Nó đang nằm ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ reng inh ỏi, nó nhắn nhó kéo mền lên phủ kín người rồi típ tục ngủ.
Cốc...Cốc...Cốc...
Cốc...Cốc...Cốc...
Thy đứng ở ngoài gõ cửa kêu tên nó nhưng trong phòng ko có tiếng động zì ngoài tiếng chuông đồng hồ
"Sao ko nghe động tĩnh zì hết ý ta? Đồng hồ kêu cũng ko tắt? Đừng nói còn ngủ nha"
Thy nghĩ thầm 1 lúc rồi quyết định mở cửa đi vào
"Nhi ơi? Nhi ơi dậy chưa?"
Nhỏ nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại chiếc giường, nhỏ tiến lại gần tính hù nó thì.......AAAAAAAAAAAAA!
Nó bịt miệng nhỏ lại "Bớt vô lum lại đi, la zì mà lớn thế ko biết"
"Tại Nhi hù chứ bộ, ai bảo làm đầu tóc bù xù rồi tung mền ra hù tui chi" Nhỏ tránh né
Nó lại trước gương chải lại đầu tóc "Zui mà"
"Zui zì mà zui, làm tim muốn rớt ra ngoài" Nhỏ trấn an mik
"Thế thì lần sau đừng có mà ý định tung mền hù Nhi, tại Thy âm mưu trước chứ bộ"
Nhỏ lúng túng "Tại...tại Nhi...ko chịu dậy đó nên...Thy mới...."
"Mới hù chứ zì? Tưởng Nhi sợ hả? Ma còn ko sợ huống chi sợ người" Nó cười
"Thì thôi, tui sai đk chưa? Zô rửa mặt làm VSCN đi rồi xuống ĂN SÁNG, tui đi ĐÂY!" Nhỏ đóng cửa cái rầm
"Làm zì ghê zợ?" Nó cuối cùng cũng zô phòng tắm thay đồ rửa mặt VSCN.
.
.
.
Nó bước ra với chiếc váy hồng dễ thương rồi xuống lầu
"Con chào ông buổi sáng" Nó kéo ghế ra ngồi
"Ờ cháu gái, ăn sáng luôn đi con" Ông đặt tờ báo xuống
"Vâng"
Cả nhà ngồi ăn sáng vui vẻ với nhau, nhưng mà ánh mắt của 1 người luôn dõi theo nó với sự tức giận.