Đến nước này, hắn không thể làm bại lộ thêm được, phải chối bỏ tất cả thôi “Hoàng thượng, thần đã cống hiến bao nhiêu năm cho Phong quốc, tất cả những gì thần làm đều là vì Hoàng thượng cả.
Những lính canh đó cũng chỉ là để bảo vệ cho người thân của thần mà thôi.
Chẳng lẽ ngài có thể không tin thần sao?” Hắn quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu khẩn.
Hoàng đế nhìn về phía Nhan Bác, hắn đương nhiên không tin, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì.
Mấy năm nay hắn xác thực đã cho người đi điều tra những việc làm của Thừa tướng, biết rằng hắn có chứa nhiều sát thủ nhưng mục đích là gì thì lại khó nói.
Cho dù vậy, Hoàng đế là hắn lại không thể đẩy tội mưu phản cho Thừa tướng được, hắn rất mưu mô cũng như nắm nhiều quyền lực.
Vì thế Hoàng đế luôn muốn chặt bớt vây cánh của hắn.
Hoàng đế đi về phía trước Nhan Bác nói “Ái khanh là người thông minh, nên cũng hiểu nếu như chuyện đánh cắp này có liên quan đến khanh thì sẽ chịu tội gì chứ?”
Nhan Bác lúc này cắn răng, ôm quyền nén cơn giận đáp “Thần biết, Hoàng thượng, chuyện này thần thật sự không phải do thần làm, thần luôn trung thành với ngài chắc chắn sẽ không có gan đó.” Hắn dù có ý định mưu phản nhưng chẳng có lí do gì để ăn cắp bảo vật được.
“Khanh hãy tự cầu phúc đi.” Hoàng đế chỉ lạnh lùng để lại một câu rồi phất tay áo rời đi.
Nghiên Hương Các lầu 3, Bạch Thiển đang mân mê với chiếc trâm cài của mình.
Nàng đã thành công lấy được [Giảo Cổ Lam] và giá hoạ cho Thừa tướng, chắc chắn trong gần đây hắn sẽ không thể yên ổn.
Nàng chọn Nhan Bác chứ không phải ai khác đương nhiên là vì đứa con gái yêu quý của hắn Nhan Vũ Thi.
Vì không thể trực tiếp hành hạ cô ta nên nàng đành phải trút giận lên Nhan Bác rồi.
Thành công có được thảo dược, bệnh của Ngũ ca cuối cùng cũng có tiến triển rồi.
“Tiểu thư, Tam công tử đang trên đường tới đây.” Bất thình lình Tiểu Bạch xuất hiện đằng sau bẩm báo.
“Thật sao? Tam ca sắp tới?” Bạch Thiển mừng rỡ “Mau mau, quét dọn chỗ này đi, đừng để dơ.” lệnh cho người hầu chuẩn bị mọi thứ.
Tiểu Hương ở một bên nghe được.
Tam công tử… sắp tới đây sao…
Trên cỗ xe ngựa bắt mắt, Bạch Thường đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đây là lần thứ hai hắn tới kinh thành Phong quốc sau nửa năm.
Không biết nha đầu Thiển Thiển có vui khi ta tới không nữa.
Vừa nghĩ Bạch Thường vừa nhoẻn miệng cười.
Hắc Đào nhìn Tam công tử trong xe cười một mình, không khỏi bất đắc dĩ.
Ở chung với ngài ấy mấy năm nay, tình tính của ngài ấy hắn đã sớm trở thành thói quen.
Hắn lắc đầu ngao ngán.
Trên đường đi, ngang qua một cửa hàng trang sức.
“Dừng xe.”
Bạch Thường đi vào trong cửa tiệm, nhìn lướt qua một vài bộ, ánh mắt của hắn nhìn trúng một chiếc vòng tay tinh xảo.
Chiếc vòng màu tím thuỷ gắn hột lệ thật sự rất phù hợp với Thiển Thiển.
“Lão bản, chiếc vòng này giá bao nhiêu?”
Lão bản nhìn trước mắt vị công tử, thân mặc y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen buông dài quý phái, chiếc mặt nạ làm tăng thêm vẻ huyền bí.
Không phải hoàng tử thì chắc chắn cũng là công tử giàu có nào đó, đúng là kiếm hời rồi.
“Mắt nhìn của công tử thật tốt, nó là chiếc vòng được chính chủ nhân của cửa tiệm chế tác nó, giá cũng không cao chỉ 300 lượng bạc.”
“Cũng được.” Bạch Thường nhìn chiếc vòng trên tay, trong lòng tự nhủ chắc muội ấy sẽ thích nó.
Nhưng chưa kịp trả tiền thì một nam tử đi tới và cắt ngang “Ông chủ, ta muốn có chiếc vòng này.”
“Nhưng thưa ngài, vị công tử này đã lấy nó trước rồi.”
“Ta không cần biết, ta có thể ra giá cao hơn!” Nam tử không nói lý liền cãi lại.
‘Chẳng lẽ cửa tiệm này là nơi để xảy ra tranh trang sức sao? Lúc trước là 2 vị cô nương, bây giờ lại là 2 vị công tử’ -Lão bản nghĩ thầm..
Danh Sách Chương: