Mục lục
Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Không cần, tôi không khát” Cô ngượng ngùng cười.

Anh ta nhướng mày: “Anh vất vả điều chế nó như thế, em không uống sao?”
Anh kéo tay phải của cô, đem lỵ rượu nhét vào tay cô, gần như ép cô cầm ly rượu: “Vốn dĩ anh cũng lười học pha chế rượu, dù sao anh cũng không định làm bartender, nhưng mấy năm nay, anh học pha chế, sau đó… Anh chỉ pha chế loại rượu này, rất thú vị.”
Tần Hoa Nhiên nghe những lời này, chỉ cảm thấy một cảm giác khó tả, mà ly cocktail trong tay cô, cũng dường như trở nên nặng nề vô cùng.

“Còn chưa uống?” Anh nhìn chằm chằm cô nói.


Cô mấp máy môi, được rồi, sau khi uống hết ly rượu này, tồi tệ nhất cùng lắm là cô say, sau đó… Anh muốn trả thù thế nào thì tùy anh, nhưng…
“Chuyện của chúng ta, có liên quan tới bố mẹ tôi.

Anh muốn trút giận thì tìm tôi, tùy anh muốn trút giận như thế nào cũng được, nhưng đừng làm phiền đến bố mẹ tôi.”
Anh nhìn vẻ mặt bất cứ giá nào của cô, giống như trắng sĩ bị gãy cổ tay, môi mỏng phun ra một chữ “Được”.

Tần Hoa Nhiên hơi ngửa đầu, một hơi uống cạn ly cocktail trong tay.

Rượu giống như năm đó, nhưng lúc uống tâm trạng của cô hoàn toàn khác, hơn nữa năm đó cô chỉ cảm thấy loại rượu này sao lại uống ngon như vậy, bây giờ lại cảm thấy rượu này sao lại đẳng chất như thế? “Ngon không?” Anh ta dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô hỏi.

“Ngon… Ngon” Lưỡi cô có chút thắt lại, trong miệng cô tràn đầy hương vị của loại cocktail này.

Vốn là một ly rượu phải từ từ nhấm nháp, bây giờ lại bị cô nuốt xuống trọn vẹn như vậy: “Bạch Đình Sinh, anh muốn tôi thế nào, anh mới thấy hả giận chuyện năm đó, anh nói đi!”

Có lẽ nhờ một ly rượu xuống bụng này, gan cô cũng lớn thêm không ít, giọng nói cũng lớn hơn một chút.

Đôi mắt đen u tối của anh ta: “Năm đó em nợ anh cái gì, thì bây giờ em trả lại anh cái đó.”
Cô nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe kia trợn to nhìn anh, như đang suy nghĩ điều gì: “Nợ anh cái gì, trả lại cho anh là được?”
“Đúng.” Anh ta nói.

Tân Hoa Nhiên đứng dậy lắc lắc cái đầu, có lẽ rượu vừa mới ngấm, khiến cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Rượu này quả nhiên vẫn giống năm đó có tác dụng chậm lớn.

Nhưng lúc này, bởi vì tác dụng chậm lớn, cho nên khiến cả người cô trở nên mạnh dạn hơn, có thể làm ra những chuyện mà cô không làm được lúc bình thường.

Giống như bây giờ, cô ấy kéo khóa áo khoác và bắt đầu cởi áo khoác của mình.


Bạch Đình Sinh híp mắt, nhìn hành động của Tần Hoa
Nhiên lúc này, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Tân Hoa Nhiên cởi xong áo khoác, lại bắt đầu cởi áo len bên trong, cởi xong áo len, cô lại cởi áo bông “Thế nào, em nghĩ anh muốn em sao?” Bạch Đình Sinh lạnh lùng nói.

Tần Hoa Nhiên chớp chớp mắt: “Cũng đúng, anh hận tôi chết đi được, có lẽ không muốn, vậy thì anh có thể đổi một người khác, dù sao tôi nợ anh một lần, trả lại cho anh… Ợ, trả lại cho anh một lần, anh đủ hả giận rồi chứ.” Đầu lưỡi giống như có chút không nghe theo sai khiến, nói chuyện lưỡi cũng bắt đầu bị thắt lại.

Sắc mặt anh ta trở nên khó coi, tới gần cô, một tay nằm lấy cằm cô: “Sao, em có thể cho phép tùy tiện một ai đó làm loại chuyện đó với em sao?”
“Cứ coi như là… Bị chó cắn là được rồi, nếu không anh muốn tôi trả lại thế nào? Nhưng… anh phải giữ lời hứa… không… Không được đụng đến bố mẹ tôi, bọn họ chính là những công dân trung thực hiền lành… Đời này chưa từng hại ai…”
Cô nói ngắt quãng, nhưng khi nhắc đến bố mẹ, giọng cô trở nên bén nhọn lạ thường..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK