Lý Vi Ý giơ tay che mặt, cúi đầu cam chịu đi theo anh vào thang máy, rồi đi vào căn phòng nghỉ ngơi nhỏ của anh, cuối cùng cũng thoát khỏi những ánh mắt tò mò ngoài cửa.
Lý Vi Ý hất tay anh ra, ngồi xuống ghế xô pha gần cửa sổ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý đến anh. Trương Tĩnh Thiền cởi áo khoác, ngay cả áo vest cũng cởi ra vứt lên trên xô pha, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, rồi lại ngồi đối diện cô.
Anh nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Chuyện của em đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi cô lại nhớ đến bố mình lành ít dữ nhiều, trong lòng vô cùng đau xót, cô trả lời: “Có lẽ tôi đã thay đổi được những chuyện không may của kiếp trước, nhưng bây giờ lại xuất hiện biến cố mới.”
Trương Tĩnh Thiền nhìn nét mặt cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Vi Ý nghẹn ngào nói: “Bố tôi mất tích 8 năm rồi, không tìm thấy ông ấy… Tôi đã không còn bố, Trương Tĩnh Thiền, tôi cũng không còn bố nữa rồi…”
Cô vùi mặt vào hai bàn tay, một lúc sau, cô cảm nhận được anh đang ôm lấy bờ vai cô. Hơi thở trong vòng tay của anh rất xa lạ, nhưng lại khiến cô có cảm giác, đây chính là hơi thở của riêng anh. Trong tai cô, trong trái tim cô cảm nhận được sự yên bình. Cô cúi đầu, vùi mặt vào lòng anh. Nhiệt độ cơ thể anh rất ấm ấp, nước mắt Lý Vi Ý rất nhanh đã thấm đẫm áo sơ mi. Nhưng anh vẫn không hề động đậy.
Một lúc sau, anh bắt đầu vỗ nhẹ lên lưng cô, từng chút rồi lại từng chút một, như đang chậm rãi vỗ về một đứa trẻ. Nước mắt của Lý Vi Ý lại càng tuôn ra nhiều hơn. hai tay nắm chặt áo sơ mi anh.
Trong căn phòng tối mịt, cô không hề hay biết rằng Trương Tĩnh Thiền đang cúi đầu nhìn một bên sườn mặt của cô, đôi mắt anh cũng dần ửng đỏ. Cô không biết, sáng nay sau khi Trương Tĩnh Thiền thức dậy, biết được ông ấy vẫn giẫm phải vết xe đổ, thậm chí còn tự sát sớm hơn kiếp trước, trong trái tim anh chỉ còn nỗi tức giận và phẫn nộ. Nhưng cho đến giây phút này, khi thấy cô khóc nấc lên trong vòng tay anh, trong lòng anh bỗng dấy lên một thứ cảm xúc mạnh liệt mà anh đã kìm nén từ lâu, bao trùm lên thân thể anh. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nhưng đã bị anh nhanh chóng dùng khuỷu tay lau đi, rồi lại tiếp tục vỗ về lưng cô.
Giống như con sói chảy máu đang ôm chặt lấy con thỏ có cùng vết thương với mình, liếm láp cho nhau những vết thương mà người ngoài không thể nhìn thấy.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Trương Tĩnh Thiền vòng tay qua eo cô, dùng sức nâng cả cơ thể cô ngồi lên đùi anh, sau đó lại tiếp tục ôm chặt lấy cô.
Xung quanh tối om, Lý Vi Ý vốn đã khóc đến váng đầu, cô bỗng giật mình, lơ mơ hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Trương Tĩnh Thiền trầm mặc một lúc mới trả lời: “Lúc ở bên kia không phải đã nói rồi sao, em bế tôi, chẳng phải bây giờ tôi đang trả lại sao?”
(#Asari: Cảnh Vi Ý bế A Thiền quay vòng vòng nha, anh vẫn ghi thù)
Lý Vi Ý nghĩ thầm: Đâu phải trả lại kiểu này. Nhưng cô bỗng nhiên không dám nói ra. hai người đều trầm mặc, thỉnh thoảng một bàn tay của Trương Tĩnh Thiền nhẹ nhàng xoa nhẹ lên mái tóc cô, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, tấm rèm bị đóng kín, những tia sáng len lói mờ ảo, ghế xô pha lún sâu, cổ áo sơ mi của anh, cái ôm ấp áp của anh, từng đầu ngón tay của anh, cảm giác da thịt cọ xát nhau qua lớp vải mỏng… Tất cả giống như một chai rượu bị lên men quá mức, trong vị cay đắng vẫn xen lẫn vị chua ngọt, tỏa ra một mùi hương nồng nàn, hỗn loạn.
Lý Vi Ý không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ khóc nhiều đến kiệt sức. Khi cô tỉnh dậy, trong phòng vẫn tối om, không phân biệt được hiện tại là mấy giờ.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh
Cô vừa động đậy, Trương Tĩnh Thiền đã nhân ra, anh chạm nhẹ lên khuôn mặt cô rồi hỏi: “Tỉnh dậy chưa?” Giọng nói trầm khàn ngoài dự đoán.
Một bàn tay khác của anh vẫn đặt trên eo cô, Lý Vi Ý hoàn toàn tỉnh táo lại, mông cô nóng bừng như bị phỏng, ngượng ngùng nhảy ra khỏi người anh, rồi mở miệng nói: “Ôi trời, khóc nhiều quá nên mặt hơi khó chịu, tôi đi rửa mặt đây.”
Anh ngồi im không nhúc nhích, cũng không tiếp lời.
Đợi đến khi Lý Vi Ý lê từng bước ra khỏi phòng vệ sinh, rèm cửa đã được kéo ra, đèn cũng được bật lên, căn phòng trở nên sáng sủa. Trương Tĩnh Thiền quay lưng lại với cô, anh đã thay một chiếc áo sơ mi khác, đang cài lại khuy áo. Còn chiếc áo sơ mi thấm đầy nước mắt, nước mũi cô đang vắt trên ghế xô pha.
Lý Vi Ý lại thấy xấu hổ, nhón chân lao nhanh tới cầm chiếc áo mi và nói: “Đợi tôi hai phút, tôi giặt giúp anh.”
Trương Tĩnh Thiền đã cài xong khuy áo, quay người lại, nhưng vạt áo sơ mi buông thõng tùy ý, tóc cũng hơi rối, ít đi vẻ lạnh lùng, nghiêm túc hơn bình thường, mà tăng thêm vài phần thoải mái của tuổi trẻ. Anh nói: “Được.”
Kì lạ là anh cũng không nói thêm điều gì, nhưng mặt Lý Vi Ý lại càng đỏ hơn.
Lý Vi Ý cầm theo chiếc áo sơ mi rồi chạy vào phòng vệ sinh, giặt áo trên bồn rửa tay, nghĩ thầm: Chuyện gì thế này? Sao cô lại giặt tay áo sơ mi cho anh? Có thể mang đến tiệm giặt quần áo được mà. Hôm nay cô quả thật bị váng đầu rồi.
Đợi đến khi cô bước ra, Trương Tĩnh Thiền đã chỉnh đốn lại trang phục, khoác áo vest bên ngoài và quay lại ngồi sau bàn làm việc, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thâm trầm. Trên bàn còn có một ấm trà đã pha sẵn và hai chén trà rỗng.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lý Vi Ý đi tới ngồi xuống, cô cầm chén trà lên uống rồi cười ngọt ngào nói: “Ôi trời, đừng xấu hổ đừng xấu hổ, chúng ta vẫn còn phải kề vai chiến đấu, đừng ngượng ngùng nhé. Lúc nãy rất dễ hiểu, đều là những người cùng chung cảnh ngộ, nhất thời bị cảm xúc chi phối, chỉ là cùng sưởi ấm cho nhau. Anh đừng để trong lòng, tôi cũng sẽ không để trong lòng. Nếu đổi lại là một người khác, tôi cũng sẽ ôm người đó rồi khóc, hahaha.”
Bàn tay cầm ấm trà của Trương Tĩnh Thiền bỗng khựng lại, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, tiếp tục rót trà vào chén.
“Chúng ta bàn xem tiếp theo nên giải quyết như nào đi.” Lý Vi Ý nói: “Tôi vẫn muốn quay lại quá khứ, chỉ cần có một chút cơ hội tìm được bố, thì tôi sẽ không bỏ cuộc. Anh thì sao?”
Trương Tĩnh Thiền đặt chén trà trước mặt cô, có lẽ do đặt hơi mạnh tay khiến nước trà bị văng ra một ít. Lý Vi Ý giật mình, cô nghe thấy anh nói: “Được, tôi đi cùng em.”
Lý Vi Ý cảm thấy chữ “được” này anh đã nói có vẻ cứng nhắc. Cô ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh. Thực ra.. anh cũng nên thử lại một lần nữa, đừng vì một lần thất bại mà bỏ cuộc.”
Trương Tĩnh Thiền cúi đầu uống trà, bàn tay vẫn nắm chặt tách trà, lông mày không hề nhúc nhích nói: “Tôi thì không cần, lãng phí thời gian.”
Lý Vi Ý im lặng uống hết tách trà rồi nói: “Có lẽ anh thông minh hơn tôi, giỏi kinh doanh hơn tôi, hiểu bố anh hơn tôi. Nhưng có một câu nói: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tôi không tin ông ấy nói dối, ánh mắt của ông ấy là thật, tấm lòng cũng là thật. Tôi thật sự cảm nhận được điều đó.
Mặc dù lần này thất bại, nhưng tại sao anh đã kết luận luôn là ông ấy không chịu thay đổi? Nhỡ đâu đã xảy ra biến cố khác, khiến ông ấy không còn cách nào khác. Hoặc có thể ông ấy đã cố gắng nhưng không còn kịp nữa? Nếu như vậy thì ông ấy càng cần anh quay trở về giúp đỡ, thay đổi vận mệnh. Tại sao chưa làm rõ sự thật, anh đã phán ông ấy có tội? Rõ ràng anh có thành kiến với ông ấy.”
Trương Tĩnh Thiền ngẩn người nhìn cô.
—
Lý Vy Mặc nhớ lại trong những ngày bố mất tích, đã có nhiều chuyện xảy ra. Lúc đó cô 17 tuổi không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết đau buồn tuyệt vọng. Bây giờ nhìn lại, cô quyết tâm suy nghĩ kĩ càng thêm một lần nữa
Cô gọi điện cho viên cảnh sát hình sự phụ trách vụ án năm đó, số điện thoại của ông vẫn còn trong điện thoại cô.
Cô bật loa ngoài để Trương Tĩnh Thiền nghe cùng.
“Chào chú Đinh, tôi là Lý Vi Ý.”
Đinh Trầm Mặc năm đó là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của khu vực, hiện tại đã nghỉ hưu, ông là người chính trực dũng cảm, giọng ông khá lớn nhưng vẫn dịu dàng: “Tiểu Lý, chào cô.”
“Tôi xin lỗi, liên quan đến vụ án của bố tôi, vẫn có vài chi tiết tôi muốn xác nhận lại với chú.”
Đinh Trầm Mặc trả lời: “Không vấn đề gì, cô nhớ ra manh mối gì mới à?”
“Tôi không chắc chắn lắm.”
Hôm đó là thứ năm, ngày 8 tháng 5 năm 2014.
Bố mẹ Lý Vi Ý, tức là cặp vợ chồng Lý Trung Hằng và Hướng Cầm Linh, thuê một cửa hàng nhỏ khoảng 10 mét vuông trên đường Thanh Viễn ở thành phố Thần, bán quần áo chủ yếu cho khách hàng trung niên. Mỗi ngày họ đều dậy sớm bán hàng, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng nhờ sự chăm chỉ cần cù, vẫn đủ tiền để chăm lo cho gia đình.
Hơn 7 giờ tối hôm đó, Hướng Cầm Linh về nhà trước, làm bữa tối với con gái lớn Lý Hiểu Ý. Khoảng 8 giờ 10 phút (dựa theo camera giám sát trên đường), Lý Trung Hằng đóng cửa hàng, theo lý thuyết mà nói, lẽ ra ông ấy sẽ đi bộ về nhà vào khoảng 8 giờ 30 phút.
Tuy nhiên, camera giám sát đã ghi lại lúc ông trên con đường cách nhà khoảng 800 mét, bất ngờ rẽ sang con đường hướng về phía sông. Ông không mang điện thoại, Hướng Cầm Linh đã mang điện thoại về nhà trước để sạc pin.
Lý Trung Hằng có một kênh nhập hàng, là một nhà bán buôn quần áo ở bờ sông, kho hàng của đối phương cũng nằm ở đó. Điều kỳ lạ là Lý Trung Hằng không hề liên lạc với họ, nhưng camera ở cổng kho hàng ghi lại cảnh ông đi đến cổng kho nhưng không đi vào, mà đi tiếp.
Một đoạn đường phía sau không có camera giám sát.
Tiếp sau đó, vào lúc 9 giờ 8 phút, một camera ghi lại cảnh Lý Trung Hằng đi vào một con ngõ nhỏ. Đó không phải là hướng đi đến cửa hàng, hay là nhà bán buôn, càng không phải là đến nhà Lý.
Đến đây, Lý Trung Hằng đã mất tích. Thiết bị giám sát của thành phố Thần năm 2014 không phổ biến như ngày nay, chưa kể sự việc này còn xảy ra trong một khu dân cư cũ. Lý Trung Hành giống như một giọt nước, bốc hơi trong màn đêm tăm tối của thành phố nhỏ, không có nhân chứng, cũng không ai biết ông đi đâu, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
(Đinh Mặc: Trên bầu trời lóe lên tia sấm sét, Đinh Trầm Mặc tôi đây đã xuất hiện.
Tôi muốn nói với mọi người 1 chuyện:
Cảm giác “như có như không” của chị gái trong chương thay đổi vận mệnh, và nước mắt của Tạ Tri Lộc, không phải là bọn họ xuyên không hay là có ký ức về kiếp trước, mà là trong bối cảnh xuất hiện nhiều dòng thời gian, sẽ xảy ra tác động và ảnh hưởng lên nhau. Vì vậy mà những người liên quan cũng sẽ hơi có cảm giác. Càng nhiều dòng thời gian song song, thì cảm giác này sẽ càng rõ ràng. Những điểm này sẽ làm bước đệm cho những gì xảy ra phía sau câu chuyện.)
(#Asari: Trong truyện của Đinh Mặc thường hay xuất hiện nhân vật Đội trưởng Đinh. Nếu đọc truyện mà thấy xuất hiện ông cảnh sát già họ Đinh thì mọi người cũng đừng bất ngờ, biết đâu là má Mặc xuyên sách thì sao. Hehe trong “Đợi khi tôi có tội” cũng xuất hiện vị đội trưởng cảnh sát tên là Đinh Hùng Vĩ nha)