“Câu nói này của mày là có ý gì?” Phương Nguyệt Thanh ở bên cạnh lo lắng: “Mày có phải là gả không được cho Dịch Quân Phi, cho nên mới rủa Lạc Giao của chúng tao như vậy! Lạc Giao chúng tao với mày không giống nhau, Lạc Giao của chúng tạo trong sạch, không có tiền án, tương lai có thể trở thành siêu sao chứ không giống như mày!”
“Nếu đã thấy tôi với con bà không giống nhau, vậy thì hãy để cô ta dựa vào bản lĩnh thật sự giữ lấy Cổ Vĩ Ngạn là được rồi.” Lăng Y Mộc lạnh lùng nói.
Tuy rằng cô không hiểu tại sao Cổ Vĩ Ngạn lại chọn Lăng Lạc Giao làm bạn gái, bởi vì tình yêu sao? Có vẻ như không phải, nếu như thật sự là tình yêu thì sẽ không để Lăng Lạc Giao ở trong trường quay ở trước mặt nhiều người mà biểu diễn quỳ gối gì đó.
Tuy rằng đây là ý của Dịch Quân Phi, nhưng với xuất thân của Cổ Vĩ Ngạn cũng không đến bước sợ Dịch Quân Phi!
Hơn nữa, Lăng Y Mộc đã thấy cách Cổ Vĩ Ngạn đối xử thế nào với bạn gái cũ, có lẽ người đa tình thật ra là vô tình nhất.
Cô không cho rằng Lăng Lạc Giao là người bạn gái cuối cùng của Cố Vĩ Ngạn.
“Hôm nay con đến, là vì chuyện dời mộ của mẹ con! Các người có thể đem văn kiện yêu cầu dời mộ và sổ hộ khẩu cho con, để con tự dời mộ cho mẹ con” Lăng Y Mộc nói, thật ra thì hộ khẩu của cô vẫn chưa chuyển ra khỏi nhà.
Nhưng thử nghĩ xem, nếu thật sự chuyển ra khỏi thì cũng không biết đặt hộ khẩu ở đâu, cô ở Thanh Thủy không có bất động sản, hộ khẩu tập thể ở Sở Bảo vệ Môi trường cô cũng không vào được, chỉ còn có bên bà ngoại… Chỉ sợ cậu cả bọn họ nhất định cho rằng cô là vì muốn chia gia sản, nên vốn sẽ không đồng ý.
Đột nhiên, Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy mình thật cô lập, thậm chí đến cả một chỗ dừng chân thật sự cho cô cũng không có.
“Mày luôn miệng đều là mẹ mày mà lại không thấy được em gái mày tốt, được lắm, đúng là con gái ngoan của mẹ mày!” Lăng Quốc Chiến giận dữ bừng bừng nói, xông thẳng vào phòng, lấy ra một album ảnh.
Lăng Y Mộc ngạc nhiên, album này… Là album ảnh của mẹ, trong đó có rất nhiều hình của cô và mẹ mình!
Kết quả, cô nhìn thấy Lăng Quốc Chiến lấy bật lửa đốt album: “Nếu mày đã không muốn nhìn thấy được em gái mình tốt, vậy tao thấy cuốn album này không cần thiết cho mày nữa, mẹ mày cũng không muốn đứa con gái như mày!”
Album ảnh bốc cháy và Lăng Quốc Chiến trực tiếp ném album ảnh đã chảy xuống sàn nhà lát gạch.
Lăng Y Mộc gần như hét lên và đi thẳng đến kéo cả hai tay áo lên, liều mình tát vào ngọn lửa cháy bừng bừng.
Không thể bị đốt cháy, không thể được! Đây là kỷ niệm của mẹ cô! Đó là suy nghĩ của cô và không thể đốt nó như thế này!
Lăng Y Mộc đã không biết mình hét lên một cách vô thức trong bao lâu, cô chỉ không ngừng dùng đôi tay tát vào ngọn lửa đang chảy bừng bừng.
Ngay cả khi ngọn lửa làm bỏng tay, cô cũng không quan tâm, chỉ liều mình để dập tắt ngọn lửa.
Như một kẻ mất trí vậy!
Dáng vẻ này của cô khiến cho Lăng Quốc Chiến, Phương Nguyệt Thanh và Lăng Lạc Giao sợ hãi.
Cuối cùng, lúc ngọn lửa được dập tắt, Lăng Y Mộc nhìn những mảnh vụn trong cuốn album bị đốt cháy, mới phát hiện trên gương mặt mình đầy nước mắt.
Cô lảo đảo, ôm cuốn album vào lòng, ngước mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông ở trước mặt mà bản thân gọi là bố.
Người đàn ông này, đến cả di vật của người vợ đã cùng hứa hẹn cả đời với ông ta… Vậy mà cũng có thể tùy ý mà đối xử như vậy, trong lòng ông ta vốn đã không còn có mẹ của cô nữa..
Danh Sách Chương: