Mục lục
Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ "Khuya rồi mà còn ai tới vào giờ này nhỉ?"
Nhưng nàng vẫn không hề có chút phòng bị gì mà nói "Vào đi!"
Từ cánh cửa bước vào, là một chủ một tớ, Trần Linh Nhi váy áo xanh tím mĩ lệ nằm trong tầm mắt Thượng Quan Uyển Nhi.

Trần Linh Nhi liếc mắt nhìn qua trên người Thượng Quan Uyển Nhi, đáy mắt hiện lên một đạo hàn ghen ghét.

Bởi Thượng Quan Uyển Nhi lớn lên thập phần xinh đẹp, là đệ nhất mĩ nhân đế quốc, đương nhiên ở khoản dung mạo thì khó ai bì kịp.

Thế nhưng chính điểm này làm cho Trần Linh Nhi càng muốn diệt trừ đối phương hơn.

Xinh đẹp như vậy hèn gì khiến cho cung chủ mê mẩn đến nỗi để nàng ta ở Hồng Y Viện.

Nhưng Trần Linh Nhi chỉ có thể giấu nhẹm đi ý niệm đó, trên mặt chỉ lộ ra một cái không chút để ý tươi cười "Nguyên lai cô nương chính là người mà cung chủ nói.


Ta đây luôn ở Lăng Thiên Cung mà nào giờ mới được gặp mặt đâu."
Thượng Quan Uyển Nhi bày ra nụ cười hơi gượng gạo nói "Thì ra tại nơi đây ngoài ta ra còn có người.

Ta tới đây cũng đã lâu nhưng chưa từng gặp gỡ ai, nay mới có dịp."
"Hay không có thể cùng nhau uống trà?" Trần Linh Nhi đề nghị.

"Được thôi."
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức trà do chính tay Thượng Quan Uyển Nhi châm.

Vừa mới nhấp môi uống lên, đã tấm tắc khen ngon.

Bầu không khí trở nên hòa hợp hơn bao giờ hết.

"Không biết tỷ tỷ cũng ở nơi này mà sao muội chưa từng nhìn thấy?" mặc dù bằng tuổi nhau nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tự xưng tỷ muội.

Trần Linh Nhi cười cười nói "Ta là cháu gái của trưởng lão tại Lăng Thiên Cung, phục vụ cho cung chủ nên điều ta ở nơi này cũng bình thường, muội mới tới nên không biết cũng là điều hiển nhiên."
Giọng điệu đầy vẻ châm chọc.

Nghe được điều đó dường như Thượng Quan Uyển Nhi khá sốc.

Hóa ra thân phận của Vệ Dạ lại chính là cung chủ Lăng Thiên Cung trong lời đồn.

"Vậy ắt hẳn tỷ cũng có quen biết với Vệ....à không, cung chủ?"
Ánh mắt Trần Linh Nhi thoáng qua một tia ác độc, rồi lại khôi phục như bình thường "Ta và huynh ấy có thể được coi là thân thiết, giống như thanh mai trúc mã vậy." giống như ý nói Ta và cung chủ quen biết lâu hơn ngươi vậy.

Nàng ta còn nói tiếp "Chính vì lẽ đó mà gia gia của ta và cung chủ đã đặt lên mối hôn sự, đùa rằng sau này lớn lên nhất định ta và huynh ấy sẽ thành thân."
Nghe xong câu nói này mà lòng Thượng Quan Uyển Nhi đau như cắt, nàng nắm chặt lấy vạt áo không buông, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười chua xót.

Hóa ra chàng ấy đã có hôn thê, vậy thì làm sao nàng dám đòi hỏi điều gì.


Thấy được kết quả tốt, Trần Linh Nhi có phần đắc ý nói lời tạm biệt "Cũng đã muộn rồi, được gặp mặt muội muội ta rất vui." sau đó đưa lên "Ta có món quà muốn tặng muội, sau này chúng ta sẽ là tỷ muội tốt."
Nha hoàn từ từ bước lên trên, cầm theo một hộp gỗ quý đưa đến tận tay Thượng Quan Uyển Nhi.

Nàng mở ra thì đó là một cây trâm được chạm khắc rất khéo léo.

Vì không muốn mất lòng đối phương, nàng đành nhận lấy rồi tự mình đeo lên.

Không biết vì sao mà khi Trần Linh Nhi nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi theo ý nguyện cài lên trâm, nàng ta rất vừa ý, nở một nụ cười mãn nguyện rồi rời đi.

Họ không hề biết rằng ở một góc nào đó, Hắc Linh đã âm thầm nhìn thấy tất cả mọi chuyện.

Trên đường trở về biệt viện, Trần Linh Nhi mải mê suy tư.

Nàng ta có càm giác Thượng Quan Uyển Nhi trông vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ ra.

Từ trước đến nay cảm giác của nàng thường không sai.

Và trực giác của Trần Linh Nhi cho thấy hẳn là có vấn đề.

Nha hoàn ngồi đối diện không ngừng nhìn trộm xem biểu hiện của Trần Linh Nhi, đáy mắt xẹt qua tia hàn băng, không giống với một nha hoàn nhìn chủ nhân của mình.


Ngày hôm sau, Trần Linh Nhi quả nhiên phát hiện ra sự thật.

Nàng ta nhìn bức vẽ trong tranh mà giận tím người.

"Con nhỏ đó, thế mà lại chính là Đại tiểu thư Thượng Quan gia."
Không chấp nhận nổi sự thật này, Trần Linh Nhi không ngừng đập vỡ đồ đạc trong phòng làm nha hoàn sợ hãi không dám tới gần.

"Tại sao lại là nó? Tại sao lại là nó chứ?"
Đợi Trần Linh Nhi phát tiết xong, nha hoàn mới chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, nàng ta nói với Trần Linh Nhi "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Thượng Quan Đại tiểu thư bị mất tích.

Vậy nếu chúng ta mật báo thông tin này cho gia chủ Thượng Quan biết thì sao? Lúc đó chúng ta có thể diệt trừ được đối thủ rồi."
Nhưng Trần Linh Nhi lại bất an gặm móng tay của mình "Nhưng mà với thế lực của con nhỏ đó, nhất định có thể định ra mối hôn sự với cung chủ, lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài à?"
Nha hoàn ánh mắt dần trở nên tinh quái, nàng ta nói nhỏ vào tai Trần Linh Nhi "Người quên cây trâm độc đó rồi sao? Chúng ta chỉ cần đưa cô ta trở về Thượng Quan gia, lúc đó chất độc cũng đã ngấm sâu, chết ở ngay chính ngôi nhà của mình thì ai có thể nghi ngờ chúng ta nữa chứ."
Nghe được lời này, biểu hiện của Trần Linh Nhi trở nên sung sướng.

Đúng vậy, chỉ cần làm theo kế hoạch, chắc chắn cung chủ sẽ quay trở về bên mình..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK