Nếu như là Bình Quân đối xử với cô như thế này, có khi cô sẽ cảm thấy mình có một người em trai thân thiết.
Thế nhưng người này lại là Dịch Quân Phi… lại khiến cô không biết làm sao.
Mà cho tời giây phút này, sau khi người vệ sĩ đứng sau lưng của Dịch Quân Phi nhìn thấy cảnh trước mắt thì lại kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt há hốc mồm.
Chuyện này… chưa bao giờ anh ta nhìn thấy ngài Dịch đối xử như thế này với một người con gái!
E rằng không bao lâu nữa người con gái này sẽ nổi danh khắp Thanh Thủy đây!! “ổn hơn chút nào chưa?” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Tốt… tốt hơn một chút rồi.” Lăng Y Mộc nói, cô lại một lần nữa muốn rụt tay về.
Thế nhưng những ngón tay của anh lại giữ chặt cổ tay của cô lại, cẩn thận né vết thương trên tay cô: “Nếu biết đau thì cũng phải ngoan ngoãn một tí, nếu không lỡ tôi sơ ý một tí lại làm đau chị”
Khuôn mặt Lăng Y Mộc đỏ lên, giọng nói của anh, nói như vậy dường như họ có gì đó mập mờ.
Kết quả là cô lại chỉ có thể để anh nắm tay như vậy suốt đoạn đường, đến khi đi thẳng đến chiếc xe Bentley của anh.
Tài xế cung kính mở cửa xe, Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc cùng lên xe.
“Hôm nay vẫn còn thời gian nên không cần phải về sớm như vậy.
Chị có muốn đi dạo chỗ nào một lát không?” Dịch Quân Phi hỏi.
Lăng Y Mộc lắc đầu, có anh ở bên cạnh như vậy thì làm sao cô muốn đi dạo chỗ nào chứ.
“Vậy chúng ta đi xung quanh kiếm chỗ nào đi dạo một lát đi.
Hơn nữa, lúc trước đây chị đưa tôi đi dạo chợ đêm và trung tâm thương mại khiến người ta rất là hoài niệm ” Dịch Quân Phi cười nhẹ, nói.
Đó là chuyện ngu ngốc nhất mà tôi đã làm! Lăng Y Mộc thầm nói trong lòng, nhớ lại khi ấy cô nhịn ăn nhịn mặc mua quần áo cho anh, mua điện thoại di động.
Rất cuộc thì anh vốn dĩ chẳng hề thiếu những thứ này.
Khi đó, trong mắt anh có phải có như là một trò hề không?
Dịch Quân Phi bảo tài xế dừng xe ở cửa một trung tâm thương mại.
Lăng Y Mộc nhận ra đây là trung tâm thương mại mà trước đây cô và anh đã từng đến.
Khi đó anh nói rằng đã được nhận lương nên sau đó bọn họ tìm một nhà hàng ở trong trung tâm thương mại để ăn một bữa.
Khi ấy cô còn nghĩ rằng cố gắng tiêu ít tiền một chút để tiết kiệm tiền cho anh, bây giờ nhớ lại đúng là không cần thiết thật.
Lúc này Dịch Quân Phi đưa cô đi tới nhà hàng nọ một lần nữa.
“Chị muốn vào trong ăn gì đó một chút không?” Anh nói.
Cô cắn nhẹ cánh mỗi rồi sau đó nói: “Được!”.
Sau đó cô bước vào trong trước.
Hai người tìm một chỗ, sau khi người phục vụ đưa menu đến thì Lăng Y Mộc cầm lấy menu.
Trong thực đơn toàn là những món ăn đắt tiền.
Người phục vụ đứng cạnh đó nhanh chóng ghi chép, sau khi nhớ hết tất cả món ăn thì ngay cả người phục vụ cũng khó nén được mà nhíu mày một cái.
Chuyện này… gọi nhiều món như vậy, hai người vốn dĩ sẽ ăn không hết, chẳng lẽ hai người này lại đến đây để quấy rối
Mà khỏe môi Dịch Quân Phi dường như đang cười, anh nhìn Lăng Y Mộc liên tiếp gọi đồ ăn, trong mắt anh chất chứa sự cưng chìu mà ngay cả chính anh cũng không hề nhận ra.
Lăng Y Mộc gọi một hơi đến hai mươi món, vừa nhìn lên thì thấy Dịch Quân Phi với đôi mắt đào hoa kia đang cười.
Trong đôi mắt của anh là sự rung động trùng trùng điệp điệp và cả dịu dàng, thật giống như cho dù cô làm cái gì thì anh vẫn có thể bao dung cho cô.
Ánh mắt kia và cả nụ cười trên khỏe môi anh thật sự là một vẻ đẹp khó tả.
Lăng Y Mộc đột nhiên phát hiện ra mình đang làm một chuyện ngớ ngẩn.
Cứ cho là có thật sự gọi hết tất cả các món trong thực đơn đi, thì nó cũng chẳng tính là gì đối với Dịch Quân Phi.
Cô làm sao vậy? Vậy mà cô lại dùng cách gọi món ngớ ngẩn như thế làm để trút giận..
Danh Sách Chương: