Người đàn ông này, hiện đang đứng đầu trong giới kinh doanh, nhưng 8 năm sau lại như một con chuột giữa chợ, tự tử ở một căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, tồi tàn.
Cổ họng Lý Vi Ý hơi khô, cô gọi: “Bố”.
Trương Mặc Vân gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, ông nói: “Ngồi đi”. Trên bàn có một bộ ấm trà, trà đã được pha sẵn trong ấm. Trương Mặc Vân rót cho mình một chén, rồi cầm thêm một chén khác đặt phía trước mặt Lý Vi Ý.
“Cảm ơn”.
Trương Mặc Vân nhẹ nhàng thổi tách trà, cười nói: “Nói đi, có chuyện gì? Vội vã chạy đến Thượng Hải, còn yêu cầu thư ký ngăn bố lại? Có phải là có chỗ nào cần tiêu tiền gấp? Hay là có vấn đề gì không giải quyết được?”
Lý Vi Ý cầm chén trà nóng trả lời: “Đều không phải, con đến là để nghiêm túc nói chuyện tương lai Phúc Minh với bố.”
Trương Mặc Vân ngẩn người, nét cười càng sâu hơn, nói: “Bố con vẫn có thể làm được 20 năm nữa, tương lai gì mà cần con phải nhọc lòng?”
“Cũng không lâu như vậy.”
Trương Mặc Vân sững sờ.
Lý Vi Ý bình tĩnh nhìn ông: “Phúc Minh không còn thời gian nữa.”
Trương Mặc Vân nghiêm nghị dõi theo Lý Vi Ý mở máy tính, chiếu bản PowerPoint lên máy chiếu. Lý Vi Ý biết rằng người cao ngạo cứng cỏi từ trong xương tủy như ông, chỉ e là còn mạnh mẽ hơn cả Trương Tĩnh Thiền. Cho dù là con trai ruột, nói những lời như vậy, e rằng đã chạm phải lòng tự tôn của ông. Làm thế nào để ông ấy tỉnh ngộ, cẩn thận lắng nghe đây?
Lý Vi Ý chợt nảy ra ý nghĩ, không dựa theo bản PowerPoint đi sâu phân tích từng bước của Trương Tĩnh Thiền, mà đưa ra một câu hỏi: “Bố có biết trong ngày hôm nay, vốn thiếu hụt là bao nhiêu sẽ lập tức làm đứt đoạn chuỗi vốn tập đoàn Phúc Minh không?
Trương Mặc Vân: “Bao nhiêu?”
“3 triệu tệ.”
Trương Mặc Vân sửng sốt, trực tiếp lắc đầu: “Không thể nào, quy mô của Phúc Minh lớn như vậy, 3 triệu tệ là con số nhỏ, nếu thực sự nghiêm trọng như vậy, bộ phận kế toán không thể không phát hiện ra. Con tính có đúng không?”
“Đó là do bọn họ vô dụng.”Lý Vi Ý không nhìn PPT, những con số đó cô đã sớm thuộc lòng, cô ra phía bảng trắng tính ngay tại chỗ cho ông: “Khoản vốn lưu động vẫn còn 11 triệu tệ, dự kiến trong vòng một tuần sẽ thu về 8 triệu tệ từ việc bán bất động sản cuối cùng của dự án Grimm. Trong vòng một tuần, dự án biệt thự Vienna phải thanh toán 6 triệu tệ tiền vật liệu xây dựng. Đây mới chỉ là tính trong một tuần. Kỳ này phải trả ngân hàng 9 triệu tệ tiền lãi. Dự án Giang Sơn Thuỷ Ngạn phải trả khoản nợ 7 triệu tệ…”
Cô tính từng khoản một, cuối cùng đưa ra con số 3 triệu tệ, dùng bút nhấn mạnh lên con số này, nói: “Bởi vì số liệu trên sổ sách luôn biến động vậy nên không rõ ràng. Một khi xảy ra biến cố, chẳng hạn như không nhận được khoản thu, hoặc ngân hàng không kịp giải ngân cho khoản vay tiếp theo, hoặc có thêm chi phí gì phát sinh ngoài kế hoạch, chỉ cần vượt quá 3 triệu tệ là có thể làm đứt đoạn chuỗi vốn của Phúc Minh. Bố hiểu điều này nghĩa là gì không? Giống như những quân cờ domino, làm đổ một quân thì những quân cờ còn lại cũng đổ theo, cuối cùng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Các dự án đang thi công sẽ bị buộc phải ngừng thi công, các khoản khác sẽ không thể thanh toán được, các khoản vay ngân hàng sẽ ngay lập tức bị cắt. Cuối cùng ngay cả tiền lương của công nhân cũng không thể trả được, cứ nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn luẩn quẩn. Toàn bộ Phúc Minh sẽ trở thành một cái hố đen hút tiền, đâu đâu cũng thiếu hụt. Ván cờ này quá lớn, chúng ta không thể gánh vác nổi.”
Sắc mắt Trương Mặc Vân không chút thay đổi. Không biết từ lúc nào, ông đã đặt tách trà xuống, 5 ngón tay duỗi trên mặt bàn, người nghiêng về phía trước.
Một lúc sau, ông ngạo nghễ nói: “Chẳng qua chỉ là lý thuyết suông, nếu thật sự thiếu hụt vốn, bố có thể tùy ý bán tài sản trong tay mình, hoặc vay vốn từ người khác, ngay lập tức lấp đầy thiếu hụt, sẽ không xảy ra hiệu ứng Domino như con nói.”
Lý Vi Ý gật đầu nói: “Thế bố có biết hai tháng sau, bao nhiêu tiền sẽ lập tức làm đứt đoạn chuỗi vốn tập đoàn Phúc Minh không?”
Yết hầu Trương Mặc Vân chuyển động nhưng ông không nói gì.
Lý Vi Ý viết một con số lên trên bảng trắng.
Sắc mặt Trương Mặc Vân thay đổi.
Lý Vi Ý vứt cây bút xuống, nói: “Con không viết nhầm đâu, là âm 50 triệu. Ngay cả khi bố không tiếp tục đầu tư vào dự án mới, cũng sẽ có khoản thiếu hụt vốn 50 triệu, trừ khi bố tiếp tục vay tiền.”
“Vậy thì tiếp tục vay tiền!” Trương Mặc Vân ngắt lời cô.
Lúc này Lý Vi Ý mới mở PPT để trình chiếu, cô nói: “Bố có biết chính sách điều tiết bất động sản sẽ được thực thi vào tháng sau không? Bố biết văn bản tăng lãi suất đã được ban hành đến cấp tỉnh chưa? Chỉ là nó vẫn chưa được công khai thôi! Bố có biết tính đến tháng này, tỷ lệ giảm doanh số bán biệt thự trên toàn quốc là bao nhiêu không? Bố đã bao giờ nghĩ tới mùa thu năm nay, nếu dự án Vienna mới xây không bán được một căn nào, thì hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào không?”
Đôi mắt Trương Mặc Vân nặng nề nhìn, còn cô bắt đầu chiếu từng slide PPT, đi sâu giải thích cho ông.
Phong cách thiết kế PPT màu trắng đen đơn giản, giống hệt như bản thân Trương Tĩnh Thiền. Những quan điểm phân tích trong đó, hệt như có người cầm một lưỡi dao sắc bén, từng đao từng đao lạnh lùng tàn nhẫn mổ xẻ từng phần thịt.
Trong lòng Lý Vi Ý bỗng rùng mình.
Khi giải thích cô tựa như nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền đứng trước mặt mình. Chủ tịch Trương Tĩnh Thiền của 8 năm sau nổi tiếng trong giới kinh doanh nhưng lại không có gì trong tay, anh đã nhìn người bố của mình như thế này. Cô bỗng nhiên có thể cảm nhận được anh sẽ có giọng điệu, vẻ mặt gì khi nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng với bố. Cô bất giác bắt chước theo anh. Cô dường như nhìn thấy tập đoàn Phúc Minh giống như một gã khổng lồ bệnh tật nằm ngay trước mặt cô. Mà cô tìm ra chính xác những bọc mủ bị ẩn giấu trên cơ thể nó, để phơi bày ra trước mặt Trước Mặt Vân. Cô thuyết trình đến khô cả cổ họng, nói những lời từ tận đáy lòng đến mức mắt sáng quắc, nói nhiều đến mức cô cũng không thể nhớ nổi mình đã nói những gì.
Gã khổng lồ cuối cùng sẽ sụp đổ, máu tanh và tiếng kêu tang thương khắp nơi.
Cuối cùng, bài thuyết trình PPT đã kết thúc, Lý Vi Ý ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Trương Mặc Vân bị ánh sáng màn hình bao phủ. Ông không nhúc nhích giống như một pho tượng. Còn Lý Vi Ý dường như vừa trải qua một trận chiến lớn, niềm vui sảng khoái nhưng lại cạn kiệt sức lực.
Trong phòng bỗng chốc im lặng, Lý Vi Ý uống một ngụm nước lớn rồi gọi: “Bố?”
Trương Mặc Nghiêm dường như vừa tỉnh lại, ông cúi đầu uống nước, Lý Vi Ý đến bên cạnh ông, nói: “Bố nên sớm quyết định, càng trì hoãn về sau, e rằng…”
“Con không cần nói nữa.” Trương Mặt ngắt lời cô, thậm chí quay người lại hướng ra ngoài cửa sổ, không để cô nhìn thẳng vào mặt mình, “Để bố suy nghĩ kỹ, con đi ra ngoài trước đi.”
“Bố!”
“Ra ngoài!”
Lý Vi Ý đành phải đi ra ngoài, cô vừa đi ra đến cửa thì nghe thấy tiếng của Trương Mặc Vân: “Con làm rất tốt.”
Lý Vi Ý quay người lại nhìn ông vẫn quay lưng vào cô, ông khàn giọng: “Bố cảm thấy tự hào vì con.”
Hốc mắt của Lý VI Ý bỗng ẩm ướt, cô im lặng một lúc rồi nói: “Con trai của bố đúng là rất đáng tự hào. Vậy bố có thể hứa với con, vì vợ và con trai, vì Phúc Minh, và vì nhiều người dưới trướng bố mà lập tức ngừng đầu tư, thanh lý tài sản và trả khoản vay không?”
Cuối cùng Trương Mặc Vân cũng quay người lại, viền mắt ông đỏ hoe, nhưng khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười kiên cường mà đầy yêu thương của một người bố: “Bố hứa với con, từ nay về sau sẽ không tham lam nữa.”
( Tác giả Đinh Mặc: Nhận thấy luôn có nhiều bạn đọc nghi ngờ liệu nam chính cao 1m60 có thể chạm tới sau gáy của nữ chính cao 1m80 hay không, Đinh Mặc sẽ cho các bạn câu trả lời:
Hôm qua đúng lúc có một người bạn cao lớn 1m80 đến nhà Mặc chơi, tôi chỉ cao 1m60 đã tự tay thử nghiệm, và rất dễ dàng chạm được đấy, còn không phải kiễng chân. Nhất là nếu hai người đứng gần nhau thì càng dễ hơn, chỉ cần giơ tay lên là được. Các bạn cũng thấy nữ chính thường xích lại gần nam chính thì lại càng dễ hơn.
Các bạn có thể tưởng tượng một cô gái nhỏ nhắn lạnh lùng dắt một chú chó Husky khổng lồ:))))