Mộ Bắc Ngật vẫn duy trì tư thế khom người một lúc, Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi đầy bất an, hai mắt nhắm chặt, cả cơ thể không hề thả lỏng.
Suốt một ngày, Cố Tiểu Mạch không vì chuyện này mà rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, đáy mắt đọng một giọt nước mắt, Mộ Bắc Ngật cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, không thể nào thở nổi.
Bắt đầu từ bao giờ, Cố Tiểu Mạch lại có vị trí quan trọng trong trái tim của Mộ Bắc Ngật như vậy?
Mộ Bắc Ngật cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Cố Tiểu Mạch.
Mặc dù miệng suốt ngày nói nọ nói kia, nhưng cơ thể lại rất thành thật, Mộ Bắc Ngật mỉm cười nhìn lông mày đang giãn ra của cô.
“Nếu đã sợ như vậy thì tôi chỉ có thể ngủ ở bên cạnh em mà thôi.”
Mộ Bắc Ngật nói một cách rất nghiêm túc, sau đó lên giường, ôm Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở.
mắt ra, cơ thể được người ta ôm chặt trong lòng, Cố Tiểu Mạch nửa tỉnh nửa mơ, nhưng mùi hương của người bên cạnh rất thơm và tươi mát.
Cố Tiểu Mạch hít hà một lúc, sau đó cái đầu như bùng nổ, cô nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!
Cố Lan Tâm hại Nám Nám phát bệnh, vậy mà Mộ Bắc Ngật lại ở đây với cô cả đêm?
Cố Tiểu Mạch mở to mắt, cơ thể nhích về phía sau một chút, muốn tránh xa Mộ Bắc Ngật nhưng cô không hề nhận ra mình đang năm ở mép giường.
Cố Tiểu Mạch mất thăng bằng, trơ mắt nhìn mình sắp ngã xuống đất thì Mộ Bắc Ngật bỗng mở mắt ra, nhìn vẻ mặt hoang mang lo sợ của Cố Tiểu Mạch.
Anh lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch rồi kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Cố Tiểu Mạch quay lại vòng tay của Mộ Bắc Ngật, trán đập vào bờ ngực săn chắc của Mộ Bắc Ngật, cô bất giác nuốt nước bọt.
“Vừa sáng sớm đã muốn lao vào lòng tôi?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng có chút trêu chọc, anh hình như rất…thích trêu cô.
Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận, “Tại sao anh lại ngủ trên giường của tôi?”
“Đây là giường của cô à?” Mộ Bắc Ngật bật cười hỏi lại.
Một câu nhắc nhở của Mộ Bắc Ngật mới khiến Cố Tiểu Mạch phản ứng lại, cô lập tức ngồi dậy, tối qua không phải cô ngồi ở ngoài phòng bệnh của Nám Nám à? Tại sao bây giờ lại ở đây vậy?.
Truyện Phương Tây
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt thay đổi, cô vội vàng xuống giường.
Nhưng Mộ Bắc Ngật giữ cô lại, Mộ Bắc Ngật ngồi dậy, giọng nói trầm trầm giống như muốn Cố Tiểu Mạch thả lỏng một chút, “Cố Tiểu Mạch, Nám Nám vẫn đang ở trong phòng bệnh, có y tá chăm nom con bé, cô không cần lo lắng”
Cố Tiểu Mạch nhíu mày, Cố Lan Tâm phạm lỗi, Cố Tiểu Mạch cố gắng giữ khoảng cách với Mộ Bắc Ngật, cô không có lý do gì để nổi giận với anh, cô chỉ là cảm thấy có chút không tự nhiên mà thôi.
“Ừ, tôi đi xem con bé”
Lúc nói ra câu này, Cố Tiểu Mạch không hề nhận ra giọng của mình đã khàn đặc.
Mộ Bắc Ngật chau mày, anh bước xuống giường, từ trong túi áo vest lấy ra một viên ngậm đau họng mà hôm qua anh bảo Dịch Bách mua, Cố Tiểu Mạch đang muốn đi ra bên ngoài bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Mộ Bắc Ngật anh… tại sao lại đi theo cô rồi?
Cố Tiểu Mạch có chút khó chịu, càng lúc cô càng thấy hoang mang, cô không biết phải làm như thế nào với Mộ Bắc Ngật, trước đây cứ gặp là cãi vã inh ỏi, thật sự không ngờ, hai người cãi nhau mãi rồi lại có tình cảm với nhau.
Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên quay người lại, Mộ Bäc Ngật cũng dừng bước, Mộ Bắc Ngật không đập vào người Cố Tiểu Mạch mà ôm cô vào lòng mình.
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô lập tức đánh vào ngực Mộ Bắc Ngật, vừa mới sáng sớm đã giở trò lưu manh rồi sao?
Mộ Bắc Ngật nhân lúc cô mở miệng, lập tức nhét viên kẹo ngậm vào miệng cô, Cố Tiểu Mạch cảm nhận được mùi vị tươi mát của bạc hà, ngọn lửa trong lòng cũng nguội đi không ít.
Mộ Bắc Ngật trầm giọng nói: “Cổ họng khàn đặc rồi”
Cố Tiểu Mạch tránh đi ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, “Ờ… cảm ơn”
Hừm! Mộ Bắc Ngật muốn cắn lưỡi, anh đang định nói gì đó, vậy mà Cố Tiểu Mạch người phụ nữ chọc trời chọc đất này lại vội vàng nói: “Tôi muốn đi gặp Nám Nám”
Lời vừa nói xong, không cho Mộ Bắc Ngật cơ hội phản ứng lại, Cố Tiểu Mạch đã mở cửa ra, chân cao chân thấp đi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mộ Bắc Ngật vẫn đang mỉm cười, sau đó mặt lạnh đi, Cố Chấn Hải chắc sẽ lại chịu khổ nữa rồi!.
Danh Sách Chương: