Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Định đã chịu không nổi phải rùng mình một cái và nhìn về phía Hách Dĩ Mạt đang đứng bên cạnh.
Bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Hách ngồi trên cùng một chiếc thuyền, cho dù bây giờ Dịch Quân Phi đối với Lăng Y Mộc rất có hứng thú nhưng chắc...cũng không đến nỗi vì một người phụ nữ mà ra tay với nhà họ Tiêu và nhà họ Hách đâu nhỉ.
Dù sao năm xưa Lăng Y Mộc phải chịu cảnh đày đọa như thể hoàn toàn do cô ta tự làm tự chịu thôi không phải sao?
Lăng Y Mộc cứ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Trong giấc mơ, cô giống như lại quay về lúc ở trong tù, cho dù cô có chạy trốn thế nào, có cầu xin thế nào cũng không cách nào thoát khỏi sự đày đọa đó.
Dòng nước lạnh buốt thấu xương, hay là những thứ dơ bẩn đến tận cùng, thậm chí là những cú đấm đá, chân của đối phương đạp lên đầu cô và nói với vẻ nhạo báng: “Xem kìa, người ta là luật sư lớn đấy, là thành phần trí thức đấy, vậy mà bây giờ cũng giống như chúng ta phải ngồi tù đấy thôi, đúng rồi, còn không bằng tôi nữa, chúng ta là đánh người còn cô ta chỉ có thể bị đánh mà thôi!”.
Sự đau khổ này rốt cuộc còn phải chịu khổ đến khi nào nữa đây? Tại sao...rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao cô phải chịu đựng những đau khổ này chứ?
“Lăng Y Mộc, cô biết cô sai nhất là gì không? Chính là cô đã đắc tội với chủ nhân của Thanh Thủy này đấy.”
“Lăng Y Mộc, cô đắc tội với người của Dịch Quân Phi thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu”.
“Lăng Y Mộc, cũng may anh Dịch nhân từ nên mới không lấy mạng của cô, nếu không cô đã chết trong tù luôn rồi!”
Nhân từ sao? Ba năm tù tội, vết thương đầy người, thậm chí cả đời này có thể cũng không cách nào có con được, cái này cũng gọi là nhân từ sao?
Khó chịu quá, cơ thể giống như đang nứt ra vậy.
Khó chịu đến chết đi được, ai sẽ đến cứu cô đây?
“Đừng mà...đừng mà.” Cô cố gắng hết sức vùng vẫy nhưng cũng không biết phải vùng vẫy cái gì, là muốn vùng khỏi những khó chịu trên cơ thể hay là muốn vùng khỏi định mệnh bi thảm này đây?
Ai sẽ đến giúp cô chứ? Có ai sẽ đến bảo vệ cho cô đây?
“Chị, không sao đâu, em ở đây, có em ở đây này, sẽ không ai có thể làm tổn thương đến chị đâu” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Đây là giọng nói của ai thể? Đúng rồi, là Bình Quân! Bình Quân!
Lăng Y Mộc hơi khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt điển trai tựa tự tạc tượng vậy.
Đây là...!Bình Quân! Nhưng...!hình như so với Bình Quân thường ngày lại có chút khác.
“Chị tỉnh rồi sao, trong người còn cảm thấy khó chịu không?” Dịch Quân Phi lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang chút dịu dàng.
Lăng Y Mộc lắc lắc đầu, sau khi được anh dìu ngồi dậy thì cô mới phát hiện Bình Quân không khác gì thường ngày cả.
Phần tóc mái trước trán dày cộp hôm nay được chải ra
phía sau để lộ ra phần trán đầy đặn, trên người anh lúc này đang mặc bộ áo vest có đường may tinh xảo, trên cổ còn thắt một sợi cà vạt, cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ, Lăng Y Mộc nhận ra chiếc đồng hồ này nếu là hàng thật thì ít nhất cũng phải mấy chục tỷ đấy.
Đây là...Bình Quân sao? Cô chớp chớp mắt và có chút cảm giác không chân thật cho lắm.
“Chị, chị sao thế?” Anh lại lên tiếng hỏi khi thấy cô như người mất hồn.
“Cậu...!cậu thật sự là Bình Quận sao?” Cô lẩm bẩm hỏi.
“Em đây” Anh hỏi.
Danh Sách Chương: