Mộ Bắc Ngật cũng đi ra ngoài luôn, để Cố Tiểu Mạch một mình trong phòng, trong phòng rất im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của Nám Nám, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại.
Đêm nay Cố Tiểu Mạch mất ngủ, trong đầu đều là hình ảnh cánh tay của Mộ Bắc Ngật không có sức lực, khuôn mặt tái mét, hình ảnh đó.
hành hạ dày vò Cố Tiểu Mạch suốt cả đêm, cô không tài nào yên tâm được.
Cố Tiểu Mạch túm lấy tóc, cô mở mắt, từ từ xuống giường, nhờ vịn vào đồ đạc trong phòng nên cô mới ra được khỏi cửa.
Đèn ở bên ngoài đã tắt, màn đêm tối tăm không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cố Tiểu Mạch sờ vào tường để đi đến phòng Mộ Bắc Ngật, cô nhẹ nhàng mở cửa, sau đó nghe thấy tiếng thở không đều của Mộ Bắc Ngật, đôi mắt của Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô mở đèn ngủ, cố gắng đi đến chỗ anh.
Cô cúi người, phát hiện Mộ Bắc Ngật ngủ không ngon, lông mày chau lại, mặt tái mét thật đáng sợ.
Cố Tiểu Mạch đưa tay chạm vào trán của Mộ Bắc Ngật, cô bị dọa Sợ, nóng quát Suy nghĩ đầu tiên chính là anh bị sốt rồi!
Anh tắm xong chỉ mặc một cái áo phông trắng, lộ ra chỗ sừng đỏ ở cánh tay, sưng vù một cách đáng sợ.
Cố Tiểu Mạch mím môi, cô đứng lên đi ra ngoài.
Cơ thể vẫn còn đau nhức nên cô đi rất chậm, lúc xuống cầu thang, Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị ngã, cô đau đớn ngồi ở bậc cầu thang xoa cái mông vừa đập xuống, cô ngồi nghỉ một lát rồi tiếp tục đứng lên đi về phía phòng bếp.
Lúc cô quay lại phòng của anh, trên tay cầm theo thuốc hạ sốt, nước ấm, khăn mặt lạnh và thuốc bôi.
Cô đã dùng quá nhiều sức lực nên lúc này ngồi bệt xuống bên giường, thở hổn hển, sau đó quay người vỗ nhẹ vào vai Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật..”
Giọng nói của Cố Tiểu Mạch vô cùng êm ái, giọng nói đó là trùng khớp với giọng nói của cô gái năm năm trước.
Trước đây Cố Tiểu Mạch luôn bày ra bộ mặt hung dữ, không ai bắt nạt được.
Nhưng bây giờ, cô nhẹ nhàng gọi tên anh còn vô cùng kiên nhẫn, giống như tiếng kêu của mèo con.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, da thịt nóng ran, bị sốt nên tinh thần không ổn định, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của cô gái, anh liền mở mắt.
Tóc của Cố Tiểu Mạch buông xõa, hai mắt mở to nhìn anh, Cố Tiểu Mạch thấy Mộ Bắc Ngật mở mắt, hai mắt cô sáng lên, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, anh tỉnh lại rồi? Anh uống thuốc đi được không, anh bị sốt rồi!”
Càng nói lại càng giống với giọng của cô gái ấy, lúc này Mộ Bắc Ngật vừa có chút lơ mơ vừa có chút tỉnh táo, anh chăm chú nhìn Cố Tiểu Mạch, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó.
Cô muốn quay người đi lấy nước, tay còn chưa chạm vào cốc nước đã bị cánh tay của Mộ Bắc Ngật giữ lại, Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị anh kéo lên giường.
Cô hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật ôm cô vào lòng mới cảm thấy mãn nguyện, Mộ Bắc Ngật ôm chặt cô, cái chăn rộng thênh thang đắp lên hai người, nhất thời Cố Tiểu Mạch không thể nào giấy giụa được.
Cố Tiểu Mạch có chút ngạc nhiên, nhưng cô chỉ dám nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Mộ Bắc Ngật, tôi đến để bảo anh uống thuốc chứ không phải đến ngủ cùng với anh”
Hơn nữa người anh nóng như vậy, Cố Tiểu Mạch sợ rằng chân của cô vừa mới bị thương cũng sẽ bị anh lây sốt…
“Tôi không bao giờ uống thuốc”
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật không trầm trầm như mọi khi mà khàn đặc.
Cố Tiểu Mạch không nỡ đẩy anh ra, “Không uống thuốc thì sao mà khỏi được?”
“Ở cạnh tôi một lúc là khỏi, ok?” Mộ Bắc Ngật nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn ôm cô thật chặt, nói xong anh chìm vào giấc ngủ.
Thấy Mộ Bắc Ngật nhắm mắt, Cố Tiểu Mạch nhìn mãi, cuối cùng bất lực, không phản kháng lại nữa, cô từ từ chìm vào giấc ngủ cùng với anh.
Sáng ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh lại thì nghe thấy giọng cười của Nám Nám, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô không phải khuôn mặt mũm mĩm của Nám Nám mà là khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật, sát với mặt cô.
Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng vừa động đậy chân, cơn đau ập đến.
Bên cạnh vẫn vang lên tiếng cười của Nám Nám, Mộ Bắc Ngật đã tỉnh giấc từ lâu rồi nhưng vẫn duy trì tư thế đó, Nám Nám khoanh chân ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, cảm giác giống như một gia đình ba người, ấm áp ngọt ngào.
Nám Nám cười, “Nấm ơi, vòng tay của ông chú lợi hại có phải rất ấm áp không ạ? Hừ, bây giờ Nấm không cần Nám Nám ngủ cùng nữa rồi: Cố Tiểu Mạch mở to mắt, Mộ Bắc Ngật đúng là không cần uống thuốc, anh nghỉ ngơi một đêm xong tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Mộ Bắc Ngật nhìn cô với ánh mắt vui vẻ, Cố Tiểu Mạch có chút ngại ngùng, đưa tay đẩy anh ra, “Anh mau buông tôi ra”.
Danh Sách Chương: