.
.
.
Tới nơi, nó bước xuống liền có điện thoại “Alô, tôi nghe”
[Cô đi thẳng rồi quẹo trái, típ tục đi thẳng rồi rẽ phải sẽ thấy ngôi nhà hoang]
“Sao cô biết tôi đã tới?”
[Cô ko cần biết, cho cô 20p]
“Ơ…”
Nó chưa kịp nói zì thì đã cúp máy, thở dài rồi nó bắt đầu đi. Qua bên Tú Tuệ hen.
“Tú Tuệ, cô biết tôi là ai ko?”
Tú Tuệ ko thèm ngó ngàng tới, cô ta nhếch miệng cười “Tôi chính là kẻ thù của em gái cô đó, Lục Tuyết Nhi!”
Tuệ lập tức quay qua “Cô là ai hả? Rốt cuộc cô là ai? Nói mau đi”
Cô ta úp mở “Tôi…chính…là…”
Tú Tuệ tức zận “Cô nói mau đi”
Cô ta có lẽ vui “Thì chính là….là…Trần Ngọc Anh đó”
“Cô chính là Trần Ngọc Anh?
Cô ta làm ra vẻ ngây thơ “Đúng thế, là tôi nè, biết sao tôi bắt cóc cô ko hả?”
“Tại sao?”
“Vì…tôi thik, ko phải vì tiền đâu mà chỉ là vì muốn gặp lại Lục Tuyết Nhi, hồi đi học tôi và cô ta rất hay so hơn thua nhưng hình như cô ta ko để ý, làm tôi tức điên lên đi đk, cô biết ko hả?”
Tuệ tự hào “Đó chính là em gái tôi, nó ko phải người kiu ngạo chảnh chọe dù bên ngoài nó rất lạnh lùng nhưng mang trái tim ấm áp zô cùng”
Cô ta tán thành “Đúng, tôi đi đây, cô ta tới rồi, tốt nhất cô đừng nói tôi là ai nếu ko…tôi ko biết sẽ có chuyện zì xảy ra với Lục Tuyết Nhi đâu ha.”
Nó đã tới căn nhà hoang đó, nó từ từ bước vào trong nhà, hết sức cẩn thận.
Giọng cô ta (ẻm đã che mặt) “Tới rồi à?”
Nó bình tĩnh “Ừm, Tú Tuệ đâu?”
“Cứ bình tĩnh, dẫn cô ta ra đây”
2 thằng đàn em dẫn Tuệ ra, nó rất mừng vì Tuệ ko bị trầy xước và hành hạ zì hết, trông cô rất bình thường như mọi ngày.
“Chị Tuệ” Nó vui mừng chạy lại thì bị cô ta cản “Đưa tiền chuộc rồi nhận con tin. Ok?”
“Đến 3 cùng nhau trao 1 lúc”
“Được thôi, bắt đầu. 1…2…..” Chưa đếm đến 3 đã có 1 thằng đàn em chạy zô “Chị 2, có người theo sau con nhỏ này”
Cô ta tức zận “Cái zì? Lục Tuyết Nhi, cô dám…”
Nó bất ngờ “Ko…tôi ko…ko…”
“Cô dám phạm luật tôi đưa ra, Tú Tuệ và cô phải chết, đưa 2 người này đi mau”
“Dạ!”
Nó và Tuệ bị bắt đi, từ phía ngoài hắn, anh ta và Tuấn chạy zô hạ hết đám đàn em rồi đi tìm nó và Tuệ. Cô ta cùng đám đàn em đã đưa nó và Tuệ đến tầng cao nhất của ngôi nhà “Lục Tuyết Nhi, cô dám cho người theo sau để bắt chúng tôi, cô ko sợ chết à?”
“Tôi ko có, tôi ko có mà, cô phải tin tôi”
“Sao tôi phải tin cô chứ?”
“Cô thử nghĩ đi, tôi làm zậy chỉ khiến mik gặp nguy hiểm mà thôi, có ai ngu mà đi làm thế chứ? Vả lại tôi phải cứu Tú Tuệ ra mà”
“Đúng thế, Tuyết Nhi ko thể làm như zậy vì Tú Tuệ là chị cô ta mà, cô ấy là người thông minh nên chắc sẽ ko dại đến như zậy”
Đúng lúc đó 3 người họ đã tới, đám đàn em và họ đánh nhau ghê ghớm, thậm chí còn có dao nữa nhưng đều bị hắn anh ta và Tuấn hạ hết. Hắn nghiêm túc “Thả họ ra, nếu cô muốn sống”
“Buồn cười, tôi ko thả thì sao hả?” Cô ta rút dao ra khống chế nó rồi đẩ Tuệ ra
“Tuyết Nhi! Cô tốt nhất đừng đụng đến Tuyết Nhi”
Cô ta ra vẻ thách thức “Nếu ko thì sao? Anh giết tôi à?”