21h 30phút :
Hắn ở trong phòng nằm nhắn tin cho nó cười rất tươi, ko giống mọi ngày của hắn chút nào. Lạnh lùng, thờ ơ, ko quan tâm đến ai hết. Chắc hẳn có zì đó khiến hắn vui đến vậy.
"Nhi, em ra vườn hoa lúc sáng mình chụp hình đi"
"chi thế?"
"bí mật sẽ đk bật mí khi em ra đó"
"đk, em ra liền"
Nó lấy chiếc áo khoác mặc lên người, thấy nó chuẩn bị đi đâu Tuệ hỏi:
- em đi đâu thế?
- à...Vũ gọi em ra vườn hoa, ko biết làm zì nữa. Em ra xem thử
- ồ...chị biết rồi, em đi đi
Vẫy chào nó mở cửa đi ra thì gặp Lâm
- em đi đâu tối thế?
- ko có zì, anh đừng quan tâm
- đừng quan tâm? Em là con gái đi vào ban đêm rất nguy hiểm, anh đi với em
- ko cần, em tự đi đk, vả lại em có võ phòng thân mà, lo zì
- em...
Nó nói rồi đi luôn kệ anh ta đứng đó tức giận. 5 phút sau tới nơi, 1 hình trái tim xếp bằng hoa hồng với những ánh đèn lung linh, bỗng đang cười thì tấm vải trước mặt nó bị rớt xuống, in chữ "I LOVE YOU".
Từ 1 góc nào đó hắn vui vẻ bước đến nó, móc trong túi ra 1 chiếc hộp nho nhỏ hình trái tim màu đỏ. Bên trong là 1 sợi dây chuyền long lanh lóng lánh có chữ "Forever".
- Đây là sợi dây Bà tặng cho anh, nói khi nào có bạn gái thì đưa cho cô ấy. Làm bạn gái anh nha? - hắn dứt câu là nước mắt nó trào ra trong niềm hạnh phúc, nó khẽ gật đầu
Hắn đeo sợi dây chuyền lên cổ nó, nó ko kìm đk nước mắt hạnh phúc, phải ôm lấy hắn và khóc thật nhìu.
- Cho dù bất cứ chuyện zì xảy ra, em nhớ phải luôn tin anh.
- ừm
Hắn đẩy nhẹ nó ra, lau nước mắt cho nó, 1 tin nhắn gửi đến hắn.
"Cậu đến phòng 203 đi"
- zì thế? sao anh...
- ko có zì, anh đi có chuyện 1 lát, em về trước đi
- ừm
Nó 1 mình đứng đó ngắm sợi dây chuyền mà cười tủm tỉm, 10giây sau, anh ta đến
- sao anh ở đây?
- em là vợ chưa cưới của anh, lại làm bạn gái của đối thủ anh sao?
- có zì ko đk? mình chưa đám cưới thậm chí còn chưa kết hôn thì sao em lại ko đk chứ?
- đk lắm, anh sẽ cho em thấy bộ mặt thật của hắn, lúc đó em sẽ hối hận
- hối hận? dù thế nào thì người đằng sau chính là anh - nó đi thẳng
- nếu em ko tin, thì hãy đến phòng 203 rồi em sẽ biết - Anh ta hét to
Nó nửa tin nửa ngờ, nó ko thể nào yêu lầm người đk, Vũ ko thể có lỗi với nó. ko thể, ko thể!
Cứ đi lanh quanh trong phòng làm người ta chóng cả mặt, Tuệ lo lắng hỏi :
- em làm sao thế? cứ đi tới lui
- ko sao, em ra đây 1 tí sẽ về
- ơ...Nhi...
Lên thang máy, đến phòng 203, ngừng trước cửa, lưỡng lự nên vô hay ko. Sợ rằng đúng như anh ta nói. Sợ rằng ko chịu nỗi cú shock. Sợ đủ mọi thứ. Sợ và sợ. Nhưng niềm tin nó dành cho hắn là ko đổi, nó sẽ vào, biết hết sự thật sau cánh cửa này.