“Hoắc Đình Sơn, ngài đừng động vào!” Bùi Oanh hoảng hốt kêu lên.
Nàng càng lúng túng, Hoắc Đình Sơn càng tò mò:
“Phu nhân có điều gì mà phu quân như ta không được biết sao?”
Hắn bước lên xe ngựa, tiến đến trước chiếc ghế mềm nơi nàng ngồi. Thân hình cao lớn của hắn phủ lên không gian nhỏ bé trong xe, mang theo hơi lạnh của áo choàng màu huyền xích.
Hoắc Đình Sơn quỳ một chân trên ghế mềm, tay chống lên vách xe, gần như vây kín Bùi Oanh vào góc nhỏ. Hắn chăm chú nhìn đôi mắt hoảng loạn của nàng, lòng càng thêm hiếu kỳ.
Nàng giấu gì mà lén lút như thế?
Thứ đó nằm ở bên trái nàng, nhưng vì sợ nhấc tay sẽ làm lộ chiếc áo khoác lông cáo trắng, nàng chỉ dám dùng tay phải đẩy hắn, tay trái không hề nhúc nhích.
Dẫu cả hai tay cũng không thể đẩy nổi Hoắc Đình Sơn, huống hồ nàng chỉ dùng một tay đặt lên hông hắn.
Ngược lại, Hoắc Đình Sơn chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy, đã giữ c.h.ặ.t cổ tay nàng. Hắn đưa tay còn lại chậm rãi tiến vào lớp áo lông.
“Hoắc Đình Sơn!”
Bùi Oanh buộc phải dùng cả tay trái đẩy hắn, nhưng không ngờ lại bị bắt thêm một lần nữa.
Hoắc Đình Sơn khéo léo gom hai cổ tay nàng lại, giữ c.h.ặ.t bằng một tay. Mặc cho nàng cuống quýt ngăn cản, hắn tiếp tục dò vào áo nàng. Nhưng khi còn chưa rõ được nàng giấu gì, hắn bất chợt cảm nhận một cơn đau nhói ở mu bàn tay.
Hắn nhướng mày, rút tay ra.
Trên mu bàn tay hắn, một cây kim nhỏ găm hờ, đầu kim nối với một sợi chỉ màu xanh đen. Nhìn sâu vào trong, hắn thấp thoáng thấy một góc chiếc túi thơm.
Hoắc Đình Sơn sững sờ.
Bùi Oanh nhân cơ hội giãy khỏi sự kìm kẹp của hắn, định thu lại chiếc túi thơm, nhưng thấy cây kim vẫn cắm trên tay hắn, không khỏi gắt gỏng:
“Ta đã bảo ngài đừng động vào rồi mà!”
Nàng khéo léo rút kim ra, để lộ một giọt m.á.u đỏ thẫm trên mu bàn tay hắn.
Bùi Oanh lấy khăn tay lau m.á.u cho hắn. Không ngờ, vừa đưa khăn lên, hắn đã nắm c.h.ặ.t tay nàng, giữ lấy cổ tay nàng không chút buông lỏng:
“Phu nhân, chiếc túi thơm này là tặng ta sao?”
Bùi Oanh quay đầu, tránh ánh mắt như thiêu đốt của hắn:
“Còn chưa thêu xong.”
Hoắc Đình Sơn đưa tay lấy túi thơm. Động tác ban đầu rất nhanh, nhưng đến khi gần chạm vào thì chậm lại.
Cuối cùng, hắn cũng chạm tới, nắm lấy một góc túi thơm rồi từ từ rút ra khỏi áo nàng.
Chiếc túi thơm có màu xanh đen trầm mặc, trên đó thêu một nhành trúc bằng sợi chỉ màu xanh nhạt hơn.
Nhành trúc còn dang dở, chỉ mới thêu được một phần. Dường như là do nàng mới học hoặc không thạo tay, nên trúc này có phần hơi “mập”.
Nhìn Hoắc Đình Sơn chăm chú ngắm chiếc túi, Bùi Oanh bỗng cảm thấy hơi ngượng, vội thu túi về:
“Ngài đừng nhìn nữa, ta thêu không đẹp.”
Hắn vẫn không rời mắt, đến khi túi thơm được nàng cất vào trong chiếc tủ nhỏ bên cạnh, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng:
“Ta lại thấy rất đẹp. Phu nhân thêu rất tốt.”
Sự vui mừng của hắn không hề giấu giếm, thậm chí còn bật cười khẽ:
“Phu nhân, túi thơm này khi nào thì xong?”
Bùi Oanh liếc nhìn hắn, không đáp.
Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay nàng, ngón tay cái khẽ vuốt ve da t.hịt mềm mại nơi cổ tay:
“Ta không hối thúc nàng, chỉ là ta rất mong ngóng. Đây là lần đầu tiên phu nhân chủ động thêu túi thơm cho ta.”
Bùi Oanh cất túi thơm cùng kim chỉ vào tủ:
“Ta không biết khi nào mới xong, chỉ định thêu từ từ thôi.”
“Cũng được.” Hoắc Đình Sơn mỉm cười, nét mặt tràn đầy thỏa mãn. “Phu nhân cứ từ từ, ta chờ được.”
Nàng đóng tủ lại, định hỏi hắn vì sao lên xe, bỗng thấy bóng tối ập xuống. Người đàn ông vốn đang quỳ một gối trên ghế mềm đã cúi người áp sát nàng.
Hơi thở mang theo mùi gió cát và cây cỏ của hắn bao trùm lấy nàng, cuốn nàng vào trong khoảng không mờ tối.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, nhưng trong xe ngựa, không khí như ấm lên, tựa hồ lại sinh ra chút gì đó ấm áp mờ ám.
---
Tư Châu, thư phòng phủ Châu mục
“Phụ thân, Kỷ Đại Tư Mã đã ban lệnh phạt Kinh Châu. Các châu khác có hưởng ứng hay không tạm thời chưa rõ, nhưng nhi tử cho rằng lần này Hoắc Đình Sơn ở phương Bắc nhất định sẽ xuất binh.” Nhi tử của Lý Tư Châu, Lý Khang Thuận, nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Lý Tư Châu, tức Lý Khiếu Thiên, xoay chiếc ban chỉ trong tay, bình thản nói: “Hoắc Đình Sơn nếu không xuất binh, vậy thì chẳng còn là Hoắc Đình Sơn nữa. Kẻ đó vốn dĩ dã tâm bừng bừng, huống chi không lâu trước vừa bình định phương Bắc, giờ đây hậu phương đã không còn mối lo, hắn tuyệt đối không cam tâm tiếp tục rụt cổ trong U Châu.”
Nhắc đến việc bình định phương Bắc, trong lòng Lý Khiếu Thiên không khỏi nảy sinh cảm xúc phức tạp.
Một mặt, ông ta vui mừng khi người Hán đại thắng Hung Nô, đánh bại chúng tan tác. Nhưng mặt khác, chiến công hiển hách ấy lại không thuộc về ông ta. Hơn nữa, qua trận chiến này, hậu phương U Châu đã trở nên vững chắc, không còn chút ưu tư.
Lúc này, bên ngoài cửa, một vệ binh hấp tấp chạy vào báo: “Lý công, sứ giả từ Trường An đến.”
Lý Khang Thuận kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là: “Kỷ Hiến Bạch phái người tới? Là ai vậy?”
Vệ binh tỏ vẻ ngập ngừng, tựa hồ khó nói.
Điều này khiến phụ tử Lý thị càng thêm nghi hoặc.
Thông thường, sứ giả đến đều mang theo danh phận rõ ràng, người từ đâu tới, vì lý do gì, đều sẽ được trình bày minh bạch. Việc này không có gì đáng để chần chừ.
“Sao lại khó trả lời đến vậy?” Lý Khang Thuận không hài lòng.
Vệ binh nhanh chóng đáp: “Đại công tử, người đó xưng là Phó tướng dưới trướng Phiêu kỵ Tướng quân của Đại Tư Mã, tên gọi Đỗ Lương. Lần này đến Tư Châu, ngoài đội vệ binh tùy hành, còn dẫn theo một nữ nhân dung mạo mỹ miều.”
“Hắn chỉ là một phó tướng phụ trách truyền tin, mà lại mang theo thê tử khi đi công vụ?” Lý Khang Thuận kinh ngạc không thôi.
Vệ binh thưa: “Theo quan sát của thuộc hạ, nữ nhân ấy không phải thê tử của Đỗ Lương.”
Lý Khiếu Thiên từ chỗ ngồi đứng dậy, nói:
"Ta nghe nói Kỷ Hiến Bạch và Hoắc Đình Sơn từ lâu vốn nhiều mâu thuẫn. Lần này người từ Trường An đến, có lẽ muốn tìm chúng ta hợp tác."
Tư Châu và Ung Châu nơi Trường An tọa lạc kề cận nhau. Nếu Tư Châu bị Hoắc Đình Sơn thôn tính, Ung Châu ắt lâm nguy.
Quân U Châu lần này nam hạ nhất định phải mượn đường qua Tư Châu. Lý Khiếu Thiên không tin Hoắc Đình Sơn là kẻ an phận, huống chi năm ngoái hai bên còn từng giao chiến. Đã định trước chỉ có thể giữ gìn hòa bình bề ngoài, vậy thì hợp tác với Kỷ Hiến Bạch cũng là một lựa chọn không tồi.
Lý Khiếu Thiên bảo:
"Đi thôi, nhi tử của ta. Đại Tư Mã phái người đến, nhất định phải ra đón."
Phụ tử Lý thị ra cửa nghênh tiếp.
---
Lý Khiếu Thiên từng làm quan ở Trường An nhiều năm, đối với người tên Đỗ Lương, ông ta cũng đã từng gặp qua, nhưng giữa họ không có giao tình. Mười mấy năm sau gặp lại, tự nhiên xa lạ. Thế nhưng cả hai đều có dụng ý riêng, nên những lời khách sáo lại khiến họ như những cố nhân lâu năm.
Sau màn đối thoại xã giao, Lý Khiếu Thiên mới chuyển ánh mắt về phía mỹ phụ đứng sau lưng Đỗ Lương.
Mỹ phụ đội chiếc mũ che mặt, tấm lụa mỏng phủ xuống che khuất dung nhan. Dẫu vậy, làn da trắng mịn và dáng vẻ yểu điệu của nàng ta vẫn lộ ra bên ngoài. Nếu dung mạo nàng ta chỉ cần hơi thanh tú, hẳn cũng sẽ được xem là một mỹ nhân.
---
Trong lãnh thổ U Châu.
Hôm nay sau khi hành quân kết thúc, binh sĩ hạ trại. Mạnh Linh Nhi cùng Hoắc Tri Chương dựng trại, dùng dây thừng quấn vào cọc gỗ để cố định.
Sau khi hoàn thành, Mạnh Linh Nhi phủi bụi trên tay, đắc ý nói:
“Xem ra muội là người mới nhưng thiên phú cao lắm, chưa tới một khắc đã dựng xong bốn góc rồi.”
“Muội muội quả thực thiên tài.” Hoắc Tri Chương mỉm cười, sau đó đảo mắt nhìn quanh, hỏi:
“Phụ thân đâu rồi nhỉ?”
Mạnh Linh Nhi đáp:
“Vừa rồi ta thấy phụ thân đi về phía xe ngựa của mẫu thân.”
Nghe vậy, Hoắc Tri Chương hướng về phía xe ngựa mà đi.
Mạnh Linh Nhi không để tâm, tiếp tục cùng Trần Nguyên dựng trại khác. Chẳng bao lâu sau, nàng thấy nhị ca mình đỏ mặt bước trở lại.
Hoắc Tri Chương vốn da trắng, sau chuyến Bắc chinh làn da rám nắng, nhưng về nhà không lâu đã trở lại nước da trắng trẻo. Bây giờ khuôn mặt đỏ bừng càng thêm nổi bật.
“Nhị ca?” Mạnh Linh Nhi ngạc nhiên. “Chuyện gì vậy, sao mặt huynh đỏ thế?”
Hoắc Tri Chương lúng túng, ánh mắt đảo quanh, nói lắp bắp:
“Không… không có gì.”
“Huynh không phải đi tìm phụ thân sao? Không gặp được à?”
Hoắc Tri Chương mặt càng đỏ hơn, đỏ từ má lan xuống cổ:
“Gặp rồi… chỉ là… không đúng lúc…”
Câu cuối hắn gần như thì thào tự nói mình nghe.
Mạnh Linh Nhi không hiểu gì, nhưng nghe hắn nói đã gặp phụ thân, nàng cũng không hỏi thêm.
---
Bắc chinh vừa qua, quân U Châu từ phương Bắc mang về không ít gia súc. Bò dùng để cày ruộng, phần lớn phân phát cho dân cày cấy, còn dê thì khác. Một số dê bị g.i.ế.t thịt, phần còn lại chế biến thành t.hịt khô để tiện mang theo.
U Châu hiện tại giàu có, binh sĩ ngày hai bữa đều có t.hịt ăn.
Trong trướng chính, mọi thứ đã bày biện xong, chỉ chờ chủ nhân đến. Không để Hoắc Tri Chương và Mạnh Linh Nhi phải đợi lâu, hai vợ chồng đúng giờ xuất hiện.
Mạnh Linh Nhi bình thản hành lễ với song thân.
Hoắc Tri Chương cúi đầu, giọng nói thấp hơn thường ngày ba bậc.
Bùi Oanh nhìn liền hiểu ngay chuyện gì, khẽ mím đôi môi đỏ mọng, lườm Hoắc Đình Sơn một cái.
Người này thật là… làm chuyện gì cũng không biết kiêng dè, đến mức bị tiểu bối nhìn thấy.
Hoắc Đình Sơn chỉ cười, không để tâm.
“Mau ngồi xuống, dùng bữa.”
Hành quân bên ngoài dĩ nhiên không thể so sánh với ở phủ, nhưng Bùi Oanh đã không phải lần đầu theo quân, sớm đã quen thuộc.
Chiếc lò nhỏ sôi ùng ục, mùi thơm từ nồi canh lan tỏa khắp chủ trướng, không gian trong trướng theo tiếng sôi của nồi canh cổ động cũng dần trở nên ấm áp hơn.
Hoắc Tri Chương ngày thường vốn rất hoạt bát, hôm nay lại cắm cúi ăn một cách lặng lẽ. Mạnh Linh Nhi hai lần quay đầu nhìn hắn, trong mắt lộ rõ sự nghi hoặc.
Nhị ca hôm nay làm sao vậy?
Hình như từ lúc nãy đã không được bình thường...
Dùng cơm xong, Bùi Oanh cùng Mạnh Linh Nhi ra ngoài tản bộ tiêu thực. Nghe nữ nhi nói:
“Mẫu thân, nhị ca vừa rồi thật kỳ lạ.”
Bùi Oanh hàng mi dài khẽ rung, nhẹ giọng đáp:
“Thật sao? Ta thấy cũng không có gì lạ cả.”
“Huynh ấy mặt đỏ bừng, nếu không phải hiện đang ở trong quân doanh, ta còn tưởng huynh ấy vừa gặp người trong lòng.” Mạnh Linh Nhi từ Hoắc Tri Chương lại liên tưởng tới Hoắc Minh Tuấn: “Mẫu thân, đại ca giờ đã đến tuổi đội mũ trưởng thành, người nói xem, khi nào thì ta mới có thêm một vị đại tẩu?”
“Ta cũng không biết, việc này e rằng phụ thân con đã có dự tính riêng.” Bùi Oanh chợt nhớ lại buổi đi săn mùa đông ấy.
Hôm đi săn, có không ít người vây quanh nữ nhi mình, cả nam lẫn nữ, đều là tuổi thanh xuân phơi phới. Bùi Oanh vừa lo lắng vừa hồi hộp hỏi:
“Linh Nhi, hôm đi săn, con có để ý thấy thiếu niên nào hợp mắt không?”
“Không có.” Mạnh Linh Nhi đáp rất dứt khoát.
Bùi Oanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng lại không khỏi hoang mang. Tuổi mười sáu, mười bảy vốn là độ tuổi dễ nảy sinh tâm tư, “Một người cũng không có sao? Ta thấy hôm đó có vài công tử trông cũng tuấn tú lắm.”
Mạnh Linh Nhi bĩu môi:
“Mẫu thân không biết đó thôi, hôm trước khi con trong rừng gặp mấy công tử, có một người b.ắ.n cung còn không bằng con, một kẻ tập võ chưa được hai năm. Những kẻ ngoài miệng thì khéo léo, chỉ được cái mã bề ngoài, con không thích chút nào.”
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, Bùi Oanh có thể nhìn thấy rõ vẻ nghiêm túc trên gương mặt nữ nhi khi nói những lời này.
Bùi Oanh trong lòng hơi thả lỏng, nữ nhi chỉ nói không thích, mà chưa nói đến kiểu người mình thích. Vậy chắc hẳn...
“Mẫu thân, phu quân tương lai của con nhất định phải là một nam nhân khỏe mạnh, đỉnh thiên lập địa. Tuổi lớn một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải chân thật, bản lĩnh phải nhiều hơn lời nói.” Mạnh Linh Nhi tiếp lời.
Cô nương cứ thế đi thẳng về phía trước, không để ý tới vẻ mặt đầy băn khoăn của người mẹ bên cạnh.
Nỗi băn khoăn của Bùi Oanh kéo dài đến tận đêm khuya khi đi ngủ.
Lúc lên giường, Hoắc Đình Sơn liền nhận ra người thê tử vốn thường ngủ rất nhanh, hôm nay lại cứ trở mình không yên, xoay qua xoay lại mấy lần.
Người đàn ông lười nhác lên tiếng:
“Phu nhân, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy giống ta, hưng phấn đến vậy?”
Bùi Oanh thấy hắn chưa ngủ, bèn hỏi:
“Hoắc Đình Sơn, ngài thấy Trần Nguyên là người thế nào?”
Trong bóng tối, đôi mắt của hắn hơi nheo lại. Lại là Trần Nguyên, nàng đã hỏi về hắn mấy lần rồi.
Hắn đáp:
“Trung thành với chủ, năng lực không tệ.”
“Trước kia ngài bảo hắn chưa thành thân, vì sao chưa? Có phải có điều khó nói hay không?” Bùi Oanh truy hỏi.
Thiếu niên bình thường mười sáu, mười bảy đã thành thân, còn sớm hơn thì cũng có, khi tiểu thư nhà người ta vừa cập kê là đã kết thân rồi.
Lời vừa dứt, nam nhân vốn đang nằm bên cạnh bất ngờ lật người đè nàng xuống, khiến Bùi Oanh trở tay không kịp, suýt nữa không thở nổi:
“Hoắc Đình Sơn, ngài xuống mau.”
“Phu nhân trả lời câu hỏi của ta trước.” Hắn chống một tay, tay kia lại trượt vào trong lớp trung y của nàng.
Bùi Oanh hít một hơi, gương mặt dần đỏ ửng:
“Ngàii xuống trước đã…”
Hắn chẳng những không nhúc nhích, mà tay còn không ngừng di chuyển.
Màu đỏ trên mặt nàng lan dần xuống cổ, đến vùng da trắng nõn nơi n.g.ự.c thấp thoáng sau cổ áo khẽ mở. Bùi Oanh vội vàng dùng cả hai tay đẩy hắn ra:
“Ngài xuống, ta sẽ nói cho ngài biết.”
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng một lúc mới chịu xoay người nằm xuống:
“Nói đi.”
“Ta chỉ nói với ngài một lần, ngài phải hứa với ta rằng chuyện này không được nói ra ngoài, hơn nữa biết rồi cũng không được hành động tùy tiện.” Bùi Oanh thấp giọng.
Hoắc Đình Sơn kéo nàng vào lòng:
“Phu nhân nói đi.”
“Ngài phải hứa trước đã.”
Trong màn trướng tối đen, Bùi Oanh không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng nghe rõ giọng nói. Hắn im lặng, không trả lời nàng.
Bùi Oanh thúc giục.
Hắn bị nàng giục mãi mới hừ một tiếng, tiếng hừ trầm trầm, không rõ là đồng ý hay không. Với những lần trước bị qua mặt, giờ đây nàng đã biết hắn đang giở trò chơi chữ.
Hắn không chịu hứa, nàng cũng không nói.
Bùi Oanh xoay người trong lòng hắn, đưa lưng về phía hắn. Nhưng vừa xoay người, bàn tay to lớn thô ráp của hắn lại đặt lên, cố ý hoặc vô ý chạm vào vùng da mềm mại như bạch ngọc của nàng.
Bùi Oanh bực mình vỗ hắn một cái:
“Ngài tự nói hành quân cấm nữ sắc cơ mà.”
“Là cấm trong thời gian giao chiến.” Hoắc Đình Sơn sửa lời nàng.
“... Để ngài đồng ý với ta một chuyện thôi mà cũng khó như vậy.”
“Không khó,” hắn nhàn nhạt đáp, “ta chỉ là tò mò Trần Nguyên có gì khiến phu nhân để tâm.”
“Không phải ta để tâm.” Bùi Oanh xoay người đối mặt hắn: “Là người khác.”
Hoắc Đình Sơn nhướng mày. Nàng bên cạnh không mấy nữ nhân, nhưng người có thể khiến nàng suốt đêm trăn trở nghĩ mãi, chỉ có một.
Hoắc Đình Sơn mặt mày trầm ngâm, không nói lời nào.
Bùi Oanh cũng im lặng.
Hồi lâu sau, hắn cười khẽ:
“Chả trách lần trước ta hỏi Trần Nguyên có để ý cô nương nào không, phản ứng của hắn rất kỳ quái. Hóa ra là để ý một cành vàng lá ngọc. Phí công ta còn truyền cho hắn chút kinh nghiệm.”
“Ngươi truyền kinh nghiệm gì?” Bùi Oanh hỏi.
Hắn ngưng bặt.