Tiếng gõ cửa, âm thanh duy nhất nghe được.
Lại có tiếng kẽo kẹt mở ra, gương mặt đáng yêu thò vào của Bạch Thiển làm không gian có thêm dư vị của sự sống.
"Lại tới nữa sao?" chất giọng khàn đặc không nghe rõ của nàng trái ngược với vẻ ngoài.
Bạch Thiển nở nụ cười, lững thững bước vào trong, đến trước mặt nàng rồi đưa ra thứ đang giấu ở đằng sau.
"Tặng tỷ nè!" đóa hoa Linh Lan trắng thuần khiết được hái từ Nguyệt quốc cùng với gương mặt thiên thần của Bạch Thiển khiến Bạch Dạ có thêm chút sức sống.
Đáp lại nó, nàng cũng nở một nụ cười nhạt, cũng coi như có tinh thần hơn một chút.
Bạch Thiển mang theo đóa hoa đi tới chỗ cái bình, vứt chỗ hoa cũ đi, rửa sạch bình rồi cắm đóa hoa mới vào, đứng chỉnh chỉnh cho đẹp một lúc mới hài lòng.
Nhưng trong mắt Bạch Dạ lại chẳng khác nào một hành động vô nghĩa.
Dù sao thì ngày mai nó sẽ lại héo úa vì mùi thuốc nồng nặc mà thôi.
Mím chặt môi, nàng mới dám nói "Muội có thể mang chỗ hoa đó tới phòng của Tam ca, chỗ này mùi nồng, sẽ uổng phí chúng."
Con bé đứng lặng yên gian lúc lâu, nhưng không hề buồn bởi câu nói của nàng, quay ra cười đáp "Nếu chúng héo, muội sẽ lại hái đóa khác tặng tỷ.
Ngày mai hay ngày mai nữa cũng vậy."
Không có chút ưu phiền nào, chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc.
Nàng thật không hiểu nổi.
"Vậy ngày mai muội sẽ lại tới nhé!"
Cho đến khi con bé rời đi, nàng mới thở dài.
Hoa Linh Lan mang ý nghĩa như một lời xin lỗi chân thành.
Có chuyện gì ư?
Xem ra là Tiểu Lục trưởng thành hơn nàng nghĩ.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này người tới là Bạch Trạch.
Vì tiếp xúc thường xuyên với thuốc nên đối với mùi nồng như vậy hắn không thấy khó chịu.
Ánh mắt hắn để ý đến đóa hoa đã được thay mới, bất đắc dĩ thở dài "Thiển Thiển lại tới sao?"
Nàng chậm rãi gật đầu "Trông con bé khá vui!"
"Huynh đã nhiều lần khuyên nó không nên tới mà cứ cố chấp!"
Tại vì một người bình thường tiếp xúc với mùi nồng đến mức độ này thường sẽ có biểu hiện ói mửa hoặc buồn nôn.
Những lần đầu Bạch Thiển tới cũng tương tự như vậy nhưng dần dần cũng đỡ hơn.
Bạch Dạ hơi cảm thấy tiếc nuối "Đóa hoa đẹp như vậy mà lại héo đi!"
Hắn đột nhiên cảm thấy Bạch Dạ của bây giờ có chút nhàn hạ và mệt mỏi, giống như mấy cụ già đến ngưỡng cửa của sinh mệnh đang nuối tiếc về cuộc đời.
"Muội không hiểu sao? Con bé mang hoa tới mỗi ngày cũng là vì lo lắng cho muội, muốn muội cảm thấy vui vẻ.
Hoa cho dù héo thì có thể hái đóa khác, nhưng thứ quan trọng hơn, chính là muội đó."
Nàng làm sao mà không hiểu? Hiểu rõ là đằng khác!
Hắn cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi "Nên nếu không muốn Thiển Thiển vất vả nữa thì hãy mau khỏe lại, mọi người đều đang rất mong muội."
Qua một hồi kiểm tra, hắn xác nhận độc đã lan ra khắp cơ thể, may mắn là trước kia cơ thể của Bạch Dạ rất khỏe nên mới có thể chống chọi được đến tận bây giờ.
Thiên Sơn Tuyết Liên đến giờ phút này vẫn chưa tìm thấy, đó là nguyên liệu cuối cùng để hoàn thành loại thuốc duy nhất để cứu sống Bạch Dạ.
Thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, nàng cũng hiểu là có chuyện gì, cũng cười nhạt "Không sao đâu Đại ca, muội được sống cùng mọi người đến tận giờ đã là rất hạnh phúc rồi!"
"Muội sẽ sống!" giọng hắn rất nhỏ, làm Bạch Dạ không nghe rõ.
"Đại ca?"
"Muội nhất định sẽ không sao cả!" hắn nói to hơn, hơi tức giận nhưng vì sợ làm nàng giật mình nên cố gắng kìm nén lại "Mai ta sẽ tới kiểm tra lần nữa!"
Căn phòng lại chỉ còn một mình nàng, lại thật yên lặng....
____
Tin tức Bạch gia đang tìm kiếm một loại thảo dược quý hiếm đã lan rộng khắp cả đại lục, thậm chí còn trao một số tiền rất lớn.
Không ai biết nguyên nhân vì sao họ lại làm như vậy.
Có người nói vì họ muốn chữa bệnh, có người nói chỉ đơn giản là họ muốn sưu tầm,...đủ loại tin đồn.
Điều này cũng khiến cho Đế Vô Trần chú ý.
Sau khi sự việc của Thượng Quan gia kết thúc, hắn đã không gặp lại Bạch Dạ trong thời gian dài, một phần là vì công việc dang dở tại Thiên Cương Cung, một phần do hắn dành thời gian nghĩ cách để tiếp cận nàng với một lý do chính đáng hơn.
Cung chủ Thiên Cương Cung đã trở lại, với thân phận là thiếu chủ, hắn không thể ở bên cạnh Bạch Dạ được nữa.
Vì điều đó mà tin tức về nàng hắn cũng không còn nắm rõ.
Bây giờ Bạch gia ra sức tìm kiếm Thiên Sơn Tuyết Liên, mà đồng dạng nó lại nằm trong tay của hắn.
Việc này phải nói đến khoảng 1 năm trước, trong một lần tới Nguyệt quốc tham gia sự kiện thay cho cung chủ, hắn đã cứu mạng Hoàng đế khỏi bị ám sát.
Để đền ơn, Hoàng đế trao cho hắn Thiên Sơn Tuyết Liên, báu vật của hoàng gia.
Dù lúc đó không có hứng thú nhưng vì đối phương quá nhiệt tình, hắn chỉ đành giữ lấy.
Trong đầu Đế Vô Trần đang nghĩ có nên đưa cho Bạch Dạ hay không, dù sao thì cũng là gia đình của nàng.
Danh Sách Chương: