Nghe tiếng bẩm báo bên ngoài, mọi người không khỏi bị phân tán sự chú ý trong chốc lát. Mà chính trong khoảnh khắc đó, nữ nhân vốn lăn ra đất, mắt trắng dã kia bỗng nhiên bật dậy, lao thẳng về phía cửa.
Bên cửa có người của Tư Châu, cũng có cả Trần Dương cùng nhóm sĩ tốt đang áp giải Đỗ Lương.
Trần Dương là người đến sau, không rõ tình hình trước đó, lúc này thấy có một nữ nhân chạy về phía mình, hắn nhất thời không có động thái gì.
Hắn không phản ứng, nhưng Hùng Mậu thì hoàn toàn bị chọc giận.
Hùng Mậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân mấy giây do dự vừa rồi thật ngu ngốc, chủ mẫu và nữ nhân này khác nhau một trời một vực. Lúc này nhìn lại, nàng ta nào còn chút nào khí chất cao quý của chủ mẫu, lập tức lớn tiếng quát một tiếng, vung đao đuổi theo.
Rất nhanh, trong sân vang lên một tiếng thét thảm thiết.
“Lý công, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.” Lưu Hiệu úy gấp gáp bước vào, nhìn thấy Hoắc Đình Sơn cũng đang trong phòng, không khỏi biến sắc.
Lý Khiếu Thiên thấy vậy liền hỏi:
“Có chuyện gì cần bẩm báo?”
Lưu Hiệu úy nhớ lại trên đường trở về, hắn nhìn thấy không ít binh lính U Châu, số lượng dường như nhiều hơn quân số của họ rất nhiều.
Lưu Hiệu úy thoáng do dự.
Lý Khiếu Thiên mỉm cười:
“Ấp úng như vậy là sao? Tốt không học, lại đi học cái lối do dự không quyết đoán của đám người dưới trướng Hoắc U Châu.”
Đúng lúc này, Hùng Mậu cầm đao trở về. Nghe được câu của Lý Khiếu Thiên, cả người hắn cứng lại.
Hắn vốn da ngăm đen, bình thường mặt đỏ không lộ rõ, nhưng lúc này lại khiến người ta dễ dàng nhận ra.
Sắc mặt hắn đỏ hơn thường ngày, đen mà ánh đỏ, hòa với những dòng m.á.u còn nhỏ xuống từ lưỡi đao, tạo thành một hình ảnh tương phản kỳ dị.
Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn sang, ánh mắt không quá lạnh lùng, nhưng lại khiến Hùng Mậu đổ một lớp mồ hôi mỏng trên lưng.
Hắn thầm nghĩ: Hỏng rồi.
Đại tướng quân không thường trách phạt người khác, nhưng một khi đã trách phạt…
Ở bên kia, Lưu Hiệu úy nghe Lý Khiếu Thiên nói, nghiến răng đáp:
“Lý công, thuộc hạ sau khi truy đuổi kẻ gian không thành đã quay lại hiện trường để dọn dẹp chiến trường, bất ngờ phát hiện nơi binh sĩ U Châu trận vong có điều kỳ lạ.”
Lý Khiếu Thiên thuận miệng hỏi:
“Có gì kỳ lạ?”
"Đất có mùi hôi của xác chết," Lưu Hiệu úy đáp.
Lúc đầu, Lý Khiếu Thiên không phản ứng ngay, nhưng đã từng lăn lộn nhiều năm nơi sa trường, hắn nhanh chóng hiểu ra khi thấy Lưu Hiệu úy đề phòng nhìn về hướng quân U Châu.
Đất có mùi xác chết, nghĩa là những “binh lính” bên phía U Châu vốn dĩ đã c.h.ế.t từ trước, chứ không phải c.h.ế.t trong trận chiến.
Tại sao phải làm giả?
Chẳng phải vì muốn che giấu rằng từ đầu đến cuối chỉ có người Tư Châu bọn hắn bỏ mạng đó sao?
Hai bên cùng tham gia, nhưng chỉ có một bên tổn thất nặng nề, còn bên kia lại yên lành vô sự. Nghĩ cũng biết là có người trong bóng tối giở trò.
Tất cả đều là cái bẫy mà Hoắc Đình Sơn giăng ra.
Thật đáng hận!
"Hoắc Đình Sơn, là ngươi đã g.i.ế.t trưởng tử ta!" Lý Khiếu Thiên giận dữ quát lớn.
Hoắc Đình Sơn ngạc nhiên, nhướng mày:
"Lý Tư Châu, lời này không thể nói bừa. Chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào mùi hôi của đất sao?"
Lý Khiếu Thiên nghiến răng đến gần như vỡ nát, giận dữ đáp:
"Mùi hôi xác c.h.ế.t vẫn chưa đủ? Ngươi dùng t.h.i t.h.ể đóng giả binh lính tử trận, dựng lên mưu kế này để lừa gạt ta, chỉ để che đậy sự thật ngươi đã g.i.ế.t nhi tử ta!"
"Lý Tư Châu, lời này thật quá hoang đường. Chút mùi hôi xác c.h.ế.t thì chứng minh được gì?" Hoắc Đình Sơn cười khẩy, vẻ mặt khinh thường.
Lý Khiếu Thiên phẫn nộ, tóc mai dựng đứng, đang định rút đao thì lại nghe Hoắc Đình Sơn tiếp tục:
"Nếu ta nhớ không lầm, khi sự việc xảy ra, ngươi lệnh cho một đội quân theo ngươi truy tìm hung thủ, đội khác vào rừng hai bên để tìm kiếm. Còn ta thì ra lệnh dọn dẹp chiến trường, thu thập thi thể, đúng không?"
Lý Khiếu Thiên hơi khựng lại, lạnh lùng đáp:
"Đúng vậy."
Hoắc Đình Sơn cười nhạt:
"Ngươi không ra lệnh dọn dẹp, nên người của ngươi ngay từ đầu đã rời khỏi hiện trường. Sau khi người của ta thu thập xong, cũng lập tức rút lui. Trước khi người của ngươi quay lại, nhất định đã có kẻ khác đến đó."
Lan Tử Mục tuy cũng là võ tướng, nhưng từ khi còn ở Tịnh Châu đã dựa vào tài ăn nói khéo léo để được Thạch Tịnh Châu ưu ái. Nay theo về U Châu, tất nhiên hắn phải đứng về phe cấp trên.
Thấy tình thế như vậy, Lan Tử Mục vội mở miệng:
"Đúng thế. Tìm kiếm trong rừng không thể nhanh chóng kết thúc, nhưng dọn xác thì lại rất mau lẹ, chỉ cần thời gian uống hai chén trà là xong. Sau khi chúng ta rời đi, ngươi lấy gì bảo đảm rằng không có kẻ khác đến đó? Chuyện chưa rõ ngọn ngành, xin Lý Tư Châu chớ vội vu oan, làm mất thanh danh của U Châu chúng ta."
Lưu Hiệu úy mặt mày cũng nặng nề, ngây người một thoáng.
Nghĩ lại, khi bọn họ quay lại hiện trường, quân U Châu quả thật đã rút hết, sau đó chỉ có quân Tư Châu đơn độc dọn dẹp hiện trường.
Ánh mắt Lan Tử Mục lóe lên tia sáng lạnh:
"Hơn nữa, trang viên này cách hiện trường không xa, địa hình xung quanh thế nào, chỗ nào có nơi ẩn náu bí mật, hẳn người trong trang viên phải nắm rõ ràng. Chi bằng thẩm vấn bọn họ, biết đâu có thể tra ra sự thật."
Nghe vậy, ngọn lửa giận sục sôi trong lòng Lý Khiếu Thiên như bị một bàn tay vô hình đè xuống.
Thẩm vấn người trong trang viên.
Người đứng đầu trang viên này…
Lý Khiếu Thiên cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể không đầu dưới chân mình. Thi thể đó nằm yên lặng trên mặt đất, m.á.u loang khắp một vùng.
Người đứng đầu ấy đã chết, hơn nữa, chính hắn tự tay giết.
Sắc mặt Lý Khiếu Thiên khó coi vô cùng.
Không ai nói lời nào. Gian phòng vốn dĩ rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội bởi bầu không khí căng thẳng như dây đàn. Hai bên U Châu và Tư Châu đối lập, chỉ chờ một mệnh lệnh của kẻ đứng đầu là sẽ bùng lên trận chiến.
Cơ mặt Lý Khiếu Thiên giật giật, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hiểu rõ lúc này không phải thời điểm để xé toang mọi chuyện. Hoắc Đình Sơn mang theo nhiều người hơn hắn, ngoài kia khó mà chắc rằng không có mai phục, hiện giờ không thể tính sổ được.
"Phải, cần thẩm vấn thật kỹ người trong trang viên. Ta, Lý Khiếu Thiên, không oan uổng kẻ vô tội, cũng không buông tha kẻ đã g.i.ế.t con ta." Hắn cười lạnh, nụ cười méo mó, dữ tợn.
Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt đáp:
"Lý Tư Châu nói rất đúng."
Đoàn người rời khỏi gian phòng.
Khi bước ra khỏi gian phòng, khóe mắt Hoắc Đình Sơn lướt qua sân viện.
Không xa, nằm đó là một nữ nhân, cổ bị cắt đứt, đầu chỉ còn dính lại với thân bằng một lớp da mỏng manh. Khi ngã xuống, gương mặt nàng ta vừa khéo quay về phía cửa gian phòng. Hoắc Đình Sơn không dừng bước, chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không gợn sóng.
Nói rằng giống nàng, thật sự là làm nhục nàng.
Không ai giống nàng.
Phía sau là phần thẩm vấn, nhưng trước đó hai phe đã cưỡng ép phá cửa xông vào, khiến một nhóm lớn binh sĩ trong trang kháng cự mà bị hai bên liên thủ g.i.ế.t chết. Giờ chỉ còn hơn mười tên tù binh, mà những kẻ này bị hỏi gì cũng không biết, khiến Lý Tư Châu nổi giận, tại chỗ c.h.é.m c.h.ế.t bọn chúng.
Hoắc Đình Sơn nhìn đống t.h.i t.h.ể nằm la liệt trên đất, nói:
"Nếu nơi này không thu được gì, vậy quay về thôi."
Lời này là thông báo, không phải bàn bạc. Hắn để lại câu đó, dẫn theo tướng sĩ U Châu rời đi thẳng.
Lối cũ mà về.
Khi ngựa đi qua nơi sự việc xảy ra, Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn hiện trường.
Hôm trước, Lưu Hiệu úy chia đội thành hai, một đội đưa t.h.i t.h.ể về doanh trại, đội còn lại tiến vào trang viên. Khi đi qua nơi này, vó ngựa khuấy lên bụi đất, che lấp một phần dấu vết.
Lần này, Hoắc Đình Sơn quay về, người ngựa của hắn lại đi qua nơi sự việc xảy ra. Bụi đất lại bị khuấy lên, tiếp tục che lấp thêm một ít dấu vết.
"Đại tướng quân, có cần xóa sạch dấu vết không?" Lan Tử Mục hỏi.
Hoắc Đình Sơn đáp:
"Không cần, lúc này mà xóa chẳng khác nào tự khai."
Lan Tử Mục nghĩ ngợi, thấy cũng đúng.
Lý Tư Châu đã biết dưới đất có mùi xác chết, giờ nói không chừng vẫn bám theo phía sau. Nếu lúc này đi xóa dấu vết, chẳng phải tự mình chuốc họa vào thân hay sao?
Chỉ đành mặc kệ vậy.
---
Bùi Oanh trở lại doanh trại trước giờ Ngọ, đợi đến tận giờ Ngọ nhưng vẫn không thấy Hoắc Đình Sơn quay về, nàng bèn cùng nữ nhi và Hoắc Tri Chương – người vừa về sau – dùng bữa trước.
Bữa trưa hôm nay, Bùi Oanh ăn rất ít, chưa đến một phần ba thường ngày, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
"Mẫu thân, người không ăn thêm một chút sao?" Mạnh Linh Nhi lo lắng hỏi.
Bùi Oanh lắc đầu, "Không ăn nổi nữa."
Hồi sáng để màn kịch thêm chân thực, nàng đã vén rèm nhìn trận chiến bên ngoài. Phía U Châu bên này giả vờ đánh, chỉ làm ra vẻ mà thôi, nhưng phía Tư Châu bên kia lại là thật. Dao trắng đ.â.m vào, d.a.o đỏ rút ra, cả những mũi tên bay loạn. Người trúng tên thét lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Lúc đó, tim nàng treo lơ lửng, ban đầu là lo Tư Châu bên kia phát hiện ra, sau lại sợ Lý Khiếu Thiên nhìn thấu mưu mẹo. Nỗi sợ hãi và ghê tởm ấy, vì thần kinh quá căng thẳng, lại bị ép xuống không ít.
Thế nhưng, khi về tới doanh trại, chẳng còn gì để lo nữa, những hình ảnh trước đó như mảnh gỗ nổi thoát khỏi ràng buộc, lần lượt hiện ra trong đầu nàng.
"Mẫu thân, con mời Phùng y quan qua đây nhé?" Hoắc Tri Chương hỏi.
"Không cần, nghỉ một lát sẽ ổn." Bùi Oanh thấy sắc mặt hai người trẻ vẫn đầy lo âu, bèn nói thêm: "Đợi phụ thân các con về, ta sẽ ăn thêm chút gì cùng ngài ấy là được."
Hai người đành nghe theo.
Dùng cơm xong, Hoắc Tri Chương đi làm việc. Việc tập kích quân Tư Châu, b.ắ.n c.h.ế.t Lý Khang Thuận chưa phải kết thúc, hắn vẫn còn nhiệm vụ khác phải làm.
Mạnh Linh Nhi ở lại bầu bạn với mẫu thân một lúc. Đến giờ nghỉ trưa thường ngày của Bùi Oanh, nàng cũng lui ra.
Bùi Oanh nằm trên giường mềm, trằn trọc không sao ngủ được, đang định tìm việc gì đó làm thì bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Âm thanh ấy, nghe như Hoắc Đình Sơn đã trở về.
Không ngủ được, Bùi Oanh dứt khoát đứng dậy, tiện tay lấy một chiếc áo khoác choàng lên người, bước ra khỏi doanh trướng.
Những binh sĩ theo Hoắc Đình Sơn xuất chinh đều chưa dùng bữa trưa. Chuyến đi lần này thuận lợi, không chỉ trừ khử được Lý Khang Thuận mà còn nhổ sạch những kẻ cài cắm từ Trường An, ai nấy đều cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
“Đại tướng quân, hỏa đầu quân đã dọn cơm trưa, ngài không dùng bữa sao?” Lan Tử Mục thấy Hoắc Đình Sơn tách khỏi đội ngũ, đi về hướng doanh trướng.
Hoắc Đình Sơn phất tay: “Không cần lo cho ta, các ngươi cứ đi trước.”
Lan Tử Mục không hiểu ý, nhưng hai huynh đệ Trần Uy và Trần Dương đồng loạt nháy mắt với hắn, kéo người rời đi.
Khi đi được một đoạn, Lan Tử Mục hỏi: “Đại tướng quân sao lại không dùng bữa? Sáng nay vất vả như vậy, giờ nên tự thưởng cho bản thân một chút mới phải.”
Trần Uy đáp: “Đại tướng quân e rằng đang đi tìm chủ mẫu.”
Lan Tử Mục thắc mắc: “Dùng cơm xong rồi tìm không được sao? Chủ mẫu vẫn ở trong doanh, có thể chạy đi đâu được?”
Câu hỏi này khiến Trần Uy lúng túng, ngập ngừng đáp: “Có lẽ việc này gấp gáp, dù sao thì ‘biểu muội’ kia đã bị xử trảm, chuyện này thật giả thế nào, cũng phải nói rõ với chủ mẫu một tiếng.”
Trần Dương đến muộn, hoàn toàn bỏ lỡ câu chuyện về ‘biểu muội’, nghe vậy liền tò mò hỏi: “Biểu muội nào?”
Trần Uy tóm tắt sự việc một cách đơn giản, Trần Dương nghe xong tức giận nói: “Cái gọi là biểu muội xa này chẳng tầm thường chút nào, không khéo lại là một kẻ do thám. Trước đây ở Vân Tú Lâu đã xuất hiện một nhóm nữ do thám, khiến chúng ta và chủ mẫu phải chịu không ít phiền toái.”
Nói đến đây, hai huynh đệ liếc nhau, đều không khỏi ảo não.
Khi ấy cứ nghĩ chỉ là vài thiếu nữ bình thường, không ngờ một lần lơ là lại thành hối hận muôn đời. Chuyện ở Vân Tú Lâu trở thành sai lầm lớn nhất trong sự nghiệp của bọn họ.
Sau đó sự việc truyền về gia tộc Trần, khi bọn họ theo quân trở lại U Châu, đã bị gia tộc trách phạt nghiêm khắc.
---
Hoắc Đình Sơn rẽ qua một góc doanh trướng, vừa vặn nhìn thấy Bùi Oanh bước ra.
Hiện giờ là đầu xuân, qua khỏi mùa tan tuyết lạnh nhất, nàng mặc ít hơn trước, chỉ khoác một chiếc áo choàng màu trắng ngà.
Trước đó nàng cố tình làm rối tóc, giờ thì đơn giản tháo gỡ búi tóc, gỡ cây trâm vàng xuống, chỉ dùng hai dải lụa xanh thẫm buộc gọn mái tóc đen nhánh. Những sợi tóc mềm mại buông xuống bờ vai và áo choàng, đen trắng phân minh.
Đen là tóc, trắng là áo choàng và làn da của nàng.
Hắn bước nhanh hơn: “Phu nhân có từng gọi Phùng Văn Thừa qua chưa?”
Bùi Oanh lắc đầu: “Không cần, lát nữa ngủ một giấc là được.”
Nghe nàng nói không cần, Hoắc Đình Sơn khẽ cười: “Cũng may giờ chưa nổi gió, nếu không với dáng vẻ yếu ớt như liễu trước gió này của phu nhân, e rằng gió lớn chút thôi cũng đủ thổi nàng bay mất.”
Bùi Oanh: “…”
“Ngươi gọi Phùng Văn Thừa tới đây một chuyến.” Hoắc Đình Sơn tiện tay chỉ một vệ binh truyền lệnh, sau đó dẫn Bùi Oanh trở về doanh trướng.
Vào tới doanh trướng, Bùi Oanh hỏi: “Hoắc Đình Sơn, chuyến đi lần này có thuận lợi không?”
Người kia tháo túi gấm bên hông xuống, đặt qua một bên, vừa lấy từ hộp gỗ ra chiếc túi gấm cũ thêu hình chim ưng, vừa nói:
“An tâm, phu quân của nàng từ khi cưới thê đến nay chưa từng gặp chuyện không thuận lợi.”
Lời này mang theo vẻ kiêu ngạo, Bùi Oanh không kìm được mà nhắc nhở:
“Cẩn thận hành sự, dù sao Lý Tư Châu cũng vừa mất nhi tử, lại là đích tử duy nhất của hắn.”
Trước đó, nàng cùng Trang Mạn Hương trò chuyện, từ những chuyện nhỏ nhặt dần dẫn đến những vấn đề trong gia đình. Nàng biết Lý Khiếu Thiên có không ít con cái dòng thứ, nhưng dòng chính chỉ có một nam một nữ.
Đại Sở hiện nay rất coi trọng sự phân biệt chính – thứ, nhà nào có con dòng chính thì gần như không để tâm bồi dưỡng con dòng thứ. Đứa con kế thừa được dốc hết tâm huyết để nuôi dưỡng giờ không còn nữa, Lý Khiếu Thiên ắt hẳn trong lòng đè nén ưu tư.
“Không sợ hắn giở trò làm nổi sóng gió, chỉ sợ hắn vẫn bất động như núi.” Hoắc Đình Sơn thay chiếc túi gấm cũ lên thắt lưng.
Bùi Oanh hỏi hắn:
“Ngài đã dùng bữa chưa?”
Hắn thật thà đáp:
“Còn chưa.”
“Nếu vậy, ngài đi dùng bữa trước đi. Chốc lát nữa Phùng y quan tới, ta tự mình nói đôi câu với ông ấy là được.” Bùi Oanh khuyên hắn đi ăn.
Người đàn ông thân hình vạm vỡ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Đột nhiên, hắn đưa tay, lòng bàn tay nâng lấy cằm nàng, ngón cái đặt tại đỉnh cằm, đỡ lấy gương mặt nàng xoay qua xoay lại, nhìn một lượt:
“Phu nhân chưa dùng bữa trưa sao?”
Bùi Oanh hơi ngẩn người, đang định hỏi hắn có phải vừa gặp mấy đứa nhỏ hay không, đã nghe hắn nói tiếp:
“Nếu không, sao trông nàng gầy đi đôi chút như vậy.”
Nghe thế, Bùi Oanh lập tức hiểu ra hắn đang nói bừa:
“Chỉ là ăn ít đi một chút, làm sao vì thế mà gầy được.”
“Quả nhiên là không ăn được bao nhiêu. Ta sẽ bảo hỏa đầu quân mang thức ăn tới đây, phu nhân cùng ta dùng bữa.” Hoắc Đình Sơn buông tay ra, thấy da nàng nơi cằm ửng lên chút đỏ nhạt, liền vô thức dùng đầu ngón tay xoa nhẹ. Ai ngờ vết đỏ càng thêm rõ rệt, tựa như tuyết trắng phản chiếu ánh chiều tà, lộ ra vài phần xuân sắc e ấp.
Hắn thoáng dừng lại, làm như không có chuyện gì mà thu tay về.
Phùng Văn Thừa vội vàng chạy đến chủ trướng, ban đầu ông còn tưởng Hoắc Đình Sơn bị thương quay về, nhưng khi phát hiện người cần xem bệnh là Bùi Oanh, ông liền an tâm hơn.
Sau khi bắt mạch, Phùng Văn Thừa cầm bút kê đơn, viết liền mấy loại dược liệu như toan táo nhân, phục linh:
“Chủ mẫu chớ nên ưu tư quá nhiều, có những chuyện chỉ nên coi như mây khói thoáng qua, đừng quá để tâm.”
Cuối cùng ông kê một đơn thuốc an thần.
Bùi Oanh nói:
“Đa tạ Phùng y quan.”
“Chuyện nhỏ nhặt, không cần để bụng.” Trong doanh trại còn nhiều thương binh cần chăm sóc, Phùng Văn Thừa rời đi vội vã như lúc đến.
Chờ ông rời khỏi, Hoắc Đình Sơn lên tiếng:
“Phu nhân còn nhớ ta từng kể về kẻ tên Ngư Mục kia không?”
Biệt danh mà hắn đặt ra, suýt nữa Bùi Oanh không nhớ ra là ai:
“... Nhớ. Nàng ta thế nào rồi?”
“Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, dám tự xưng là biểu muội của phu nhân.” Hoắc Đình Sơn cười lạnh:
“Kỷ Hiểu Bạch đúng là tính sai, biểu muội xa lắc xa lơ nào có liên hệ với phu nhân. Hắn mà phái đến một kẻ tự xưng là tiền phu của phu nhân, nói không chừng ta còn nể tình hắn từng chiếu cố phu nhân mà tha cho một mạng.”
Bùi Oanh:
“...”
“Phu nhân, sinh phụ của nha đầu kia và nàng là thanh mai trúc mã sao?” Lời này, hắn hỏi bằng giọng điệu như thể tùy ý.