Màn đêm mênh mông, trên cao vầng trăng cong lơ lửng, có đàn chim yến lao xao lướt qua, bay về phương nam.
Mùa thu đã đến, không xa mùa đông, thời tiết dần lạnh hơn, một số loài chim yến phải di cư về phương nam để trú đông.
Mạnh Linh Nhi đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay nhức mỏi: "Cuối cùng cũng viết xong, hôm nay ta dường như viết nhanh hơn ngày hôm qua."
"Tiểu thư, nô tỳ có thể vào được không?" Ngoài cửa, Thủy Tô lên tiếng.
Mạnh Linh Nhi: "Vào đi."
Thủy Tô đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một hộp đựng chăn nhung: "Gần đây trời trở lạnh, nô tỳ mang đến cho tiểu thư ít chăn nhung."
Mạnh Linh Nhi cảm thán nói: "Thời gian trôi nhanh thật, ta cứ ngỡ bây giờ vẫn là đầu thu, không biết mẫu thân bên kia có thêm chăn không."
Thủy Tô mỉm cười: " Tân Cẩm tỷ tỷ tỉ mỉ chu đáo như thế, nhất định sẽ không để phu nhân bị lạnh."
Bùi Oanh không biết rằng nữ nhi đang nhớ nhung nàng, còn nghĩ đến việc thêm chăn cho nàng. Nếu biết được, hẳn là nàng sẽ từ chối.
Trời đang dần lạnh hơn đối với loài chim yến, nhưng lúc này Bùi Oanh hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, nàng không ngờ người ấy nói đến là đến, không cho nàng chút thời gian chuẩn bị nào.
Người ấy mở rộng năm ngón tay che phía sau đầu nàng, nàng bị cánh tay dài của hắn khóa c.h.ặ.t lấy eo, không thể động đậy, như thể rơi vào một chiếc lưới lớn kín mít.
Chiếc lưới dần siết c.h.ặ.t lại, người thợ săn thành công đang nhóm lửa, đặt con mồi vừa bắt được lên ngọn lửa.
Cảm giác như ngọn lửa có thể đốt cháy mọi thứ, lại một lần nữa khiến trái tim Bùi Oanh run rẩy, như thể cả cánh đồng hoang vu đột ngột bùng lên vô số ngọn đuốc, đuốc kéo dài uốn lượn thành hình rồng, ngạo nghễ nhảy múa khắp cánh đồng.
Đến một lúc nào đó, toàn bộ đuốc đồng loạt hạ xuống.
Thế là cả cánh đồng bùng cháy, ngọn gió núi gào thét thổi qua đồng bằng, ngọn lửa vốn đã kiêu ngạo lại càng không kiềm chế nổi, có xu hướng thiêu rụi cả cánh đồng lẫn bầu trời phía trên.
Bùi Oanh bị hắn ôm chặt, siết ngang eo, ghì c.h.ặ.t trong lòng hắn. Ban đầu, bàn tay nàng tựa trên vai hắn còn đẩy ra, nhưng chỉ trong chốc lát, vì hơi thở không thông nàng bắt đầu kiệt sức.
Hơi thở khó khăn, đầu lưỡi tê dại, Bùi Oanh thậm chí có cảm giác như cả mũi cũng bị hắn lấn át.
Nàng ngồi trên đùi hắn, vị trí này rõ ràng cao hơn hắn một chút, nhưng chẳng thể khiến con mãnh thú này chùn bước hay dè chừng chút nào.
Hắn lúc nào cũng thế, mãnh liệt, thô bạo, chẳng chút dịu dàng.
Bùi Oanh khẽ cựa chân.
"Bịch!" Một chiếc hài thêu trên chân mỹ nhân tuột xuống, rơi trên nền đất.
Lúc trước Bùi Oanh nằm nghỉ một lúc mới nhớ ra cần khóa cửa, mới vội vã ngồi dậy, nên chân trần chưa kịp đi hài lại.
Ngón chân trắng nõn run rẩy, tựa như chú chim nhỏ bị mưa làm ướt cánh, run rẩy, chỉ mong tìm được nơi trú ẩn.
Ngọn nến lặng lẽ cháy, trong phòng hai tiếng hô hấp hòa vào nhau, đôi lúc vang lên tiếng ngâm ngầm mang theo chút run rẩy, rồi nhanh chóng bị tiếng thở dồn dập kia át đi.
Không biết bao lâu sau, bên cạnh chiếc hài thêu tinh xảo trên đất, một chiếc áo trong nhẹ nhàng rơi xuống.
Chiếc áo trong ấy làm rất công phu, dây cột và cổ áo bên hông đều thêu hoa văn dây leo, thoáng nhìn là biết của nữ nhân.
Trong phòng vẫn còn đèn, đèn mới được thắp chưa lâu.
Trước đó khi cạo râu cho Hoắc Đình Sơn, Bùi Oanh sợ nhìn không rõ, nên cố ý kéo dài tim đèn, còn thêm một cây nến nữa.
Giờ đây trong ánh sáng rõ ràng ấy, Bùi Oanh xấu hổ đỏ mặt, sắc đỏ bừng bừng từ gò má, vành tai, như lửa lan xuống cổ, ửng hồng trên làn da trắng mịn như sữa.
Mà người đang vùi đầu vào nàng chẳng hề thấy có gì không ổn, như con sói ngấu nghiến, muốn hút cạn mọi hương vị đến tận tủy xương người trước mặt.
Bàn tay Bùi Oanh đặt trên vai Hoắc Đình Sơn càng siết chặt, làm nhăn nếp chiếc áo của hắn.
Trong khoảnh khắc nào đó, mỹ nhân đột nhiên run lên, bàn tay đang tựa trên vai Hoắc Đình Sơn suýt nữa buông ra.
Không chịu nổi nữa, Bùi Oanh buông mảnh vải nhỏ nàng đã níu giữ nãy giờ, tay nàng chuyển sang đặt trên má hắn, rồi cố gắng kéo xuống, định che lại đôi môi mỏng của hắn đang không ngừng gây ra tội lỗi.
"Đại tướng quân, cần… cần tắm rửa đã." Giọng nói của Bùi Oanh run rẩy vô cùng.
Không biết là lời nhắc này của nàng khiến Hoắc Đình Sơn tỉnh ngộ, hay do điều gì khác, nhưng sau khi nàng dứt lời, hắn cuối cùng cũng chầm chậm ngẩng đầu lên.
Có lẽ vì dòng m.á.u trong người đang sôi trào mãnh liệt, vết xước nhỏ trên má hắn lại rỉ máu.
Vết thương ngang kéo dài, m.á.u thấm ra một mảng nhỏ, trông có chút đáng sợ.
Bùi Oanh bị ánh mắt của Hoắc Đình Sơn làm cho khiếp sợ. Trong đôi mắt dài hẹp ấy ẩn chứa sự tham lam, tựa như đám mây tối cuộn trào bên trong, chốc lát lóe ên những tia sáng như sao băng, như tia chớp. Cộng thêm vệt m.á.u bên má, hắn quả thực giống một con mãnh thú khổng lồ đang ăn mồi, lại rất ra sức bảo vệ miếng mồi của mình.
Bùi Oanh kinh hãi đến đầu ngón tay tê dại, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tắm rửa!”
Bất chợt bị nhấc bổng lên, Bùi Oanh vốn tưởng hắn sẽ đặt nàng xuống rồi tự đi tắm, không ngờ người này lại đi con đường khác thường.
Hoắc Đình Sơn bế nàng đi về phía phòng bên, nói: “Hôm nay mượn tạm hồ nước của phu nhân, ngày khác phu nhân đến phòng ta tắm, ta trả lại cho phu nhân một lần.”
Bùi Oanh đỏ bừng mặt: “Ngài tắm thì tắm, dẫn ta theo làm gì? Ta không hầu hạ đâu, thả ta xuống.”
“Không cần phu nhân hầu hạ.” Giọng hắn trầm thấp, khàn đục hơn thường lệ: “Dưới đất không sạch, phu nhân đã rơi mất một chiếc giày, không tiện chạm đất. Đợi ta tắm xong sẽ đưa phu nhân về phòng.”
Bùi Oanh trừng mắt nhìn hắn, cứng họng.
Phòng nàng có Tân Cẩm dọn dẹp hàng ngày, nào có chỗ nào không sạch?
Hơn nữa, nền gạch cũng đâu phải mũi dao, mất một chiếc giày thì không lẽ không thể bước đi? Chiếc giày nàng rơi mất rõ ràng là do hắn gây ra.
Hoắc Đình Sơn sải bước dài, bình thường khoảng cách từ đây đến phòng tắm với Bùi Oanh thấy khá xa, giờ chỉ trong chốc lát đã đến nơi.
Phòng tắm này có hồ nước chiếm gần hai phần ba diện tích, dựa vào tường, miệng suối đổ nước vào hồ được thiết kế thành hình đầu thú gắn vào tường, phía dưới có một lỗ thoát nước, bảo đảm dòng nước trong hồ luôn luân chuyển suốt ngày đêm.
Đối diện hồ nước hình chữ nhật có một giá gỗ để quần áo và một tủ nhỏ để vật dụng tắm, bên cạnh đó còn có một chiếc ghế đẩu thấp.
Hoắc Đình Sơn nhìn thấy chiếc ghế đẩu thấp liền cười, vài bước đã đi tới, đặt Bùi Oanh ngồi lên: “Phu nhân đợi ta một lát.”
Bùi Oanh trợn tròn mắt, nhìn hắn ngay trước mặt mình mà cởi đai lưng, ngoài trừ miếng ngọc bội thì những thứ khác đều ném thẳng xuống đất, động tác dứt khoát, chỉ vài cái đã cởi hết áo quần.
Khung cảnh trước mắt khiến Bùi Oanh choáng váng, nàng vừa nhắm mắt lại liền nghe tiếng “ào” vang lên, hắn đã bước vào hồ nước của nàng.
Hơi nước bốc lên bao quanh, cản trở tầm nhìn, làm cảnh vật trở nên mờ ảo.
Bùi Oanh kéo lại miếng khăn vừa rớt ra trên ngực, cúi đầu nhìn xuống, một vùng n.g.ự.c đỏ bừng, nổi bật với nốt ruồi đỏ như máu.
Hắn đã cạo râu sạch sẽ, không thấy đau, nhưng vùng n.g.ự.c vẫn như bị lửa đốt, nóng rát.
Bùi Oanh buộc lại dây khăn, che tạm lại, rồi lặng lẽ đứng lên, dự định nhân lúc này quay về phòng. Nào ngờ vừa mới đứng lên, đã nghe thấy tiếng Hoắc Đình Sơn gọi nàng.
“Phu nhân.”
Bùi Oanh hơi cứng người lại.
“Phiền phu nhân lấy giúp ta miếng xà phòng, xà phòng của ta ở trong túi áo.” Người đàn ông bên kia nói.
Bùi Oanh ngẩn ra, ánh mắt hướng về đống quần áo trên mặt đất, cúi xuống tìm, quả nhiên tìm thấy miếng xà phòng của hắn.
Người này từ khi nào đã để sẵn xà phòng trong túi áo?
Chẳng lẽ hắn đã tính sẵn chuyện sẽ tắm trong phòng nàng?
Dù có chút bất mãn với Hoắc Đình Sơn, nhưng Bùi Oanh vẫn cầm xà phòng đưa qua, nàng sợ nếu không đưa, hắn sẽ tự mình ra lấy. Hiện tại người này không mặc đồ, nàng không muốn phải nhìn thấy cảnh lúc nãy thêm một lần.
Hơi nước bao phủ mờ mịt, Bùi Oanh liếc nhìn không thấy hắn, liền đặt xà phòng bên bờ hồ: “Tướng quân, ta để xà phòng ở đây, ngài…”
Chưa nói hết câu, một bàn tay lớn từ trong nước bất ngờ vươn ra, giữ c.h.ặ.t lấy cổ tay Bùi Oanh.
Bùi Oanh kinh hoàng, một dự cảm chẳng lành vừa lóe lên, bàn tay ấy lập tức mạnh mẽ kéo nàng xuống hồ.
“Bõm!” Bùi Oanh rơi vào hồ nước.
May mà nước không ngập quá mũi nàng. Thứ nhất, hồ này rộng nhưng không quá sâu; thứ hai, Hoắc Đình Sơn ở phía dưới đã đỡ nàng.
Dù không bị sặc nước, nhưng quần áo đã ướt đẫm, Bùi Oanh giận dữ nói: “Hoắc Đình Sơn, ngươi làm gì vậy!”
Nàng chẳng buồn giữ lễ, gọi thẳng tên hắn.
Người kéo nàng xuống lại vờ ngạc nhiên nói: “Vừa rồi ta rõ ràng là lấy xà phòng, sao lại nhầm thành phu nhân.”
“Vậy thì buông tay, lấy xà phòng của ngươi đi!” Bùi Oanh muốn ném xà phòng vào mặt hắn.
Hoắc Đình Sơn giữ nàng lại bên bờ hồ, mỉm cười nói: “Đã đến đây rồi, phu nhân, chi bằng cứ ở lại. Xong việc thì tắm xong rồi về.”
Đỡ cho nàng lại bảo hắn không cho nàng tắm, còn bắt nàng đắp chăn bẩn.
Bùi Oanh bị lời nói của hắn chẹn họng, nhất thời không thốt được lời nào.
Bên dưới nước, một bàn tay lớn từ từ di chuyển, kéo chiếc quần nàng xuống một đoạn, tiếp đó, bàn tay sần sùi nắm lấy đùi nàng, nâng lên một bên.
Dù ở trong nước, cảm giác thô ráp từ lòng bàn tay hắn vẫn rõ ràng như giấy nhám, cọ xát khiến nàng khó chịu.
Bùi Oanh cau mày, định mở miệng: “Hoắc Đình…”
Hoắc Đình Sơn bỗng vòng tay ôm c.h.ặ.t nàng vào lòng.
Đôi mắt nàng mở to, một chữ cuối cùng không thốt ra nổi. Nàng hít sâu một hơi, nơi khóe mắt vừa mới đỏ lên vì thẹn thùng giờ lại càng đỏ hơn.
Lần này bị nóng là phần nhiều.
Bình thường nước trong hồ có độ ấm vừa phải, không quá nóng, nhưng khi hắn phóng túng như vậy, nước trong hồ cũng cuốn theo vào.
Bùi Oanh bị nóng đến căng cứng cả người.
Bên tai vang lên tiếng rên khẽ, rồi nàng cảm giác Hoắc Đình Sơn bế nàng lùi lại một bước, để lưng nàng không còn áp sát vào bờ hồ.
Bàn tay hắn xoa nhẹ lưng nàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ bị hoảng sợ, cũng như đang vuốt ve một con vật nhỏ.
Bùi Oanh bám c.h.ặ.t vào vai hắn, móng tay tròn mượt khẽ cắm vào bắp t.hịt săn chắc của hắn.
Người này như chẳng hề hay biết, bàn tay vỗ về càng lúc càng đi xuống, nói khẽ: “Đừng căng thẳng, phu nhân cứ thư giãn đi.”
---
Sau khi xử lý xong quần áo của Bùi Oanh, Tân Cẩm quay lại chính viện. Tân Cẩm là nha hoàn của Bùi Oanh, nha hoàn và gia đinh là những người hầu cận chủ tử, đều nghỉ ở phòng bên cạnh phòng chủ tử.
Hôm nay công việc đã xong, lại thêm phu nhân cũng đã sớm nghỉ ngơi, trên đường trở về chính viện, Tân Cẩm nghĩ hôm nay có lẽ nàng có thể cùng phu nhân sớm an giấc.
Thế nhưng vừa về đến chính viện, Tân Cẩm thấy trong phòng Bùi Oanh vẫn còn ánh đèn, trong lòng giật mình.
Phu nhân chưa nghỉ sao?
Nghĩ đến người nào đó vừa vào, Tân Cẩm không ngừng suy đoán trong lòng.
Đứng yên tại chỗ, trái lo phải nghĩ, cuối cùng Tân Cẩm nhẹ nhàng bước tới gần, nàng cần làm rõ chuyện này, vì việc đó sẽ ảnh hưởng đến việc sáng mai nàng có nên né tránh để sắc thuốc ngừa thai hay không.
Tân Cẩm đến trước cửa, tập trung lắng nghe.
Nhưng bên trong rất yên ắng, không nghe thấy tiếng trò chuyện hay bất kỳ âm thanh nào khác, nàng chẳng nghe thấy gì cả.
Tân Cẩm nhìn qua ánh sáng rực rỡ lọt qua cửa sổ, thoáng nghi ngờ có lẽ Bùi Oanh quá mệt mỏi mà quên tắt đèn đi ngủ.
Cũng không phải là không có khả năng, hôm nay phu nhân nghỉ ngơi rất sớm, có lẽ vì ban ngày đi dự tiệc quá mệt.
Tân Cẩm đưa tay đặt lên cửa phòng, hơi dùng sức, đẩy hé cửa ra.
Ánh sáng từ bên trong tràn ra ngoài.
Tân Cẩm đang định dùng thêm chút sức thì bỗng nghe thấy âm thanh mơ hồ.
Tiếng nước chảy, như là tiếng sóng vỗ.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là tiếng nước.
Cửa vào của phòng bên khá gần cửa phòng chính, nếu phu nhân ở trong phòng bên đó, quả thật nàng không dễ nghe thấy tiếng động trong phòng.
Tân Cẩm cúi đầu, trong lòng đã có phán đoán.
---
Trong phòng bên.
Sương mù lảng bảng bao phủ, xung quanh tựa như tiên cảnh.
Trong hồ nước ở trung tâm phòng, sóng nước vỗ về, vốn là hồ nước yên ắng giờ đây tựa như chứa đựng một con giao long ẩn hiện. Con giao long kia quẫy đạp trong hồ, khuấy động sóng nước, như đang vui mừng vì món mỹ thực bị hắn cuốn vào hồ.
Giữa làn sương mờ mịt, xen lẫn với tiếng nước vỗ bờ là vài tiếng nức nở, theo thời gian dần dần yếu đi, cuối cùng chỉ còn là những tiếng hừ khẽ.
Bên mép hồ, có một dáng hình xinh đẹp mà kỳ lạ, tựa như một mỹ nhân ngư lạc vào bể tiên, bị kẹt lại bên bờ hồ, không cách nào thoát thân.
Nàng xoay mặt ra ngoài hồ, hai cánh tay và nửa người gần như gác lên những viên gạch bạch ngọc trên bờ hồ, cánh tay phải hơi gập lại, nơi cổ tay có quấn một dải lụa mảnh.
Dải lụa đó không chỉ là dải lụa bình thường, mà còn gắn với một mảnh vải bị ướt nước và nhăn nheo – đó chính là tấm yếm ngực.
Giờ đây, tấm yếm màu xanh đậm ấy lỏng lẻo quấn trên cổ tay mỹ nhân, tựa như biến thành một loại dây leo yêu mị, tiếp tay cho con giao long để trói giữ nàng tiên ngư lạc vào hồ nước, cho phép bóng hình cao lớn phía sau nàng từng chút một nuốt trọn.
Sóng nước trong hồ càng lúc càng dữ dội, khuấy lên hơi nước dày đặc, khiến cho hồ nước càng trở nên nóng bỏng hơn.
Bùi Oanh bị đè vào mép hồ, phía trước là tường hồ cứng cáp, viên gạch bạch ngọc được hơi nước làm cho ấm áp, còn phía sau là lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Lúc này gò má nàng ửng hồng, đôi lông mi dày rậm ướt đẫm, ngay cả đầu ngọn mi cũng đọng những giọt nước li ti, chẳng rõ đó là lệ hay là hơi nước, hoặc cũng có thể là cả hai.
Bên bờ hồ, làn da trắng nõn lộ ra, hòa cùng với sóng nước trong vắt dập dờn bên bờ hồ, càng lúc càng mạnh mẽ.
Giữa từng đợt sóng nước, Bùi Oanh cảm thấy bản thân như sắp tan chảy, hòa vào dòng nước nóng bỏng trong hồ, ý thức bị hắn nghiền nát từng mảnh, cuối cùng tan biến trong làn nước sôi sục.
“Hoắc Đình Sơn, lên bờ đi, ta chóng mặt.” Bùi Oanh nói từng câu đứt đoạn, giọng nói run rẩy.
“Ngày mai phu nhân có nói chuyện với ta không?” Hoắc Đình Sơn đáp lại.
Bùi Oanh vô thức lắc đầu.
Nam nhân nhếch môi cười, hành động càng mạnh mẽ hơn vài phần, chẳng ngạc nhiên khi thấy nàng ngửa cổ run rẩy.
Hắn ghé sát bên tai nàng, hôn lên vành tai ướt át, lặp lại câu nói vừa nãy.
Lần này, Bùi Oanh gật đầu.
Cảm nhận được người phía sau rời đi, Bùi Oanh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở xong, nàng đã bị hắn giữ lấy eo, xoay người lại, đối diện với hắn, và người vừa rời đi thoáng chốc đã quay lại.
Bùi Oanh khẽ run lên, đầu ngón tay vô thức cào lên cánh tay hắn, để lại vài vết hằn.
Hoắc Đình Sơn khẽ cười, bế nàng lên bậc thềm ngọc: “Phu nhân không có giày, để ta đưa nàng về phòng.”
Toàn thân Bùi Oanh bị hơi nước làm ửng hồng, nghe câu nói ấy, bàn tay đang níu lấy vai hắn càng siết c.h.ặ.t hơn: “Rõ ràng ngươi cũng không có giày mà.”
“Ta không giống phu nhân, không cần phải kiêng kỵ.” Hoắc Đình Sơn trả lời đầy lý lẽ.
Khoảng cách từ phòng bên đến giường khá xa.
Mỗi bước Hoắc Đình Sơn đi, Bùi Oanh lại run lên, móng tay nàng cào thành từng vết đỏ trên cánh tay và vai hắn. “Hoắc Đình Sơn, ngươi đi chậm lại một chút.”
Hoắc Đình Sơn bật cười trầm thấp, nghe lời nàng mà bước chậm lại.
Ra khỏi phòng bên, hơi nước như bị chặn lại bởi kết giới vô hình, cái nóng bức tức khắc tan biến phần nào.
Đèn trong phòng đã cháy khá lâu, ánh sáng không còn rực rỡ như lúc đầu.
Ánh sáng rọi lên sàn gỗ, hiện rõ vài dấu vết lấp lánh như phủ nước, dưới ánh đèn phản chiếu thành một hàng dấu chân lớn dẫn từ phòng bên ra, đi thẳng vào trong đến tận bức bình phong.
Lúc ở hồ nước, Hoắc Đình Sơn có nói xong việc sẽ tiện thể tắm rửa, nhưng khi áp nàng lên giường, hắn lại chỉ đơn giản đổi chỗ.
Bên ngoài, ánh trăng sáng ngời vừa bị mây đen che khuất, thời gian như đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức mặt trăng bị che khuất lại từ từ ló dạng.
Đêm khuya tĩnh lặng, người dân đã say giấc, trên phố chỉ còn người canh gõ trống báo hiệu thời gian.
Trong phòng, ngọn đèn cuối cùng dần tàn lụi.
Phải một lúc lâu sau, trong phòng mới yên ắng lại. Hoắc Đình Sơn từ trên giường đứng dậy, ôm lấy Bùi Oanh mềm nhũn thành một đống, lần nữa đi vào phòng bên.
Mi mắt Bùi Oanh hơi sưng, nặng nề không mở ra được, nhưng cảm nhận được xà phòng đang chạm vào, nàng vẫn cố gắng mở miệng: “Xà phòng phải dùng riêng, ngươi dùng của ngươi, ta dùng của ta, không được dùng chung…”
Hoắc Đình Sơn nhẹ mỉm cười.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, hắn ghé sát vào cổ nàng, khẽ ngửi một hơi.
Vẫn là thơm, đâu cần phải dùng đến loại xà phòng nào khác để tạo ra sự khác biệt cơ chứ.
Đã tắm rửa sạch sẽ, Hoắc Đình Sơn ôm lấy nàng bước ra từ phòng nhỏ. Tấm chăn gấm trên giường vốn đã trải rộng, nhưng nay đã lấm tấm những dấu vết không thể nhìn thẳng, hắn liền kéo nó ra và tùy tiện vứt xuống sàn, sau đó bế nàng lên giường.
Khi vòng tay ôm lấy nàng để chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Hoắc Đình Sơn chợt nhớ ra một chuyện, khẽ chậc lưỡi, rồi lại ngồi dậy tìm chiếc hộp bạc nhỏ.
---
Bùi Oanh ngủ một giấc thật lâu, cũng thật sâu, không mộng mị gì. Nàng được Tân Cẩm đánh thức để dùng bữa trưa.
Ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ rực rỡ, chiếu sáng cả căn phòng. Mỹ nhân nằm trên giường, mắt khẽ khép hờ, phải một lúc lâu mới tỉnh hẳn.
Chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, Bùi Oanh nghĩ lần này lại như lần trước, là một cảnh tượng rối ren thảm hại, nhưng lại khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
Chăn gấm bên cạnh lại sạch sẽ, cơ thể nàng cũng tươi mới, hoàn toàn không còn cảm giác nhớp nháp như trước kia, dù vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng so với lần đầu tiên thì khá hơn nhiều.
Bùi Oanh khẽ động chân, dường như ngửi thấy hương thuốc quen thuộc.
Mặt trời mọc từ hướng Tây chăng? Người đó thực sự chịu dọn dẹp chiến trường.
“Phu nhân, người muốn dùng bữa trong phòng chăng?” Tân Cẩm hỏi.
Bùi Oanh hồi thần, gật đầu đáp rằng muốn dùng bữa trong phòng.
Tân Cẩm khẽ nói: “Thuốc đã được chuẩn bị, đợi phu nhân dùng bữa trưa xong, nô tỳ sẽ mang vào.”
Bùi Oanh cười nhẹ: “Tân Cẩm, tháng này ta sẽ tăng tiền thưởng cho ngươi.”
Tân Cẩm không kìm được cười: “Nô tỳ cảm tạ phu nhân.”
---
Cùng lúc đó, trong thư phòng.
Sa Anh đứng trước bàn làm việc, bẩm báo với Hoắc Đình Sơn: “Đại tướng quân, ngài liệu sự như thần, tên Tiêu Hùng kia khi biết rằng cháu trai của hắn đánh c.h.ế.t gười dân thường có quan hệ họ hàng xa với thuộc hạ, lập tức sai người mang thiệp đến mời gặp.”
Nói đoạn, Sa Anh lấy từ túi ra một viên hồng ngọc trong suốt và một khối vàng nặng nề: “Đây là lễ vật hắn tặng.”
Hoắc Đình Sơn liếc nhìn đồ vật trên bàn: “Đã là lễ vật đưa cho ngươi thì ngươi cứ giữ lấy.”
Vậy là Sa Anh vui vẻ nhét cả ngọc bội và vàng vào túi, rồi cười nói: “Đại tướng quân, ngài nói xem thuộc hạ có nên gặp hắn không? Đám cường hào này đều béo mẫm, nếu đến một chuyến chắc chắn có thể c.h.ặ.t được chút mỡ về.”
Hoắc Đình Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Sa Anh lập tức nghiêm túc: “Thuộc hạ hiểu, không gặp.”
Hoắc Đình Sơn: “Ra ngoài quá dễ dàng, chỉ khiến hắn cười thầm là dễ dụ, cứ để hắn đến thêm vài lần rồi tính sau.”
Sa Anh: “Vâng.”
Lúc này, bên ngoài thư phòng có Tần Dương đến báo, Hoắc Đình Sơn cho người vào.
Tần Dương nói lớn: “Đại tướng quân, trong quận Viễn Sơn có mười ba tiệm trà, mười tám quán ăn, năm chợ, tất cả đều đã bố trí thông báo công văn.”
Trần tiên sinh viết bài văn rất đẹp, nội dung công văn đã được ông ta soạn từ chiều qua. Sáng nay, Tần Dương đã dẫn một đội binh sĩ cầm công văn đi các nơi.
Những binh sĩ đi cùng đều là những người ông ta chọn lựa kỹ lưỡng, chuyên chọn những người không nói thì ngứa ngáy và thêm giọng nói to.
Mỗi cặp binh sĩ canh giữ một điểm đọc công văn, luân phiên đọc vào ba thời điểm trong ngày là giờ Thìn, giờ Ngọ và giờ Thân, tối đa để dân chúng trong thành đều biết.
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Tiếp tục theo dõi ba Tiêu gia, Hoa, Tề, mấy con rắn địa phương này có khả năng sẽ có động tĩnh.”
Vụ công văn quá phô trương, đám cường hào vẫn bám theo phủ Châu mục chắc chắn sẽ biết. Nhóm người đó cũng không hoàn toàn là kẻ ngu, lúc đó dựa vào nội dung công văn sẽ hiểu được hắn là muốn tăng cường lòng dân.
Còn lão già Tiêu Hùng kia có khi sẽ liên tưởng đến chuyện của cháu trai hắn.
“Vâng.”
Giờ đang đến bữa ăn, Tần Dương và Sa Anh đã bận rộn cả buổi sáng, Hoắc Đình Sơn tiện thể ăn trưa cùng họ.
Sau bữa cơm, các mưu sĩ như Công Tôn Lương đến bàn bạc, sau đó Hùng Mậu lại mang vào thư phòng một loạt thư khẩn cấp từ U Châu.
Cả buổi chiều Hoắc Đình Sơn đều ở trong thư phòng, đến khi mặt trời lặn, cuối cùng hắn cũng có được một khoảng trống rảnh rỗi. Hắn đứng dậy từ bàn làm việc, lần này không giữ ai lại dùng cơm, mà rời khỏi thư phòng đi thẳng đến chính viện.
Về đến chính viện, Hoắc Đình Sơn thấy cửa phòng của Bùi Oanh đóng kín, dường như không có ai trong phòng.
Hoắc Đình Sơn nhíu mày, bước đến trước cửa phòng của Bùi Oanh và gõ cửa, bên trong không ai đáp.
Hắn trực tiếp đẩy cửa vào, bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ, trong phòng trống không.
Chẳng lẽ còn đang ở hậu hoa viên chưa về?
Cái hoa viên đó có gì đẹp chứ, chẳng qua chỉ là vài đóa hoa gần nhau, ngày nào cũng nhìn không thấy chán.
Hoắc Đình Sơn quay về phòng mình.
Thời gian dần trôi, mặt trời đã lặn xuống chân trời.
Hoắc Đình Sơn nhìn về phía xa, hoàng hôn đã chạm đáy, nếu là bình thường thì giờ này đã dùng xong bữa tối, nhưng người ở phòng bên cạnh vẫn chưa về.
Rõ ràng là không định về ăn tối.
Đến giờ Tuất, Hoắc Đình Sơn phát hiện không chỉ bữa tối nàng không về dùng, mà đêm nay có vẻ cũng không định về ngủ.
Hoắc Đình Sơn giận dữ mà cười lớn.
Thật là quá giỏi, trở mặt không nhận người, chuyện đã hứa tối qua hôm nay lại bội tín.
Giờ này nàng có thể ở đâu, cũng chỉ có một nơi, Hoắc Đình Sơn nhấc bước hướng về phía viện của Mạnh Linh Nhi.