Mục lục
Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự không vui, nhưng anh chỉ có thể nhãn nhịn, không trả lời.

Mộ Bắc Ngật và Mộ Thiếu Lãnh đi thắp hương, Mộ Bắc Ngật mặt lạnh như băng, không nhận ra anh có cảm xúc gì.

Mộ Thiếu Lãnh liếc nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt khinh thường, “Bị ốm rồi, nếu thật sự không đến được, tại sao còn cố đi đến làm gì?”
Lời nói của Mộ Thiếu Lãnh không hề che giấu đi sự chán ghét và bài xích của mình, Mộ Bắc Ngật hững hờ nhìn cậu ta một cái, “Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu làm chuyện tốt một mình sao?”
“Hơ hợ, tôi là con trai cưng của bố, trước khi chết người bố cưng chiều nhất là tôi, Mộ Bắc Ngật, so sánh với tôi, anh hoàn toàn khác biệt với nhà họ Mộ, nếu tôi là anh thì đã sớm không có mặt mũi ở lại đây rồi”
“Mộ Thiếu Lãnh, lần sau nói chuyện nhớ suy nghĩ kỹ trước”

Mộ Bắc Ngật đặt đồ thắp hương lên trước ảnh thờ, ánh mắt hững hờ, nhìn ảnh của bố mà không có chút cảm xúc gì, ở trong lòng anh không có bất kỳ tình cảm nào.

Mộ Bắc Ngật chỉ như thắp hương cho một người lạ, anh vẫn luôn giả vờ nghe theo lời của ông Mộ, giả vờ đó là con rối anh thích mà thôi.

Anh không thèm nhìn ảnh nữa, quay người rời đi, không chút nể nang.

Còn Mộ Thiếu Lãnh, nhìn ảnh bố với cảm xúc dạt dào, hai mắt ửng đỏ, một lúc sau, Mộ phu nhân cũng bước vào với đôi mắt hoen đỏ, chạm mặt Mộ Bắc Ngật.

Lúc Mộ Bắc Ngật gặp Mộ phu nhân, anh đi sang bên rệ, Mộ phu nhân lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.

Mộ phu nhân liếc nhìn Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm, bà ta lên tiếng mỉa mai, “Nếu đã không có cảm xúc gì, tại sao năm nào cũng đến thắp hương?”
“Con cả, không thể không thắp hương”
Giọng nói hững hờ, anh có trăm cách khiến Mộ Thiếu Lãnh và Mộ phu nhân cạn lời, khiến họ mặt cắt không còn giọt máu.

Ánh mắt của Mộ phu nhân trở nên lạnh lùng, bà ta nắm chặt bó hoa trong tay, liếc nhìn anh nhưng vẫn duy trì khuôn mặt điểm tĩnh, “Bắc Ngật, bố biết sẽ rất đau lòng đó.”
“Bà là ông ấy sao?”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng trả lời, sau đó lướt qua bà ta đi ra ngoài.


Đúng vào lúc này, Cố Tiểu Mạch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người có rất nhiều vết thương, nhưng may mà có balo nên không bị gãy xương.

Lúc này Cố Tiểu Mạch bị thương rất nhiều chỗ, cơ thể không có chỗ nào lành lặn cả, sau khi cô được đẩy ra, Nam Thần An vội vàng đi đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch.

.

ngôn tình ngược
“Bác sĩ, sao rồi?”
“Bệnh nhân bây giờ rất yếu ớt, cần bồi bổ sức khỏe, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi hai hôm, sau đó mới được xuống giường”
“Được, tôi biết rồi”
Y tá đầy Cố Tiểu Mạch đến phòng bệnh VIP mây đen mù mịt bao.

trùm trước mắt Nam Thần An, cảnh tượng này rơi vào mắt thuộc hạ mà Dịch Bách gọi đến canh trừng.

Nam Thần An đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, anh ta vẫn còn chưa hết sợ hãi, nhìn Cố Tiểu Mạch đang chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt gầy gò, Nam Thần An cảm thấy rất đau lòng.

“Tiểu Mạch, lúc anh không ở đây, sao em lại không chăm sóc cho.


bản thân thế?”
Anh ta đưa tay chỉnh lại tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Cố Tiểu Mạch, trên mặt có vài vết thâm tím bị đập vào.

“Chú Nam”
Giọng nói non nớt vang lên khiến Nam Thần An hoàn hồn.

Nam Thần An quay người lại, nhìn thấy thuộc hạ đưa Nám Nám đến, quần áo của Nám Nám xộc xệch, đầy bụi đất, mái tóc buông xõa bù xù, hình như vừa mới tỉnh dậy nên mặt vẫn có chút ngái ngủ và ngẩn ngơ.

Anh ta đứng lên, đi đến chỗ Nám Nám bế con bé lên rồi quay lại giường bệnh, “Nám Nám, cháu đỡ hơn chưa?”
“Chú Nam, Nấm… Nấm sao rồi ạ, cháu lo cho mẹ lắm”
“Nám Nám yên tâm, Tiểu Mạch không sao rồi, không cần lo lắng đâu”
Ánh mắt Nám Nám bỗng trở nên đây căm phẫn, cô bé cảm thấy không công bằng cho Cố Tiểu Mạch, ánh mắt hung dữ, “Tại sao lại có nhiều người xấu muốn hãm hại Nấm như vậy?”
Nam Thần An dịu dàng hôn lên má Nám Nám, giọng nói nhẹ nhàng, “Nám Nám, sau này giao hết cho chú Nam, được không? Cháu có thích chú Nam không, cháu có muốn chú Nam chăm sóc cháu và Tiểu Mạch không?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK