“Ko ngờ đến cuối cùng Thư lại là em mik, thật là ko thể nói trước điều zì”
Nó thở dài rồi với tay lấy điện thoại, mở lên thì….: Bạn đã lỡ 10 cuộc gọi từ Mẹ. Bạn chưa đọc 12 tin nhắn của Tú Tuệ.
“Ôi thôi sao mà nhiều thế này? Cả tiếng chuông to như thế cũng ko nghe, đúng là mik có vấn đề” Nó mắng mik xong rồi gọi cho Mẹ “Mẹ ơi, con xin lỗi, con ko nghe tiếng chuông”
[Ko sao đâu con gái, miễn con ko sao là đk rồi]
“Mà Mẹ gọi con có chuyện zì à?”
[Mẹ gọi chỉ để hỏi thăm thôi, coi con khỏe ko]
“Ah con chỉ sốt nhẹ thôi, đã khỏe rồi” Nó cười
[Con sốt à?]
“Vâng, nhưng nhờ có Thy mà con đã khỏe hẳn”
[Thế là tốt, mà con tính chừng nào về?]
“Ơ…con…”
[Con tính ở lại ko về nữa à?]
“Ko phải ạ, con tính là 1 tháng sau con sẽ về|
[1 tháng? Lại phải chờ con, Mẹ nhớ con quá Tuyết Nhi]
Mắt nó đã rưng rưng nhưng nó đã cố kìm chế cho nước mắt ko rơi nhưng tại sao nó vẫn khóc?
[Tuyết Nhi à, con có đó ko?]
Nó lau nước mắt “Con đây ạ”
[Ừm, thôi Mẹ cúp máy, con bên đó nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng để đổ bệnh nữa. Ăn uống đúng bữa, đầy đủ nghe chưa?"
"Vâng!"
[Tạm biệt con iu]
Rụp…Tít…Tít…Tít…
Nó òa khóc, dù biết ko phải là con ruột của mik, nhưng sao Mẹ lại tốt với nó, chăm sóc nó và quan tâm nó như thế? Rốt cuộc là tại sao? Mẹ ruột thì bỏ nó từ nhỏ đi với người khác thậm chí sinh ra 1 đứa con gái. Còn người Mẹ này thì thật sự quá tốt với nó, 2 người hoàn toàn khác nhau.
Nhà họ Lục thật sự ai cũng tốt với nó, yêu thương nó và chăm sóc cho nó. Ba ruột mik âm thầm theo làm tài xế riêng cho nhà họ Lục mục đích để bên cạnh chăm sóc cho nó, zậy mà đôi lúc nó lại tức zận với chính người Ba của mik chỉ vì 1 món đồ. Nó có điểm zì mà lại có đk Ba Mẹ (nhà họ Lục) tốt như thế? Có đk ông bà nội tốt như thế? Có đk người chị gái Tú Tuệ, Hương và anh trai Khánh Du tốt như thế? Có đk thêm 1 anh rể tương lai tốt như thế? Có đk người bạn như Thy tốt như thế? Có đk 1 người luôn chia sẻ nỗi buồn và niềm vui của mik tốt như thế (hắn)?
Nó cầm điện thoại trong tay, bấm vào tấm hình hồi nhỏ nó chụp chung với bà nội nó kính yêu, lật qua tấm bữa tiệc sinh nhật khi nó tròn 2 tuổi lúc cắt bánh kem cùng Ba Mẹ. Nó lại khóc nhiều hơn, nước mắt sợ sẽ cạn khô vì từ khi qua Mỹ nó đã khóc rất nhiều.
Cố nói với mik là mọi chuyện sẽ ổn thôi, ko cózì phải khóc hết Lục Tuyết Nhi. Mày phải kiên cường ạmnh mẽ lên, đừng hở ra là khóc. Biết chưa hả? Tự nói với mik, nó lau nước mắt đi mỉm cười rồi lấy sấp giấy trắng cùng mấy cây bút màu ra và bắt đầu vẽ về gia đình. Ba Mẹ, Ba ruột, ông bà, Tú Tuệ, Hương……(nhìu ko kể đk)
Hắn zô phòng nó thì thấy cảnh tượng “người đẹp vẽ tranh” =)), hắn thấy nó tập trung như thế nên yên lặng qua ghế ngồi ngắm nó vẽ.
“Tuyết Nhi đúng là đẹp, như thiên thần zậy =)), bạn gái của mik thật dễ thương tốt bụng quá trời quá đất. Tự hào quá đi, hí hí hí hí” (anh đôi lúc cũng tửng tửng).