợt hạn hán trăm năm có một lần ở Bắc Mỹ. Giá đậu tương Mỹ sẽ tăng từ đầu năm cho đến đầu tháng 9, biên độ tăng trưởng và thời gian kéo dài cao nhất trong lịch sử, việc này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Nếu lần này chúng ta quay về quá khứ vào thời điểm tháng 5, thị trường giảm nhẹ, vừa đúng lúc nhập cuộc. Nếu như… bố tôi thật sự có nỗi khổ riêng như em nói, chúng ta sẽ giúp ông ấy gian lận một lần.”
* La Nina (La Niña) là hiện tượng lớp bề mặt nước biển trở nên lạnh bất thường.
Hợp đồng tương lai là thứ mà Lý Vi Ý chưa từng động đến, chỉ nghe nói rằng rủi ro rất cao, có thể đòn bẩy lên đến 10 lần thậm chí 15 lần. Cô hỏi: “Anh không nghĩ đến mua vé số à?”
Bàn tay Trương Tĩnh Thiền vỗ nhẹ lên lưng ghế cô rồi nói: “Với hoàn cảnh thân phận của bố tôi lúc đó, em nghĩ nếu trúng xổ số 1 tỷ tệ thì liệu có đi tù không?”
Được rồi, trúng 1 tỷ đúng là hơi nhiều.
“Nhưng mà anh tính tiền vốn cần 90 triệu, bố anh kiếm ở đâu ra khoản tiền này?”
Trương Tĩnh Thiền đứng thẳng dậy.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ tròn họa tiết caro màu xám đậm, quần dài màu đen, trên tay đeo chiếc đồng hồ, trông anh giống như một người đàn ông gia đình tuấn tú và điềm tĩnh. Tuy nhiên, lời nói của anh lại đủ sự tàn nhẫn: “Chọn con đường chết hay sống, thì quyền lựa chọn nằm trong tay ông ta. Nếu ông ta không ngần ngại đắc tội với quan chức nhà nước và các bên đối tác làm ăn, mà lập tức từ bỏ toàn bộ dự án đang xây dựng của Phúc Minh; Thanh lý, bán và thế chấp toàn bộ tài sản với tốc độ nhanh nhất, đồng thời che mắt gián điệp để vay tiền, thì tôi nghĩ ông ta có thể gom đủ được 90 triệu. Kết quả tốt nhất cuối cùng, ông ấy sẽ không nợ nần gì, mà chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
—
10 giờ 06 phút tối.
Chiếc xe Sedan đen chầm chậm lái vào đường hầm.
Khi xe lái ra khỏi đường hầm, tại ngã tư phía trước, đèn xanh nhấp nháy. Trái tim của Lý Vi Ý dần dần thắt chặt lại.
Đèn đỏ.
Xe của Trương Tĩnh Thiền dừng đầu tiên trong làn rẽ trái.
Đám đông từ cửa ga tàu điện ngầm ùa ra ngoài, băng qua lối dành cho người đi bộ trước mặt hai người, che khuất tầm nhìn, giống hệt như 5 buổi tối trước, không có gì xảy ra.
Đột nhiên phía trước vô cùng rối loạn, tiếng động cơ gào rú, lốp xe phi nhanh ma sát với mặt đường. Một người bị hất văng lên không trung.
Trương Tĩnh Thiền bỗng nhiên bấm còi, những người phía trước xe giật mình rồi tránh ra phía khác, Trương Tĩnh Thiền nhấn chân ga rồi lao xe tới.
Ánh sáng trắng chói lóa chiếu thẳng về phía họ. Lý Vi Ý thấy hoa mắt, xe của Trương Tĩnh Thiền đã lao về trước, ngăn không cho chiếc xe kia đâm vào đám đông. Hai chiếc xe đâm mạnh vào nhau, phát ra tiếng ầm dữ dội, những người tránh được tai nạn la hét kinh hoàng.
Tầm nhìn Lý Vi Ý mơ hồ, cô bị hất lên rồi bị dây an toàn kéo lại. Cô cố gắng ngoảnh đầu lại, trong ánh sáng trắng chói mắt, cô mơ hồ nhìn thấy trong chiếc xe đối diện, có một người đàn ông mặc đồ đen, dáng lưng thẳng tắp, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang gần như che kín mặt, chỉ nhìn thấy máu tươi. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc định mệnh giao thoa này, người đó dường như có cảm giác, khuôn mặt đẫm máu nhìn về phía cô.
—
Lúc Lý Vi Ý tỉnh dậy nhận ra bản thân đang nằm ở nơi giống như kí túc xá. Căn phòng có bốn chiếc giường tầng, tầng dưới là bàn học, cô nằm trên chiếc giường gần cửa sổ.
Cô ngay lập tức ngồi dậy, nhìn đôi chân dài gầy mà săn chắc và đôi bàn tay to của mình.
Lê Duẫn Mặc đang ngồi ở tầng dưới phía đối diện chơi game, nói: “Sao hôm nay anh ngủ đến giờ này mới dậy, nhanh lên 10 giờ có tiết Tiếng Anh.”
Lý Vi Ý vội vàng trèo xuống, mở tủ quần áo, nhanh chóng mặc quần áo vào. Cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi cầm ví và điện thoại định đi ra ngoài.
Lê Duẫn Mặc duỗi chân ra chắn đường cô: “Anh đi đâu? Không đi học à?”
Lý Vi Ý: “Cậu đừng quan tâm, tôi có việc.”
Thật ra ngay từ lúc cô vội vàng trèo ra khỏi xuống, Lê Duẫn Mặc đã chú ý đến rồi. Bởi vì anh Thiền bình thường chỉ cần bước nhẹ vài bước là nhảy xuống được, chứ có bao giờ trèo xuống một cách yếu đuối như vậy.
Lê Duẫn Mặc đứng phắt dậy, ánh mắt phức tạp: “Anh… có phải muốn đi tìm Lý Vi Ý không?”
Lý Vi Ý ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi gật đầu.
Không ngờ khi cô đi ra khỏi ký túc xá, Lê Duẫn Mặc cũng đi theo. Nhưng bây giờ Lý Vi Ý đã có Trương Tĩnh Thiền rồi, không cần cậu đi cùng làm tài xế nữa. Vì vậy, cô học theo Trương Tĩnh Thiền, lạnh mặt nói: “Tôi đã nói là có việc rồi, không phải cậu cần đi học sao? Đi theo tôi làm gì?”
Lê Duẫn Mặc chỉ buồn bực đi theo mà không lên tiếng.
Lý Vi Ý: “Đừng đi theo tôi!”
Cậu ngẩng đầu lên, Lý Vi Ý sững sờ. Mặt cậu ta đỏ bừng, ánh mắt đó rất phức tạp, vừa sợ hãi, vừa can đảm, lại có sự giằng xé đấu tranh.
(#Asari: Mình sẽ đổi xưng hô đoạn này vì Lê Duẫn Mặc chưa biết Vi Ý là nam hay nữ)
“Cậu… rốt cuộc là ai?”
Lý Vi Ý giật mình lùi lại một bước, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Lý Vi Ý nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ Lê Duẫn Mặc và Trương Tĩnh Thiền là bạn bè nối khố, mỗi lần xuyên không biểu hiện cô lại quá mức khác thường, sớm muộn gì cậu ta cũng tìm ra manh mối.
Vì vậy cô mỉm cười, hoàn toàn thả lỏng không thèm giả bộ nữa, thần thái của con gái lập tức hiện ra, nụ cười ngọt ngào, thanh tú và lịch sự.
Cảnh tượng này ở trong mắt Lê Duẫn Mặc càng trở nên kinh khủng hơn, mặt cậu tái nhợt: “Cậu, cậu cười cái gì, đừng lại đây… Chiếm lấy cơ thể của một mình anh Thiền còn chưa đủ sao?”
Lý Vi Ý “hừ” một tiếng, gì mà chiếm lấy cơ thể anh Thiền của cậu, nghe thật là đê tiện. Cô nghiêm mặt nói: “Đừng nói lung tung, thực ra tôi là thần tiên, mỗi lần giáng trần đều là muốn cứu vớt số phận anh Thiền của cậu.”
Lê Duẫn Mặc: “Cậu lừa trẻ con đấy à?”
Lý Vi Ý: “…”
Lý Vi Ý lười giải thích, bây giờ cô đang rất vội, hôm nay là ngày 11 tháng 5 năm 2014, còn bố cô mất tích vào ngày 8 tháng 5. Nói cách khác đã gần 60 tiếng trôi qua. Lòng cô ngày càng trĩu nặng, đi về phía cổng trường.
Lê Duẫn Mặc bám theo cô như một cái đuôi, can đảm hỏi: “Cậu đi tìm Lý Vi Ý à? Mỗi lần cậu đến đều đi tìm cô ấy.
Lý Vi Ý liếc mắt nhìn cậu: “Đúng vậy, thì sao?”
“Tôi… lái xe.”
Lý Vi Ý mỉm cười, cậu nhóc này ngoan ngoãn thật đấy, sợ chết khiếp mà vẫn ngoan như vậy.
“Dẫn đường!”
“Ừ.”
Hai người lên xe, Lý Vi Ý không cần chỉ đường, Lê Duẫn Mặc lái xe rất quen đường. Cậu lái một con Sedan phổ thông trị giá trăm mấy nghìn tệ, Lý Vi Ý ngồi ở ghế sau.
Lê Duẫn Mặc lén lút nhìn cô qua kính chiếu hậu, kết quả vừa vặn bị cô bắt gặp, cô nghiêng người vể phía trước, đặt tay lên ghế của cậu, da đầu Lê Duẫn Mặc tê cứng, cánh tay cứng ngắc lái xe.
Lý Vi Ý tò mò: “Cậu sợ tôi như thế, tại sao còn đi theo tôi, lại còn chủ động lái xe?”
“Tôi… có việc muốn nhờ cậu.”