Phu nhân tương lai?
Dạ Mị sát khí trên người tỏa ra càng đậm, hận không thể bịt cái miệng của Liễu Thẩm Nguyệt vào, may mà có Dạ Sát giữ chặt lại, nếu không có khi hắn sẽ làm thật.
"Phu nhân tương lai? Thì ra cô là thê tử sắp vào cửa của Cung chủ sao? Trời đất, tôi thất lễ quá! Mà sao Cung chủ thành thân lại chẳng có một ai hay biết hoặc thông báo gì nhỉ?" Bạch Dạ giả bộ ngây thơ nói.
Lúc này Dạ Sát ở đằng sau ôm mặt cười, rõ ràng là Bạch Dạ đã cố ý hiểu sai câu của Liễu Thẩm Nguyệt, vậy mà còn làm cái vẻ mặt ngây thơ không biết gì kia nữa.
Nhưng đằng này Liễu Thẩm Nguyệt không hề vui chút nào, ngược lại còn tức tối đến mặt mày xì cả ra khói.
"Ta là thiếu chủ phu nhân, là thê tử của Trần ca ca đó biết chưa!" cô ta gào lên, như thể muốn để cả thế giới này biết.
Thế mà Liễu Thẩm Nguyệt không hề biết rằng, sức chịu đựng của Dạ Mị cũng có giới hạn, nãy giờ vì không muốn làm quá chuyện nên hắn mới nhẫn nhịn.
Bây giờ cô ta còn dám nói ra lời đại nghịch như vậy, quả là chọc giận Dạ Mị rồi.
Trường kiếm không hề do dư kề sát cổ Liễu Thẩm Nguyệt khiến cô ta bỗng chốc sợ hãi.
"Thẩm Nguyệt tiểu thư, chú ý lời ăn tiếng nói của mình đi.
Thiếu chủ trước giờ chưa thành thân, cũng không có bất kì thê tử nào khác (ngoài Bạch Dạ).
Nếu người còn ăn nói không đúng mực, thì cũng không cần cổ họng nữa đâu."
Dù sợ hãi đến run bần bật nhưng cô ta vẫn cố chấp nói "Ta nói gì sai sao? Sớm hay muộn ta cũng sẽ trở thành thê tử của Trần ca ca.
Nếu như huynh ấy biết được ngươi đối xử với ta như vậy, huynh ấy nhất định sẽ đuổi ngươi đi."
"Ha" Dạ Mị tự giễu cười "Thẩm Nguyệt tiểu thư, người bị ngốc sao? Hay là do ảo tưởng quá thành ra không phân biệt được thực tế?"
Còn chưa nói xong, tiếng trầm thấp của ai đó vang vọng ở phía sau "Chuyện gì đang xảy ra?"
Người đàn ông trung niên với mái tóc đã ngả hai màu, trên người vận bộ đồ xám dài, nét mặt có chút nghiêm nghị nhìn cảnh tượng trước mắt.
Liễu Thẩm Nguyệt như bắt được vàng, vội vã khóc lớn lên "Cung chủ, người mau cứu Nguyệt nhi a."
Một màn này hẳn rất dễ gây hiểu lầm, Dạ Sát tính đứng ra giải thích nhưng bị Dạ Mị che lại.
Hắn gập người hành lễ "Cung chủ!" tiện thể trường kiếm cũng thu lại.
"Mau nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì?"
Liễu Thẩm Nguyệt chạy đến bên cạnh Cung chủ, bộ dạng rất đáng thương kể "Bọn họ muốn giết Nguyệt nhi" rồi chỉ tay vào Bạch Dạ tố cáo "Cô ta muốn Nguyệt nhi rời xa Trần ca ca, nhưng cháu nhất quyết không chịu.
Sau đó còn thông đồng với Dạ Mị đòi giết cháu."
Hay! Màn đổi trắng thay đen này quá lộ liễu!
Nhưng mà cô ta hoàn toàn đánh giá sai Cung chủ, ông ta đến ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ còn không nhận ra được vài chiêu trò vặt vãnh này của cô ta hay sao?
Đặc biệt hơn là Dạ Sát và Dạ Mị, là hai thuộc hạ luôn kề cạnh Đế Vô Trần, nhân cách và phẩm hạnh của họ ra sao lẽ nào ông không rõ? Thông đồng với người khác? Muốn giết Liễu Thẩm Nguyệt? Nói ra chuyện này với ông chẳng khác nào bị ngu.
Không thấy ông thể hiện thái độ gì, trong lòng Liễu Thẩm Nguyệt có chút chần chừ.
Chỉ thấy ông đến gần Bạch Dạ hỏi "Con là Bạch Dạ?"
Nàng thấy hơi ngạc nhiên, hỏi lại "Người biết con sao?"
"Ta có nghe qua từ chỗ Dạ Sát và Dạ Mị rồi!" ông vuốt vuốt chòm râu (mặc dù ngắn), chăm chú quan sát một lượt, tỏ ra rất hài lòng "Ta biết con trải qua rất nhiều đau khổ, mà còn là ân nhân của Trần nhi, trong lòng ta thực sự rất khâm phục con."
Giọng nói hơi khàn khàn đặc trưng của người gần cao tuổi, cùng nét mặt hiền hậu đó khiến nàng bất chợt nhớ đến Bạch Chấn.
Sắc mặt cũng thả lỏng, gật đầu "Con gặp Vô Trần có lẽ là do duyên số.
Trước kia không dám nghĩ tới một ngày sẽ tới được với nhau."
Nhìn Bạch Dạ như nhìn cháu gái nhỏ nhắn, ông thực sự có thiện cảm với cô bé này.
Phải quật cường đến đâu mới dám trả thù cho gia tộc.
Hoàn toàn quên mất Liễu Thẩm Nguyệt đang đứng phía sau.
Dạ Mị đi tới trước mặt Liễu Thẩm Nguyệt cảnh cáo "Mong rằng người sẽ cẩn trọng lời nói hơn, thiếu chủ đã có người ngài ấy yêu nên người sớm buông bỏ đi thì hơn."
Bị sỉ nhục từ nãy tới giờ, Liễu Thẩm Nguyệt nhất thời không chịu đựng được, gắt gao dùng đôi mắt như muốn giết người nhìn về phía Bạch Dạ.
Không bao giờ! Trần ca ca là của ta!
Ngay cả Cung chủ cũng cảm nhận được điều đó, ông quay lại nói với Liễu Thẩm Nguyệt "Thẩm Nguyệt, ta biết cháu yêu Trần nhi, nhưng mà cái gì cũng không thể cưỡng cầu.
Rốt cuộc thì người nó yêu cũng không phải là cháu.
Càng lún sâu thì người chịu đau khổ chỉ có cháu thôi.
Nể mặt Tứ trưởng lão, ta sẽ không truy cứu việc cháu phát ngôn bừa bãi nữa nhưng mong rằng sẽ không còn lần sau, nếu không sẽ tổn hại đến thanh danh của Trần nhi."
Sau đó ông chỉ thở dài "Cháu biết tính Trần nhi, thằng bé không hề dịu dàng như cháu nghĩ, nó không nể mặt ai.
Và đừng có đặt bất kì tâm tư gì lên người nó cũng như Bạch Dạ, nếu không ngay cả ta hay Tứ trưởng lão cũng không cứu được cháu đâu."
Cô ta trở nên ấm ức như sắp khóc, xoay người rời khỏi đó.
Danh Sách Chương: