Sau đó, bầu không khí bỗng ngưng đọng lại, cho dù cô không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm mình.
Qua một lúc, Lăng Y Mộc nghe thấy giọng nói của Dịch Quân Phi vang lên: “Tốt lắm.
Nếu chị kiên trì như thế, vậy thì tùy chị”
Sau khi nói xong câu đó, anh đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, lúc này Lăng Y Mộc mới thở dài một hơi.
Cô ngẩng đầu nhìn bàn ăn, trước chỗ anh ngồi, chén cơm vẫn còn một nửa.
Anh chưa ăn cơm xong.
Vừa nãy, câu trả lời của cô lại chọc giận anh rồi sao? Cô không nhịn được suy nghĩ, lập tức lại âm thầm tự giễu, nghĩ những thứ này có tác dụng gì chứ? Nếu như nói chọc giận, từ lúc bắt đầu, khi cô cự tuyệt ở bên cạnh anh đã chọc giận anh rồi.
Mà bây giờ, ngón tay của cô đã sắp lành hẳn rồi.
Nhưng lại không có cách rời khỏi nơi này.
Rốt cuộc đến khi nào mới có thể rời khỏi đây?
Chẳng hiểu làm sao mà cô cứ cảm thấy càng ở lại đây, dường như sợi dây tình cảm của cô và anh càng lúc càng sâu.
Khi Lăng Y Mộc tỉnh lại, cô mở mắt nhìn thấy trần nhà xa lạ, và cả bóng đèn thủy tinh đang sáng mờ trên trần nhà.
Đây… Là ở đâu?
Cô giật mình, ngay sau đó bắt đầu nhớ lại cảnh tượng trước đó, rồi đột ngột bật dậy.
Cô… Lại uống rượu, sau đó còn uống say!
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói vang lên trong phòng, cơ thể Tần Hoa Nhiên cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn sang.
Quả nhiên lúc này Bạch Đình Sinh đang ngồi trên ghế số pha cách giường không xa, ánh mắt anh đang rơi lên người cô.
“Dậy… Dậy rồi.” Cô ngượng ngùng nói, vội vàng bò khỏi giường, ngó nhìn quần áo trên người mình, tất cả đều còn nguyên vẹn, nghĩ chắc là… Chắc không có chuyện gì xảy ra.
Tần Hoa Nhiên nghĩ thầm, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn hỏi một câu: “Sau khi say rượu, tôi không làm gì chứ.”
“Làm rất nhiều việc, em muốn anh nói cái nào?” Bạch Đình Sinh hỏi.
Tân Hoa Nhiên rớt quai hàm.
Rất nhiều chuyện… cô, cô đã làm cái gì? Nhưng lần này uống say, trong đầu cô lại là một mảnh hỗn loạn, nào có giống năm đó, sau khi cô tỉnh dậy, vẫn còn có thể nhớ đêm đó đã làm những cái gì!
“Vậy… Vậy tôi đã làm cái gì vậy?” Cô nuốt nước miếng đột ngột tiết ra trong cổ họng, cẩn thận hỏi.
Nhưng khuôn mặt anh ấy lại ửng đỏ không rõ lý do.
Tần Hoa Nhiên ngơ ngác nhìn sắc mặt ửng hồng của người kia, chỉ cảm thấy bộ dạng anh như vậy, đột nhiên lại có chút giống với anh trong trí nhớ của cô năm đó.
“Tôi… sẽ không phải là đêm qua tôi lại bá vương ngạnh thượng cung anh chứ.
“Cô thốt ra những lời này, ngay sau đó, liền nhìn thấy sắc mặt người kia càng đỏ hơn, thậm chỉ… Còn có chút không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Tần Hoa Nhiên có một loại xúc động muốn đập chết mình.
Trời ơi! Không phải chứ, lẽ nào cùng một loại sai lầm, cô lại phạm phải hai lần?
Cái này… Sau khi tỉnh lại, quần áo trên người vẫn nguyên chỉnh, hóa ra cũng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.
“Cái đó.
Tôi đã làm gì với anh rồi?” Tần Hoa Nhiên thận trọng hỏi xác minh trên tinh thần tìm kiếm sự thật, muốn biết có khả năng bù đắp hay không.
“Được rồi!” Bạch Đình Sinh tức giận nói, cuối cùng cũng bình ổn lại cảm xúc, không làm cho mặt mình đỏ bừng như vừa nãy nữa..
Danh Sách Chương: