"Cô tránh đi, lát nữa sẽ có người bắn họ"
Nhỏ cất điện thoại rồi đi tiếp thì thấy tiệm bán đồ kia bị người ta đập phá hết trơn mà trong khi đó chỉ có một cô gái chống cự với một đám con trai, đó là người của nhà họ Triệu gài, vì thấy bất bình nên cả đám chạy vô "giải quyết".
Tuệ đẩy cô gái đó ra sau "Nè, mấy người đông vậy đi ăn hiếp một cô gái mà coi được sao? Mấy người mà không đi là tôi báo cảnh sát đó"
"Hôm nay tao tha, lần sau là tao không bỏ qua đâu nghe chưa, đi tụi bây"
Cả bọn đó đi khỏi, cô gái khóc lóc "Cảm ơn, cảm ơn nhiều"
"Không có gì, mà chị làm gì để tụi nó đập phá đồ vậy nè?"
"Chị mượn nợ nhưng chưa trả nên vậy"
Nhỏ lên tiếng "Ưm...mọi người ở đây nha, em có điện thoại, đợi em tí"
Nhỏ giả bộ cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài, đúng lúc có có một chiếc xe hơi dừng lại, cửa xe trước sau mở ra rồi người ngồi trong đó cầm súng bắn lia lịa, tất cả chạy trốn nhưng xui là Tú Tuệ bị bắn trúng ngay bụng. Khi xe đó chạy đi thì cả đám chạy ra, nhỏ đi vô thì thấy cảnh tượng đó
"Tú Tuệ, em...em bị bắn rồi, gọi cấp cứu, MAU LÊN!"
.
.
.
Tất cả đang ờ trong bệnh viện hồi hợp lo lắng, Tuệ đang trong phòng phẫu thuật để lấy viên đạn ra, bên ngoài Tuấn thì đang vò đầu bứt tóc.
"Chúng ta số xui thế, đi ăn mà cũng có chuyện, ôi định mệnh" - Khánh Du than
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra, Tuấn liền chạy lại hỏi tới tấp "Cô ấy sao rồi bác sĩ? Có nguy hiểm gì không bác sĩ?"
"Đạn đã được lấy ra, bệnh nhân sẽ được đưa vào phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm nhưng đừng cho bệnh nhân mệt quá"
"Cảm ơn bác sĩ"
Cả đám kéo vào phòng bệnh thăm Tuệ, cô đang nằm ngủ vì thuốc mê chưa tan, cả đám thống nhất cho Tuấn ở lại chăm sóc. Ở phương trời của nó, nó đang ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời mà không biết lý do vì sao.
"Giờ mọi người làm gì nhỉ? Hay gọi cho họ ta? À không được, giờ làm gì đây?"
Cốc...Cốc...Cốc...
"Thưa cô, mời cô xuống ăn cơm"
"Vâng ạ"
Nó dẹp hết đồ vô rồi chạy xuống dưới "Woa hôm nay ăn gì vậy ạ? Thơm thật"
"Là món cô thích ăn đó, cô Tuệ đã dặn dò chúng tôi nấu món súp gà và canh rau củ cho cô, còn món gà chiên nữa đúng không?"
Nó cười tươi kéo ghế ra ngồi "Cảm ơn mọi người lắm, đói bụng quá đi, mọi người ngồi xuống ăn với tôi đi, nhiều đồ ăn lắm, tôi ăn không hết đâu"
Tất cả nhìn nhau ấp úng, trước giờ chưa có người làm nào được ăn chung với chủ hết.
"Sao vậy?"
"Chúng tôi không được phép ăn với chủ nên..."
"Tôi không phải chủ của mọi người nên cứ tự nhiên đi ạ, mình tôi ăn cô đơn lắm, tôi ghét cảm giác đó, mọi người ngồi ăn chung đi"
"Dạ cảm ơn cô"