Thượng Quan gia
Hương oải hương thoang thoảng quanh những góc của căn phòng nhỏ, hình ảnh thiếu nữ nhẹ nhàng ngồi bên khung cửa sổ, đôi con ngươi đen lóng lánh phảng phất tâm tư đang giấu kín trong lòng.
Nàng một thân váy áo xanh trắng tinh khiết tựa như con người nàng, không âm mưu, tính toán, lại vô cùng nhẹ nhàng và thanh thuần.
Nhưng bên trong nàng lại khao khát sự tự do đến không tưởng.
Nét mặt nàng phảng phất sự u buồn, chán nản với cuộc sống.
Trên bầu trời xanh với những đám mây trắng, những chú chim bay lượn giữa khung trời.
Nàng đưa mắt nhìn theo chúng rồi nở một nụ cười khổ.
Có đôi khi nàng cảm thấy thật ghen tị với chúng, một cuộc sống không bị giam cầm giữa thế giới rộng lớn.
Nhưng nhìn lại bản thân, nàng lại nhẹ nhàng thở dài.
Có lẽ số phận trêu ngươi! Ở độ tuổi của nàng đáng lẽ ra phải hồn nhiên vô tư, rực rỡ tỏa sáng như hoa mặt trời.
Những nữ nhi bằng tuổi nàng luôn lo lắng cho tương lai của mình, lúc nào cũng háo hức, mong mỏi về vị phu quân sẽ cùng mình sánh vai cả cuộc đời.
Sinh ra là nữ nhi, mối quan tâm duy nhất là được gả vào một gia đình tốt, có được mối hôn sự tốt và dành cả phần đời còn lại để chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình.
Bản thân nàng cũng vô cùng ao ước điều đó.
Nhưng nàng không muốn sống trong một gia tộc, ngoài mặt thì rất hạnh phúc nhưng bên trong lại không thiếu những màn đấu đá chỉ để tranh vị trí cao trong gia tộc.
Nàng chỉ mong có thể cùng người mình yêu, ẩn cư độ nhật nơi rừng sâu nước lặng, trải qua một cuộc sống hạnh phúc vậy là đủ!
Tiếng gõ cửa làm tan đi những suy nghỉ trong đầu nàng, giống như phá tan đi giấc mộng và kéo nàng trở lại với hiện thực tàn khốc.
"Vào đi!"
Một bóng hình người phụ nữ bước vào.
Dáng người hơi nhỏ nhắn, chỉ cao hơn Thượng Quan Uyển Nhi một chút, đôi lông mày lá liễu, đôi con ngươi đen nhánh cùng khuôn miệng nhỏ nhẹ.
Một thân váy áo xanh lục nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt.
Đó là Thượng Quan phu nhân-Nam Cung Liên.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bà bước vào, tính đứng dậy hành lễ nhưng bị Nam Cung Liên ngắt lại, bà nói "Không cần thiết đâu, ngồi xuống trước đi." sau đó đi tới bên cạnh nàng.
Nam Cung Liên tính ra năm nay đã 30 nhưng nhìn từ bên ngoài trông bà vẫn còn rất trẻ đẹp, đặc trưng là đôi mắt to tròn đen láy nhưng vô cùng có hồn.
Hai mẫu tử rất giống nhau, nhất là khuôn miệng như hoa như ngọc.
Bà nhìn nàng như nhìn thấy được bản thân mình lúc còn trẻ, cũng rạng ngời xuân sắc.
Nhưng điểm khác biệt lớn nhất là vẻ mặt.
Ngày bà còn nhỏ, sống trong nhung lụa giàu sang, lại được phụ mẫu nuông chiều nên bà như con bướm tung tăng chạy nhảy.
Nhưng Uyển Nhi, trên mặt nàng lúc nào cũng nhuốm màu u buồn, giống như bông hoa héo rũ.
Là một người mẹ, bà rất lo lắng cho nữ nhi của mình.
Bà đương nhiên biết, điều gì khiến cho nàng không vui.
Nhưng khổ nỗi, sống trong gia tộc lớn như vậy, muốn là chính mình cũng khó.
Một số người còn luôn mang trên mình gương mặt giả tạo.
Bà không phải là một người phụ nữ thiếu hiểu biết, vì vậy bà luôn muốn nàng sống với những gì nàng muốn, không bị chèn ép bởi điều gì.
Có lẽ, nàng sinh ra trong gia tộc này là một sai lầm!
"Mẫu thân!" Thượng Quan Uyển Nhi nhỏ giọng "Con, bắt buộc phải đồng ý sao?"
Nam Cung Liên bất đắc dĩ thở dài "Đó là lệnh của gia gia con!" rồi đưa tay lên xoa đầu nàng an ủi.
Nàng rất sợ gia gia của nàng, mặc dù bên ngoài trông có vẻ là rất sủng ái nàng nhưng đằng sau lại xem nàng chẳng khác gì con cờ của ông ấy để củng cố địa vị của mình.
Trong mắt gia gia chỉ có quyền lực và sự thịnh vượng của gia tộc, nên ông luôn dốc sức bồi dưỡng ra những nhân tài cho gia tộc.
Ông rất coi trọng ca ca của nàng, từ lúc nhỏ đã rất thiên vị.
Điều đó khiến cho nàng có một tuổi thơ sống trong cô độc.
"Uyển Nhi!" bà nắm lấy tay của nàng "Mẫu thân biết con rất đau khổ, nhưng chúng ta là phận nữ nhi, không thể làm trái lời của bề trên.
Gia gia con cũng chỉ vì lo cho gia tộc, con hãy hiểu cho ông ấy."
"Chung quy, là chúng ta vẫn không thể làm gì cả, chỉ có thể sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh thôi."
"Vậy nếu như con rời khỏi đây, mẫu thân sẽ ngăn cản con chứ?" Nàng đột nhiên mở lời.
Ban đầu Nam Cung Liên cũng có chút ngạc nhiên và sững sờ nhưng lại không nghĩ gì nhiều, chỉ an ủi rằng "Nếu có chuyện đó, ta sẽ để con đi!" sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nhưng bà lại không biết rằng, lời nói vu vơ lúc đó lại trở thành sự thật sau này.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi tựa vào góc tường, hai hàng lệ âm thầm tuôn rơi.
Nàng nắm chặt lấy vạt áo cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng mình.
Hoa anh đào?
Bên khung cửa sổ, những cánh hoa mỏng manh theo gió bay vào bên trong phòng.
Nàng lại gần, đưa tay ra đón lấy chúng.
Mùa xuân lạnh này, cũng có hoa anh đào nữa sao?
Nhìn chúng, nàng liền hình dung được số phận của mình hệt như những cánh hoa anh đào.
Cánh hoa anh đào thanh thuần, nhẹ nhàng rơi xuống dòng nước mùa xuân.
Hoa anh đào đẹp đẽ như thế nhưng lại nở rồi tàn trong thời gian rất ngắn.
Chỉ cần 1 cơn gió thoảng qua là cánh hoa đã nhẹ nhàng lìa cành…
Trong sóng biển màu, vài cánh hoa đào chao liệng, giữa trời đất không có màu sắc nào khác, cũng không có âm thanh nào khác.
......!
Mùa xuân lạnh này, giống như là khởi đầu cho những số phận bất hạnh.
Họ giống như những cánh hoa anh đào, đẹp nhưng chóng tàn.
Sinh mệnh quá ngắn ngủi, cánh hoa anh đào quá mong manh, bị cuộc đời vùi dập khiến cho số phận trôi nổi giữa biển trời.
Cái lạnh ở đây không khiến người ta rét đến thấu xương mà chỉ hơi run rẩy, bất an trước những biến cố sắp phải trải qua.
Phải chống chọi trước những gian nan của cuộc đời, thứ có thể sưởi ấm trái tim họ không thể ở bên lúc này..
Danh Sách Chương: