Trình Xuyên gầm lên với vẻ mặt dữ tợn: “Hứa Dị, mày điên rồi… Giết tao, phần tài liệu đó sẽ được tố cáo cho cảnh sát, mày cũng sẽ vào tù! Tưởng tao chỉ dọa mày thôi sao?”
Hứa Dị nhặt cây gậy sắt mà ông ta làm rơi trên đất, đập “bốp” một cái vào đầu ông ta, trực tiếp đánh bất tỉnh. Hứa Dị ném cây gậy sắt vào cốp xe, nói nhạt nhẽo: “Đồ ngu.”
Thấy Trình Xuyên đã trong tình trạng hít thì ít mà thở thì nhiều, nhưng mà Hứa Dị không để ông ta chết ngay bây giờ. Hắn xách Trình Xuyên như xách một con chó chết, ném vào hàng ghế sau, lục lọi trên người ông ta rồi lấy đi chìa khóa xe và điện thoại, tự mình ngồi vào ghế lái.
Tiếp theo, Hứa Dị gọi điện thoại cho trợ lý: “Tôi định đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu đến giúp tôi lái xe về. Lịch trình hôm nay, không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết.”
Liên quan đến việc riêng tư của sếp, trợ lý lập tức đồng ý.
Hứa Dị lại dùng vân tay của Trình Xuyên để mở khóa điện thoại, chỉ lướt một lúc đã tìm thấy người bạn tù kia trên WeChat, tin nhắn trò chuyện giữa hai người rất rõ ràng, phía trên còn có địa chỉ của người bạn tù. Ông ta cũng mới ra tù không lâu, sống một mình.
Hứa Dị cười lạnh, cẩn thận lau sạch dấu vân tay trên điện thoại, đặt lại vào người Trình Xuyên.
Sau đó hắn lại vòng ra cốp xe, lấy tài liệu bên trong ra xem rồi đốt sạch.
Bạn tù của Trình Xuyên sống ở bên kia sông. Vậy thì hôm nay, kẻ giết Trình Xuyên sẽ là người bạn tù đó, hai người vì tiền bạc mà xảy ra tranh chấp, đánh nhau và đâm chết nhau.
Đêm đã rất khuya.
Trời bắt đầu mưa nhỏ, Hứa Dị cởi áo vest, đeo khẩu trang và đội mũ của Trình Xuyên, toàn thân màu đen, lái chiếc xe Jeep màu đen lớn theo hàng trên đường cái để vào đường hầm qua sông.
Điện thoại đổ chuông, là quản gia biệt thự gọi đến. Hứa Dị bỗng có linh cảm không lành, một tay nắm vô lăng, nhấc máy nghe điện thoại.
“Ngài Hứa, vừa rồi tôi kiểm tra camera giám sát, phát hiện lúc chiều có người đột nhập vào biệt thự, đưa cô ấy đi rồi.”
Tối qua Hứa Dị đưa Lý Vi Ý đang bất tỉnh về biệt thự, chỉ có quản gia riêng nhìn thấy và hỗ trợ hắn sắp xếp. Hứa Dị chỉ nói một câu bạn gái bị bệnh nặng, không thích gặp người, mọi việc do hắn tự lo liệu, quản gia nhanh trí im lặng.
Hứa Dị cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn màn mưa trước xe, cười lạnh: “Cô ấy bị bệnh nặng, đầu óc không tỉnh táo, các anh nhiều người như vậy mà còn không trông chừng được. Tôi rất tức giận, xóa sạch toàn bộ camera giám sát hôm nay đi, tháo ổ cứng đập vỡ rồi vứt xuống sông, mắt không thấy tâm không phiền.”
“Vâng.”
“Phòng ngủ chính bẩn rồi, anh lập tức sắp xếp người dọn dẹp triệt để, tất cả mọi nơi đều phải lau chùi ba lần, bao gồm cả căn phòng bí mật tôi cất giữ tài liệu quan trọng, một lát nữa tôi sẽ gửi cho anh một mật khẩu tạm thời.”
“Vâng.”
Hứa Dị ném điện thoại xuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mắt nhìn ra dòng người và xe cộ bên ngoài, tay phải đập mạnh vào vô lăng.
Bỗng nhiên, lưng bên phải lạnh buốt, có thứ gì đó đâm vào cơ thể hắn, cơn đau nhói xé rách truyền đến. Hứa Dị suýt không giữ nổi vô lăng, lưng sụp xuống, đột ngột quay đầu lại.
Trình Xuyên không biết từ lúc nào đã tỉnh, mặt tái nhợt, trên tay đầy máu. Một tay ông ta bám vào lưng ghế anh, tay kia buông con dao đâm vào lưng Hứa Dị, cười quái dị: “Súc sinh! Muốn chết thì cùng chết! Xem ai chết nhanh hơn! Ha ha ha…”
Hóa ra ông ta cũng giấu một con dao găm trên người, chỉ là trước đó hoàn toàn không có cơ hội rút ra, đã bị Hứa Dị khống chế.
Nếu không phải vì nhận điện thoại mà tâm trí rối loạn, Hứa Dị tuyệt đối không đến mức không hề nhận ra, hắn gục trên vô lăng, thở hổn hển. Trình Xuyên đã thoi thóp, nhưng ông ta ôm ý nghĩ tuyệt vọng, có chết cũng phải kéo Hứa Dị xuống cùng, lại gắng gượng nhổm dậy từ ghế sau, tấn công Hứa Dị.
Hứa Dị chửi thề một câu, xe vẫn đang chạy với tốc độ cao, một tay hắn giữ vô lăng, tay kia đẩy, giằng co với Trình Xuyên. Đây là một con đường chính ven sông, dù đã 10 giờ tối nhưng lượng xe vẫn rất đông. Chiếc Jeep đen lắc lư lung tung, chạy nghiêng vẹo, xung quanh lập tức vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Có mấy lần suýt đâm vào xe khác, Hứa Dị tránh được một cách vô cùng nguy hiểm.
Phía trước đèn đỏ nhấp nháy, chuyển sang đèn xanh, tất cả xe từ từ giảm tốc độ, các xe xung quanh đều vội vàng tránh xa chiếc Jeep phát điên này.
Trình Xuyên đã leo được hơn nửa thân lên ghế trước, ấn vai Hứa Dị, ông ta phát ra tiếng cười quái dị. Hứa Dị hoàn toàn không thể đạp phanh, phía trước một đám đông người đang qua đường, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xe sắp đâm vào…
Trong tích tắc điện lửa tóe lên, trước mắt Hứa Dị lại xuất hiện ảo ảnh. Từng khung cảnh lướt qua rất nhanh như tia chớp. Hắn thấy Trình Xuyên bộc phát sức mạnh cuối cùng, đè mạnh xuống ghế lái; thấy chiếc Jeep lớn đâm nhiều người, cuối cùng tông vào một chiếc BMW màu đen; hắn nhìn thấy thoáng qua một nam một nữ ở trên xe đối phương. Hắn cũng thấy chiếc Jeep sau khi va chạm với đối phương, lại đâm tiếp vào trụ bê tông cốt thép ở cửa hầm, trượt vài mét rồi lật nghiêng trên đất; hắn thấy đầu Trình Xuyên gần như bị dập nát, người bị văng ra xa hàng chục mét; thấy bản thân mình cả người mất máu kẹt ở ghế lái xe, trợn to mắt, tắc thở…
Hứa Dị giật mình, ớn lạnh phía sau lưng, hắn quyết đoán rút súng từ thắt lưng ra, nhằm vào đầu Trình Xuyên “đoàng đoàng đoàng” bắn liền ba phát. Trình Xuyên trợn to mắt ngã xuống ghế phụ, xung quanh toàn là tiếng hét của đám đông, Hứa Dị ngẩng đầu lên, tầm nhìn bị chói, kiếp này không thấy chiếc BMW đen, chỉ có một chiếc xe con màu đen bình thường đột ngột tăng tốc, chủ động đâm tới.
Hai chiếc xe, mỗi kiếp đều va chạm nhau. Cuối cùng trong kiếp này, họ đã nhìn rõ đối phương.
Cảm giác va đập và xoay vòng kịch liệt truyền đến, xe Jeep lớn sau khi va chạm với xe con, mất kiểm soát quay vòng, trượt ra vài mét rồi đâm vào trụ bê tông cốt thép, lật nghiêng nặng nề trên đất.
Hứa Dị phun máu tươi, gian nan quay đầu nhìn về hướng xe con bị lật, rồi nhắm nghiền hai mắt lại.
(Hứa Dị: Mặc dù tôi bị chửi thậm tệ, nhưng hôm nay vì yêu cầu của tình tiết truyện, tôi vẫn độc diễn cả chương, ha ha ha.)