Mục lục
Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Khiếu Thiên chọn tòa phủ này chiếm diện tích rộng lớn, trang trí vô cùng hoa lệ. Bên trong lầu các nguy nga, bậc ngọc đỏ thắm, năm bước một gác, mười bước một đình, cao chót vót che khuất cả ánh mặt trời, khiến người ta khó phân biệt đông tây nam bắc.

Hùng Mậu bước vào, không khỏi trợn mắt há miệng kinh ngạc.

Hắn chưa từng đến Lạc Dương, không ngờ nơi đây lại phồn hoa đến vậy, từng chi tiết nhỏ đều được làm tỉ mỉ, tinh tế. Nếu nói U Châu là vùng đất hoang dã hào sảng, thì Lạc Dương lại là lầu các tinh xảo, mỗi nơi đều đáng để thưởng thức.

Lý Khiếu Thiên mỉm cười:

“Đây là tòa phủ lớn nổi tiếng ở Lạc Dương. Không biết Hoắc U Châu thấy thế nào?”

Hoắc Đình Sơn đáp:

“Rất tốt, đa tạ Lý Tư Châu đã dụng tâm.”

Ánh mắt Lý Khiếu Thiên lướt qua đoàn tùy tùng của U Châu, chỉ thấy Tân Cẩm và Thủy Tô, nhưng lại bỏ qua Vũ Nam Nhiên mặc trang phục cưỡi ngựa, dáng người cao lớn. Hắn ngạc nhiên nói:

“Quân đội của Hoắc U Châu mà chỉ có hai nữ tỳ theo hầu thôi sao? Hay là để ta phân thêm vài nữ tỳ để lệnh phu nhân và lệnh ái sai khiến, thế nào?”

“Không cần, nội nhân của ta không thích có quá nhiều người hầu hạ.” Hoắc Đình Sơn từ chối.

Thời thế nay đã khác, ngay cả những người hầu, hắn cũng sẽ không tùy tiện để người ngoài bước vào nội viện của mình.

Trong khi Hoắc Đình Sơn và Lý Khiếu Thiên đang đàm đạo, thì một bên, Bùi Oanh cũng đang trò chuyện với phu nhân của Lý Khiếu Thiên.

Phu nhân của Lý Tư Châu họ Trang, tên Mạn Hương, là người Lạc Dương. Sau vài câu nói, Bùi Oanh cảm thấy vị Trang phu nhân này trông có vẻ rất hòa nhã.

Đúng vậy, chỉ là ‘trông có vẻ’.

Hoắc Đình Sơn từng nói chuyện chính sự với nàng, cũng không ngại để nàng biết về việc hắn chinh chiến nơi sa trường. Vì vậy, Bùi Oanh biết rằng hơn một năm trước, trong chiến dịch liên minh ba châu tiêu diệt giặc Lam Cân, chính phu quân hiện tại của nàng đã c.h.ặ.t đứt cánh tay phải của con rể Lý Tư Châu, Lưu Bách Tuyền.

Đặt mình vào vị trí người khác, nếu phu quân của con gái nàng bị người ta c.h.ặ.t mất một tay, chắc chắn nàng sẽ căm hận kẻ gây ra điều đó đến thấu xương.

Thế nhưng, đối phương hiện tại lại tỏ ra điềm nhiên, như thể chuyện ấy chưa từng xảy ra.

Bùi Oanh cũng mỉm cười, nhưng trong lòng đã ngầm nâng cao cảnh giác.

Sau vài câu xã giao thông thường, Trang Mạn Hương mỉm cười nói:

“Lạc Dương là nơi phồn hoa, cổ kim bao nhiêu danh sĩ đã làm thơ ca ngợi vẻ đẹp này. Phu nhân nói trước đây chưa từng đến Lạc Dương, hay là ngày sau để ta dẫn phu nhân và lệnh ái dạo chơi một phen, thế nào?”

Bùi Oanh đúng lúc lộ vẻ tiếc nuối:

“Đa tạ Trang phu nhân có lòng, chỉ là tiểu nữ từ lâu khổ sở vì việc đường xa mệt nhọc. Nay khó khăn lắm mới đến được Lạc Dương, chỉ sợ nàng chỉ muốn ngủ một giấc dài ba ngày ba đêm để hồi phục tinh thần.”

Trang Mạn Hương nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Linh Nhi.

Vừa rồi chưa để ý kỹ, lúc này mới thấy tiểu cô nương này quả nhiên sắc mặt hơi tái nhợt, trông có vẻ uể oải.

Trang Mạn Hương dừng lại, rồi gật đầu nói:

“Vậy thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Bùi Oanh mỉm cười, đồng tình.

Có vẻ như chủ đề của các nữ nhân lần đầu gặp mặt thường chỉ xoay quanh vài điều: con cái, cảnh vật trên đường, và cuối cùng là quần áo trang sức.

“Chiếc vòng hoàng ngọc trên tay phu nhân mềm mịn như mỡ, tinh tế vô cùng. Ta từng thấy nhiều vòng ngọc thượng hạng, nhưng so với chiếc này của phu nhân, quả thực đều kém một bậc.” Trang Mạn Hương nhìn chiếc vòng hoàng ngọc trên cổ tay Bùi Oanh, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Đối phương rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy, Bùi Oanh còn đang suy nghĩ cách đáp lời, thì Trang Mạn Hương đã đưa tay ra, khẽ chạm vào chiếc vòng trên tay nàng.

Bùi Oanh thoáng sững người.

Nàng và Trang Mạn Hương chỉ mới quen biết, hành động vượt qua khoảng cách xã giao như thế thật sự quá đường đột.

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, Trang Mạn Hương đã rụt tay về, như thể vừa rồi chỉ là hành động bộc phát nhất thời.

Bùi Oanh khẽ mím môi.

---

Hoắc Đình Sơn lần này tới thành Lạc Dương vào giờ Thân. Từ ngoại thành vào nội thành, rồi đến lúc an bài chỗ ở, thời gian đã bước sang giờ Dậu.

Bữa tối được bày tiệc tại phủ.

Hoắc Đình Sơn và Lý Khiếu Thiên đều là châu mục. Hoắc Đình Sơn lại còn được triều đình phong tước tướng quân, nếu so về danh vọng, hắn nặng ký hơn một chút.

Nhưng nay ở Tư Châu Lạc Dương, đây là địa bàn của Lý Khiếu Thiên, để Hoắc Đình Sơn ngồi một mình ở vị trí thượng thủ thì không thỏa đáng. Do đó, bàn tiệc được sắp xếp song song, cả hai đều ngồi trên thượng vị, Lý Khiếu Thiên ngồi bên phải, Hoắc Đình Sơn ngồi bên trái.

Dưới thượng vị, đầu tiên là Trang Mạn Hương, kế đến là Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi. Tiếp theo là các võ tướng của U Châu và Tư Châu ngồi xen kẽ.

Bữa tối này do Lý Khiếu Thiên an bài, tất cả món ăn đều được đặt từ những tửu lâu nổi tiếng ở Lạc Dương thành. Cao lương mỹ vị, rượu ngon thức quý.

Trời dần tối, nhưng trong phủ sáng rực như ban ngày. Giữa tiếng chén rượu khẽ va nhau, các tướng lĩnh U Châu và Tư Châu trò chuyện rôm rả, lời nói cười đan xen, dường như chưa từng tồn tại bất kỳ hiềm khích nào.

Thượng vị bàn chuyện chính sự, Trang Mạn Hương và Bùi Oanh lại trò chuyện gia đình.

“Lệnh ái đã định thân chưa?” Trang Mạn Hương hỏi.

Bùi Oanh ánh mắt khẽ d.a.o động, đáp: “Ta và phụ thân con bé đang cân nhắc lựa chọn phu quân cho nàng, chỉ là năm nay nàng mới mười sáu, chưa vội.”

Mười sáu tuổi còn chưa định thân, vậy mà nói chưa vội. Trang Mạn Hương rất nhanh liền nhận ra đối phương có tham vọng lớn hơn:

“Dẫu rằng bây giờ là mùa đông, không bằng ba tháng mùa xuân hoa khoe sắc, nhưng đông lại có cảnh đông. Lạc Dương có một nơi nổi danh là Mai Viên, hôm nào Bùi phu nhân cùng ta thưởng mai, thế nào?”

Bùi Oanh khẽ thở dài:

“Mai Viên ta cũng rất ao ước, chỉ là lúc này không tiện.”

“Bùi phu nhân nói vậy là sao?” Trang Mạn Hương kinh ngạc.

Bùi Oanh hạ thấp giọng, không ngần ngại đổ hết mọi chuyện lên đầu Hoắc Đình Sơn:



“Lần này đến Lạc Dương là để hợp sức cùng Tư Châu phạt Kinh. Trước khi đi, ta đã hứa với phu quân rất nhiều điều mới được theo quân. Hắn không cho phép ta cùng nữ nhi dạo chơi đây đó.”

Trang Mạn Hương không ngờ lại có chuyện như vậy. Bà ta hơi cau đôi mày thanh tú:

“Thưởng mai ở trong thành, đâu thể tính là dạo chơi.”

Bùi Oanh tiếc nuối lắc đầu:

“Ta cũng nghĩ như Trang phu nhân, nhưng chuyện này ta nói không được tính.”

Trang Mạn Hương lặng thinh, liếc nhìn gương mặt nghiêng của mỹ phụ bên cạnh, tay cầm khăn tay lặng lẽ siết chặt.

Bùi Oanh chuyển chủ đề sang ẩm thực, cùng nàng trò chuyện về các món ngon ở Lạc Dương.

Trong tiệc đã có rượu, vừa có rượu thường vừa có rượu ngon Bùi thị.

Hai loại rượu xen lẫn, uống đến khi say mơ màng, Lý Khiếu Thiên cảm thán:

“Kiều thê kề bên, con cái thông minh lanh lợi, dưới trướng lại quản ba châu. Hoắc U Châu, ngài quả thật phúc lớn đến người khác phải ganh tỵ.”

Hoắc Đình Sơn cầm ly rượu khẽ lắc:

“Ta cũng thấy mệnh ta tốt, người khác không sánh nổi.”

Lý Khiếu Thiên nghẹn lời.

Buổi tiệc kéo dài rất lâu, đến khi gần đến giờ giới nghiêm, Lý Khiếu Thiên mới dẫn người Tư Châu rời khỏi.

Bùi Oanh trở về chủ viện, vừa rửa mặt xong thì Hoắc Đình Sơn đã bước vào. Người hắn nồng nặc mùi rượu, vừa vào phòng, mùi rượu lập tức lan tỏa khắp không gian.

Bùi Oanh bị mùi rượu làm cho phải lùi hai bước:

“Hoắc Đình Sơn, mau đi rửa mặt đi.”

Hắn hít hít mũi:

“Ta thấy cũng không đến nỗi quá nồng.”

“Không cần ngài thấy.” Bùi Oanh đẩy hắn vào phòng tắm nhỏ:

“Xà phòng trong hộp, dùng miếng của ngài. Không được lén dùng của ta nữa!”

“Phu nhân và ta xa cách.”

Bùi Oanh chỉ khẽ đáp:

“Đây là vấn đề giữ gìn vệ sinh thôi.”

Chờ hắn đi vào phòng trong, nàng quay lại bên tháp, treo vài viên dạ minh châu đã được khoan lỗ lên làm đèn lồng nhỏ.

Khi treo xong, Bùi Oanh lấy chiếc túi thơm bằng vải lụa xanh thẫm ra.

Chiếc túi thơm này được nàng bắt đầu thêu từ lúc khởi hành Nam chinh, mãi đến bây giờ mới hoàn thành. Kim dài xuyên qua lớp lụa xanh đậm, sợi chỉ xanh cuộn quanh đầu kim, ấn nhẹ rồi kéo dài ra.

Lúc nàng định tìm kéo, tiếng bước chân bất chợt vang lên. Động tác của nàng khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó nàng đứng dậy tiếp tục tìm kéo.

Hoắc Đình Sơn vòng qua bình phong, ánh mắt đầu tiên lướt qua chiếc tháp trống không, ánh mắt thứ hai dừng lại trên bóng dáng Bùi Oanh trước chiếc tủ nhỏ. Thấy nàng đang cầm kéo nhỏ, hắn hơi ngẫm nghĩ, rồi quay đầu nhìn về phía chiếc tháp.

Trên tháp, rõ ràng có một túi thơm quen thuộc.

Chỉ khác là, so với trạng thái thêu dang dở trước kia, bây giờ chỉ cần cắt chỉ là hoàn thành.

“Hoắc Đình Sơn, ngài tự cắt chỉ đi.” Bùi Oanh thấy hắn nhàn rỗi, bèn đưa kéo cho hắn.

Hoắc Đình Sơn cầm chiếc kéo bạc nhỏ, nhướng mày:

“Người ta nói hai người đồng lòng thì sức mạnh như vàng. Ta với phu nhân tâm ý tương thông thế này, chỉ dùng để cắt chỉ thì thật lãng phí.”

Bùi Oanh: “... Cắt chỉ thôi mà.”

Ngay sau đó, tiếng “cách” vang lên, Hoắc Đình Sơn cầm túi thơm lên.

Hắn vừa tắm xong, chỉ mặc một bộ trung y lỏng lẻo, không thắt đai, không có chỗ để treo túi thơm. Hắn liền đặt ở vị trí ngang eo, thử một chút, vẻ mặt đầy hài lòng:

“Hoa tay của phu nhân như mọi khi vẫn thật khéo léo.”

Bùi Oanh im lặng, nhất thời không phân biệt được lời hắn nói là trêu chọc hay thật lòng khen ngợi.

Thấy nàng im lặng quá lâu, Hoắc Đình Sơn quay đầu nhìn, phát hiện gương mặt nàng mang biểu cảm phức tạp, liền cười nói:

“Ta khen nàng, nàng lại không vui sao?”

“Đó là khen sao?” Bùi Oanh nghi ngờ.

Hoắc Đình Sơn cười lớn:

“Sao lại không phải? Túi thơm phu nhân thêu là độc nhất vô nhị. Người khác không hiểu, nhưng ta thì rất thích.”

Bùi Oanh quay đi, vành tai hơi đỏ:

“Ngàii thích là được rồi.”

Trải qua một ngày vất vả trên đường, lại phải tham dự yến tiệc buổi tối, Bùi Oanh đã mệt, liền lên giường nghỉ ngơi trước.

Hoắc Đình Sơn đứng bên tháp, tay vẫn cầm túi thơm, ngón tay thô ráp mang vết chai từ từ vuốt ve họa tiết trúc xanh trên túi.

Hắn không nói dối, túi thơm nàng thêu thực sự độc nhất vô nhị, ngay cả họa tiết nàng chọn cũng tinh tế hơn người ba phần.

Ai lại không thích cuộc sống đủ đầy sung túc? Hắn thì chắc chắn thích.

“Phu nhân, vừa rồi ta thấy nàng và thê tử của Lý Khiếu Thiên nói chuyện rất vui vẻ, hai người bàn chuyện gì vậy?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

“Không có gì vui vẻ cả.” Bùi Oanh khẽ đáp, “Lúc đầu Trang phu nhân mời ta đi dạo phố, ta lấy cớ Linh Nhi không khỏe để từ chối. Sau đó, bà ta lại mời ta đi ngắm mai, ta cũng từ chối. Ta thấy bà ta quá nhiệt tình, nếu phu quân của Linh Nhi bị người khác c.h.ặ.t tay, ta chắc chắn sẽ không cười nói với thê tử kẻ thù.”



Ánh mắt Hoắc Đình Sơn ban đầu vẫn còn mang ý cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm:

“Bà ta đã mời nàng mấy lần?”

“Ừm, vài lần.” Bùi Oanh gật đầu.

“Còn nói những gì nữa?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

Bùi Oanh đáp lại thật thà: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ trò chuyện về món ngon và những chuyện nghe thấy ở Tư Châu. À, bà ta còn hỏi qua việc Linh Nhi đã định hôn chưa.”

“Phu nhân, thành Lạc Dương không giống U Châu, thế lực của ta ở đây chưa sâu rộng. Về sau nếu có ai mời nàng ra ngoài, trừ phi có ta cùng đi, những người khác, nàng hãy từ chối hết thảy.” Hoắc Đình Sơn treo túi hương lên giá gỗ, đặt cùng áo bào đen cho ngày mai.

Bùi Oanh đáp: “Ta biết rồi.”

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng của Hoa Đại Giang: “Đại tướng quân, Cố Đàm cầu kiến.”

Hoắc Đình Sơn khựng lại, lấy áo khoác trên giá mặc vào: “Phu nhân cứ nghỉ trước, ta đi một lát rồi sẽ trở về.”

---

Thư phòng.

Khi Hoắc Đình Sơn bước vào sân, đã thấy có một người đang chờ sẵn.

Nghe tiếng bước chân, người kia xoay lại. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, hiện rõ dung mạo đẹp như nữ tử. Người ấy chắp tay cúi đầu: “Gặp qua đại tướng quân.”

“Thanh Hoài không cần đa lễ.” Hoắc Đình Sơn gọi tên tự của Cố Đàm.

Hai người cùng vào thư phòng.

Hoắc Đình Sơn quan sát hắn từ trên xuống dưới, bật cười: “Khi rời khỏi U Châu, ngươi còn tỏ ra không cam lòng. Bảy năm trôi qua, tóc bạc thêm, dáng dấp cũng đậm đà hơn. Xem ra ở Tư Châu, ngươi sống cũng rất thuận lợi.”

Cố Đàm khẽ cười: “Không sống được thuận lợi thì khó lòng hoàn thành nhiệm vụ.”

Bảy năm trước, hắn nhận một nhiệm vụ bí mật, dẫn theo một nhóm người rời U Châu đến Tư Châu. Nhiệm vụ này, lúc đầu rất ít người biết, tóm gọn lại chỉ là: làm nội ứng.

Tại Tư Châu, hắn xây dựng một mạng lưới ngầm thuộc về U Châu.

Mạng lưới không nhìn thấy ấy, sau bảy năm bành trướng, đã vượt xa so với ban đầu. Có thể một người bán bánh nướng nơi góc phố, một gia đinh trong đại gia đình, thậm chí một sai dịch trong nha môn, đều là người do Cố Đàm an bài.

Không cần nhắc đến bao gian khó suốt bảy năm qua, chỉ riêng nhân lực và tài lực bỏ ra đã là con số khiến người ta kinh ngạc.

“Thanh Hoài đến từ khi nào?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

Giờ này đã giới nghiêm, đối phương chắc chắn không phải mới tới.

Cố Đàm đáp: “Giờ Dậu, từ cửa hông vào.”

Giờ Dậu, vừa đúng lúc nhân mã của hai châu U và Tư vào cổng chính không lâu. Khoảng thời gian đó, đội Hắc Giáp Kỵ cũng đã trú tại bốn phủ xung quanh, toàn bộ khu vực đều là quân U Châu.

“Nói đi, vì sao hôm nay ngươi vội vàng tới đây?” Hoắc Đình Sơn đi thẳng vào vấn đề.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đặt chân đến Lạc Dương, chưa hết một ngày, Cố Đàm đã tìm tới. Nếu không có chuyện quan trọng, hắn có thể cút về U Châu.

Cố Đàm nghiêm nét mặt, nói: “Đại tướng quân, trong vòng một tháng trước khi ngài đến Lạc Dương, đã có hai nhóm người lần lượt đến thăm phủ Châu mục của Lý Tư Châu.”

Hoắc Đình Sơn đặt tay lên án thư, đầu ngón tay gõ nhẹ từng nhịp: “Là hai nhóm nào?”

Cố Đàm trả lời: “Nhóm thứ nhất là nhà họ Mạc. Mạc gia được xem như một tiểu cường hào tại địa phương. Chủ nhân của nhà này, Mạc Bình Căn, vốn là người U Châu, nghe nói hai mươi năm trước đã đưa cả nhà chuyển tới Lạc Dương. Nữ nhi hắn từng cứu nhi tử chính thất của một đại cường hào địa phương, nam tử này vừa gặp đã đem lòng yêu nàng, sau đó nạp nàng làm thiếp. Mạc Bình Căn nhờ cậy vào nhà họ Phùng, mười mấy năm tích góp, cuối cùng trở thành một tiểu cường hào tại địa phương.”

“Họ Mạc” này, không phải họ phổ biến lắm.

Hoắc Đình Sơn thoáng hồi tưởng, nhưng không nghĩ ra trong U Châu có hào kiệt hay thân thích hào kiệt nào mang họ Mạc.

"Vậy nhóm người thứ hai thì sao?" Hoắc Đình Sơn hỏi.

Lời vừa dứt, hắn nhận ra vẻ mặt của Cố Đàm trầm trọng hẳn lên:

"Đại tướng quân, nhóm người thứ hai xuất phát từ phía Tây, thuộc hạ cho rằng họ có thể đến từ Trường An."

Hoắc Đình Sơn dừng ngón tay đang gõ trên thư án:

"Trường An? Ngươi chắc chắn chứ?"

Cố Đàm vừa gật đầu lại vừa lắc đầu:

"Chỉ có bảy phần chắc chắn. Lúc đó một huynh đệ của ta từ cửa Tây trở về Lạc Dương, khi vào thành tình cờ gặp một đoàn người. Huynh ấy thấy xe ngựa tuy giản dị, nhưng những người theo sau, trông như tiêu sư, lại có dáng vẻ không hề tầm thường. Đặc biệt, trong số đó có một người ăn mặc rất chỉnh chu, khí chất phi phàm. Huynh ấy buôn bán đã lâu, tiếp xúc không ít khách thương từ Nam chí Bắc, nghe khẩu âm của họ, cảm giác rất giống người Trường An. Huynh ấy không vội trở về cửa hàng, liền lặng lẽ bám theo đoàn người đó."

Người làm nghề này, điều không thể thiếu chính là lòng hiếu kỳ.

Hoắc Đình Sơn chăm chú lắng nghe.

"Ban đầu cứ ngỡ là thân thích của nhà quyền quý nào đó từ Trường An ghé qua, nhưng không ngờ đoàn xe ngựa lại đi thẳng vào phủ Châu mục." Cố Đàm tiếp lời, "Và sau khi thông báo, chính quản sự của phủ Châu mục đã ra tiếp đón."

Lý Tư Châu, làm chủ một châu, là người quyền cao chức trọng nhất trong Tư Châu. Đừng nhìn quản sự chỉ là một nô bộc, nhưng theo hầu một chủ nhân như vậy, tự khắc thân phận cũng được nâng lên.

Quản sự của phủ Châu mục đích thân ra nghênh đón, các nhà quyền quý khác phải chủ động cúi đầu chào. Việc hắn ra mặt tiếp khách lần này, có thể thấy thân phận của nhóm người kia không hề đơn giản.

Hoắc Đình Sơn trầm ngâm:

"Người trong xe ngựa, có nhìn rõ không?"

Cố Đàm gật đầu:

"Nhìn rõ. Huynh ấy nói đó là một nữ lang đội mũ màn, dáng người cao ráo, búi tóc kiểu phụ nhân Kỵ Mã kế, làn da trắng nõn, dáng vẻ yêu kiều."

Hoắc Đình Sơn chững lại.

Trường An, Trang thị đã hai lần gửi lời mời. Dáng người cao, da trắng, thân hình yêu kiều của một mỹ phụ nhân...

Đôi mắt người đàn ông thoáng co lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK