Hoàng đế bỏ qua chuyện này chứng tỏ ngay cả Hoàng đế cũng không dám chọc vào người của Nghiên Hương Các, không dám ra mặt cho Đại công chúa, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Đại công chúa biến thành một người câm.
Yến tiệc vẫn diễn ra bình thường, không ít người muốn kéo gần quan hệ với Bạch Thiển liền lại làm quen, nhiều người muốn nữ nhi của mình kết giao bằng hữu với Bạch Thiển bởi họ nghĩ nàng chỉ là một hài tử, dễ nịnh nọt.
Nhưng bọn họ đã lầm, nàng là ai cơ chứ! Tại đế quốc, rất nhiều thiên kim tiểu thư muốn làm bạn với nàng nhưng nàng chẳng ưng một ai.
Bạch Thiển chỉ cảm thấy chán ghét vì những thủ đoạn lôi kéo của mấy vị tiểu thư đó, ngoài mặt thì thân thiện nhưng bên trong chứa toàn là rắn độc.
Cho đến khi tiệc kết thúc, nhiều người đã ở lại hoàng cung ngao du, Bạch Thiển cũng không ngoại lệ.
Nàng đã được đặc cách được phép đi khắp nơi trong hoàng cung trừ phòng bảo mật.
Lúc này Phong Thanh Sơ vừa rời khỏi yến tiệc, nha hoàn của nàng ta liền chạy đến, thì thầm vào tai Phong Thanh Sơ.
Nàng ta nở nụ cười âm hiểm.
Vụ việc lúc nãy nàng ta chứng kiến đã cho thấy rằng Lục tiểu thư là người có địa vị cực kì cao tại Phong quốc, chỉ cần kết bạn với cô ta, chắc chắn mình sẽ được phụ hoàng sủng ái.
Phong Quan Liên đã bị phế, giờ phải nhân cơ hội này “ôm đùi” Lục tiểu thư.
Phong Thanh Sơ đã cho nha hoàn Thu nhi tìm nơi Bạch Thiển đang đi, nàng ta sẽ kéo gần quan hệ.
Nghĩ đến sau này mình sẽ được sủng ái nhất hoàng cung, nàng ta không nhịn được mà hưng phấn.
Tại hoa viên, Bạch Thiển đi cùng Tiểu Bạch dạo khắp nơi.
Dưới ánh trăng, vẻ đẹp của nàng khiến cho những nô tì gần đó không khỏi xao xuyến.
Chỉ sợ đệ nhất mĩ nhân Phong quốc cũng không sánh được.
Ánh sáng chiếu vào càng làm cho mái tóc bạch kim của nàng trở lên rực rỡ hơn.
“Lục muội muội!” Một tiếng gọi từ đằng sau lưng phát ra.
Bạch Thiển lặng lẽ quay đầu lại, là một vị cô nương.
Cô nương này mặc trên mình một bộ đồ xanh lục thanh tao, mái tóc đen búi gọn gàng, khuôn mặt nhã nhặn.
Chắc chắn ai nhìn vào cũng sẽ có thiện cảm.
“Lục muội muội, ta là Nhị công chúa Phong Thanh Sơ.”
Hoá ra là Nhị công chúa.
“Nhị công chúa có chuyện gì tìm ta sao?” Bạch Thiển lạnh lùng nói.
Phong Thanh Sơ lấy ra một hộp gỗ đưa cho Bạch Thiển “Đây là món quà của ta, muốn tặng Lục muội muội.” rồi ngượng ngùng nói “Ta đến thay mặt Đại tỷ tỷ của ta xin lỗi Lục muội muội.
Tỷ ấy từ nhỏ đã được nuông chiều nên có chút ngông cuồng.
Ta và tỷ ấy cùng một mẹ nhưng tỷ ấy không được giáo dục đàng hoàng, nếu có điều gì không phải thì mong muội bỏ qua.”
Những lời này nếu như người khác nghe được sẽ cho rằng Nhị công chúa là một người tận tâm, yêu thương tỷ tỷ sẽ nói kiểu như “Nhị công chúa không cần phải xin lỗi thay nàng ta, nàng không cần chịu cực như vậy” hoặc là “Nhị công chúa đúng là thiện lương…” đại loại vậy.
Nhưng rõ ràng trong lời nói của nàng ta đều là muốn dìm Đại công chúa xuống để nâng mình lên.
Ha! Bạch Thiển nàng đã gặp qua không ít những thành phần này rồi.
Bên ngoài tỏ ra mình yếu đuối nhưng bên trong lại lắm tâm cơ quỷ kế.
“Đại công chúa việc làm, là do cô ta tự gánh chịu…” Bạch Thiển liếc mắt nhìn Phong Thanh Sơ.
Phong Thanh Sơ trong lòng ngầm nghĩ rằng sự việc tiến triển rất tốt nhưng nàng ta không ngờ tới Bạch Thiển lại nói thêm “…ta đúng là khó chịu với cô ta nhưng ta lại càng chán ghét ngươi hơn.”
Phong Thanh Sơ nghe vậy sững người “Lục muội muội, ta đã làm gì khiến cho muội ghét ta như vậy.”
Nhưng nàng lại chỉ cười lạnh “Nhị công chúa, cô tưởng ta là con ngốc sao mà không biết được ý đồ của cô? Ta nghe nói Nhị công chúa không phải con ruột của Hoàng Hậu vậy thì có tư cách gì đến đây nói điều đó?”
“Ta đã gặp rất nhiều kẻ như cô rồi.” Bạch Thiển lại gần cô ta nói “Không được sủng ái chắc khó chịu lắm nhỉ!”
Phong Thanh Sơ cắn răng, cố tỏ ra nhu nhược nói “Lục muội muội, ta chỉ muốn kết bạn với muội, tại sao muội lại nói như vậy?” nước mắt đã rơi.
Bạch Thiển lạnh lùng nhìn và trả lời “Kết bạn với ta? Với một con rắn độc như cô? Thôi, ta còn muốn sống tiếp.” Nói xong quay người rời đi, trước đó nói rằng “Với cả, Mẫu thân ta chỉ sinh cho ta một vị tỷ tỷ, cô ở đâu ra nhận người thân vậy? Hoàng đế còn không dám gọi ta như vậy nên mong Nhị công chúa vẫn nên xưng Lục tiểu thư hảo!”
Bạch Thiển rời đi, để lại Phong Thanh Sơ một mình chết lặng người ở đó..
Danh Sách Chương: