Bạch Thiển cũng không hề để ý đến cái nhìn của bọn họ mà trực tiếp hỏi Hắc Ám "Nhị ca có ở đây không?"
Mà hắn đồng thời cũng thuận theo "Đúng lúc công tử cũng vừa mới trở về." sau đó dẫn Bạch Thiển đi lên phía trên.
Nàng một đường đi theo sự chỉ dẫn của Hắc Ám, và cũng nhìn ngó xung quanh xem xét.
Nơi này được tạo nên bởi một mảnh đá ngầm rất lớn, ngoài chính cửa sẽ cao hơn so với bên trong, vì chủ yếu nó dẫn tới lòng đất.
Mọi hoạt động của tổ chức đều phải giữ kín bí mật nên việc đặt căn cứ vô cùng quan trọng.
Nàng phải tự thừa nhận rằng Ngũ ca vô cùng thông minh, đã chọn được vị trí địa lí tốt như vậy.
Xung quanh hầu hết là rừng cây bao phủ, cửa chính cũng nằm ở nơi khó tìm.
Nếu như nàng không được sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch chắc cũng chẳng thể tìm ra nơi này.
Đến một căn phòng, Hắc Ám tính gõ cửa nhưng đã bị Bạch Thiển chặn lại.
Nàng mở cửa rất nhẹ nhàng, từng bước chân đi cũng rất thận trọng.
Nàng lấy từ trong túi ra một con côn trùng nhỏ, lại gần Bạch Mặc từ phía sau rồi....!
"Aaaa" Bạch Mặc lúc đầu cảm thấy sau cổ mình có chút hơi nhột, liền đưa tay sờ lên sau gáy, chạm vào thứ gì đó nhỏ nhỏ.
Hắn sợ hãi hét toáng lên.
"Hahaha!" trong khi đó đứa em gái "hiếu thảo" của hắn lại đang ôm bụng cười như được mùa "Bao năm trôi qua rồi, mà huynh vẫn sợ côn trùng y như hồi nhỏ vậy, haha, muội cười chết mất."
Hắc Ám ở bên cạnh cũng nén cười, không nghĩ tới một người đại danh đỉnh đỉnh như công tử cũng có sợ hãi với côn trùng nhỏ.
Mắt thấy hai người một xướng một họa, hắn bạo nộ khí, hắn trừng trừng Hắc Ám rồi nói "Ra ngoài!"
Hắc Ám không dám cãi lời, tuân lệnh đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
"Còn muội nữa, huynh có lỗi với muội hay sao mà chuyển từ chọc Tam ca đến Nhị ca vậy?" dù có rất tức giận nhưng đối mặt với Bạch Thiển hắn chưa bao giờ từng nặng lời với nàng.
Ngay cả khi như vậy thì hắn cũng chỉ nhẹ nhàng chỉ trích.
"Thấy có bất ngờ không?" Bạch Thiển nụ cười đáng yêu nói "Muội đã đi rất lâu mới tới gặp được huynh đó, vậy mà huynh lại mắng muội." gương mặt thiên chân đáng thương hề hề làm nũng quả nhiên là khiến cho người ta không dám nặng lời.
Bạch Mặc thở dài bất đắc dĩ trước nàng "Được rồi, được rồi, muội là nhất."
"Muội biết Nhị ca thương muội nhất mà" nàng sà vào lòng Bạch Mặc, ôm ấp thể hiện tình yêu thương của nàng đối với hắn.
"Ta nghe nói muội đang ở Hoa quốc, chơi có vui không?"
"Cũng bình thường!" Bạch Thiển cười ngượng nghịu "Mà huynh cũng đang ở Hoa quốc mà, chẳng lẽ là vì [Cỏ Thi Hoa] sao?"
Bạch Mặc không do dự gật đầu "Ừm, nhưng đến hiện tại vẫn không thể biết được nó ở đâu, tên hoàng đế này quả nhiên giấu rất kĩ."
Ngồi ở bên cạnh Bạch Thiển đang nghịch ngợm đống giấy tờ trên bàn của hắn, chủ yếu tất cả đều là những thông tin của những người sát thủ Hắc Vực cần ám sát.
Nhưng trong đó có một thông tin khiến nàng chú ý, đó là của Trường Ninh.
"Trường Ninh, nữ nhi Trường Lam, bị ép vào cung khi còn nhỏ,...." nàng lẩm bẩm, người này, không phải là Trường phi hay sao?
Nàng lật xem thêm những tờ giấy ở dưới, trong đó có tất cả những kế hoạch mà Bạch Mặc dùng để đối phó với hoàng đế Hoa quốc, từ cái việc lợi dụng Trường Ninh cũng bị nàng đọc hết.
Bạch Thiển vô cùng sốc trước những điều này, nàng không thể tin được người gây ra sự hỗn loạn ở hoàng cung không phải là Trường phi mà lại chính là Nhị ca của nàng sao?!
Bạch Mặc đã cảm nhận được có gì đó không đúng ở Bạch Thiển, liền lại gần và nhìn vào tờ giấy muội ấy đang cầm.
Hắn trở nên hốt hoảng, vội vàng giật lấy nó nhưng Bạch Thiển lại không cho.
"Nhị ca, chuyện này là sao?"
Bạch Mặc vốn không biết nên giải thích như thế nào, nhưng biết rằng đã không thể giấu được nữa, hắn liền đáp "Phải, như muội thấy đấy, ta đã lợi dụng Trường Ninh để đối phó với hoàng đế Hoa quốc."
Bạch Thiển khi nghe được lời thú nhận của Bạch Mặc, nàng đã không kìm được xúc động hỏi "Tại sao? Họ đã làm sai cái gì chứ? Chẳng lẽ, vì [Cỏ Thi Hoa]" nàng vốn không muốn tin đây là sự thật, trong lòng luôn chờ mong rằng huynh ấy sẽ nói tất cả đều chỉ là giả.
"Phải! Đúng như vậy!" Hắn thừa nhận.
Lòng nàng lúc này bắt đầu vỡ vụn, không thể không thừa nhận rằng Nhị ca của nàng đứng sau tất cả mọi chuyện.
Nhưng Bạch Mặc lại vô cùng bình tĩnh, hắn trấn an nàng nói "Thiển Thiển à, muội hãy hiểu cho ta, ta không thể không làm vậy.
Muội cũng biết mà, Tiểu Ngũ, đệ ấy sắp không thể chịu đựng được nữa rồi." hắn càng nói càng run "Chẳng lẽ muội muốn mất đi người thân nữa sao?"
Bạch Thiển đương nhiên không muốn, so với những người khác nàng lại càng sợ hãi hơn.
Phụ mẫu đã ra đi để lại cho nàng cú sốc quá lớn rồi.
Nếu như Ngũ ca cũng đi thì nàng phải biết sống sao?! Dù gì thì nàng cũng chỉ có một tỷ tỷ!.
Danh Sách Chương: