Bùi Oanh giật mình, Hoắc Đình Sơn đứng ngay sau lưng nàng, cúi mắt liền nhìn thấy gáy nàng bỗng nổi lên một lớp da gà, giống như con mèo bị dựng lông.
"Hoắc Đình Sơn, ngài đi đường thế nào mà không một tiếng động vậy?" Bùi Oanh hất tay hắn ra khỏi eo mình.
"Có tiếng chứ, chỉ là vừa rồi phu nhân không để ý mà thôi." Hoắc Đình Sơn cười, giơ tay vuốt nhẹ gáy nàng, như đang dỗ một con mèo.
Bùi Oanh mím môi, lùi sang một bên.
Người này vừa đến, mà lời của di mẫu Hoắc Tri Chương trong chính sảnh tựa hồ đã qua được một lúc, không biết hắn có nghe thấy không.
Nhưng dường như cũng chẳng quan trọng, dù sao thì sau này cũng có người kể lại cho hắn.
Hoắc Đình Sơn nói: "Có khách đến, phu nhân theo ta ra ngoài gặp khách."
Trong chính sảnh, Hoắc Tri Chương nghe thấy chút động tĩnh, liền hạ giọng nói với Ninh Thanh Dĩnh: "Di mẫu, phụ thân ta và Bùi di đã tới."
Lời hắn nói tự nhiên, nhưng lại khiến ánh mắt Ninh Thanh Dĩnh thoáng ngưng lại.
Hoắc Tri Chương đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Ninh Thanh Dĩnh cũng đứng lên theo.
Quả nhiên, như Hoắc Tri Chương đã nói, có hai bóng người từ hành lang bên hông bước vào chính sảnh.
Ninh Thanh Dĩnh giật mình.
Sau khi tỷ tỷ qua đời, quan hệ giữa hai nhà Hoắc - Ninh dường như vẫn như xưa, mà lại tựa hồ không như xưa. Các cháu trai về thăm Ninh gia, hắn cũng không đi cùng, khiến nàng ta dù cố tình dành thời gian trở về nhà mẹ đẻ cũng chẳng thể gặp được hắn.
Lần cuối gặp hắn, thực ra đã là bảy năm trước. Khi ấy nàng ta trở về quận Huyền Đồ thăm thân nhân, bất ngờ nhìn thấy hắn dẫn một đội vệ binh phi ngựa qua.
Giáp đen đao sáng, khí khái anh hùng, dù chỉ là thoáng nhìn, cũng khiến nàng tâm thần xao động.
Bảy năm trôi qua, hắn càng thêm anh tuấn và rắn rỏi, khí thế cũng lắng đọng lại, so với trước kia càng khó lường hơn.
Ngay từ lần đầu gặp hắn năm đó, khi biết hắn là con trai của châu mục, nàng ta đã chắc chắn rằng hắn về sau nhất định có thành tựu lớn lao.
Trời biết, khi tin đồn hai nhà Hoắc - Ninh muốn kết thân truyền đến, nàng ta vui mừng đến mức nào. Nhưng đáng tiếc phụ thân cố chấp, không bàn gì khác, chỉ nghĩ rằng phải theo thứ tự trưởng ấu, bất chấp mọi lời nàng ta cầu xin, chọn tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng ta một tuổi, ép nàng ta phải đi con đường khác.
Bên tai vang lên tiếng Hoắc Tri Chương hành lễ, Ninh Thanh Dĩnh chuyển ánh mắt sang bên cạnh, tay cầm khăn khẽ siết lại một chút.
Chẳng trách hắn muốn cưới vợ chứ không chỉ nạp thiếp, mỹ nhân như thế này hẳn là đủ để quyến rũ lòng người.
Ninh Thanh Dĩnh đang quan sát, còn Bùi Oanh cũng đang nhìn.
Lần đầu gặp Hoắc Tri Chương, Bùi Oanh thấy hắn là một thiếu niên tuấn tú, liền đoán gia tộc bên ngoại của hắn chắc hẳn dung mạo không tầm thường, giờ gặp người nhà bên ngoại của hắn, quả nhiên như vậy.
Vị này so với nữ nhân mong manh đáng thương con của ân sư trước đây còn đẹp hơn nhiều, không chỉ ở dung mạo mà còn ở khí chất.
Bùi Oanh thầm thở dài, thật đúng là số đào hoa.
Quyền thế đúng là mồi câu mang theo mùi m.á.u tanh, thả xuống nước không sợ không có cá tự tìm đến.
"Tham kiến tướng quân." Ninh Thanh Dĩnh hành lễ vạn phúc.
Hoắc Đình Sơn: "Ninh gia nhị muội không cần đa lễ."
Nghe thấy cách gọi này, Ninh Thanh Dĩnh khẽ cau mày, nhưng khi ngẩng lên thì ánh mắt lại mang ý cười: "Tướng quân, lần cuối gặp nhau là khi ta sắp xuất giá, đến nay đã gần mười năm, người khác thì ngày một suy tàn, còn ngài thì thế lực càng mở rộng, khí thế lại càng mạnh mẽ hơn trước, thật là uy phong."
Đối với nam nhân có địa vị cao, khen dung mạo không bằng khen sự nghiệp thành công.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi: "Nhị muội so với năm đó, cũng không thấy thay đổi bao nhiêu."
Ánh mắt Ninh Thanh Dĩnh càng thêm ý cười, đang định nói thêm, lại nghe Hoắc Đình Sơn nói: "Phu nhân, đây là di mẫu của Tri Chương, họ Ninh."
Sau đó, Hoắc Đình Sơn lại giới thiệu với Ninh Thanh Dĩnh: "Nhị muội, đây là phu nhân trong phủ của ta, họ Bùi, tên là Oanh, qua vài tháng nữa nàng sẽ trở thành mẫu thân của Tri Chương."
Bùi Oanh hơi chần chừ. Tuy rằng nàng đã biết đối phương ba lần tái giá đều góa chồng, theo lý có thể gọi theo họ gốc mà xưng là Ninh phu nhân, nhưng việc này nàng chỉ tình cờ nghe được, đương sự lại không biết chuyện đã bị tiết lộ.
Vì vậy, sau một thoáng suy nghĩ, Bùi Oanh cuối cùng vẫn theo cách xưng hô của Hoắc Đình Sơn, gọi Ninh Thanh Dĩnh là nhị muội.
Ánh mắt Ninh Thanh Dĩnh thoáng qua một tia u tối:
“Bùi phu nhân quả thật xinh đẹp như lời đồn, dung mạo như hoa nguyệt.”
Sau vài câu khách sáo, Hoắc Đình Sơn hỏi:
“Nhị muội tới Tịnh Châu là để thăm thân thích sao?”
Hắn biết bên nhà vợ của Ninh gia là người Tịnh Châu.
Ninh Thanh Dĩnh gật đầu:
“Lâu rồi không về ngoại gia, nay khó khăn lắm mới rảnh rỗi. Về sau cũng không còn ai quản ta, nên phụng lệnh mẫu thân tới Tịnh Châu thăm thú.”
Hoắc Đình Sơn nghe nói không còn ai quản nàng ta , đôi lông mày khẽ nhướng lên, tỏ vẻ kinh ngạc nhưng không lên tiếng.
Trên gương mặt Ninh Thanh Dĩnh kịp thời hiện lên một tầng bi thương mỏng, nàng ta quay đầu, ánh mắt như tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hoắc Tri Chương.
Hoắc Tri Chương hơi lưỡng lự, nhưng nhớ đến những ngày được ưu ái trong nhà ngoại và gương mặt từ ái của ngoại tổ, cuối cùng nói:
“Phụ thân, phu quân của di mẫu đã qua đời rồi.”
Hoắc Đình Sơn trước đó đã có dự cảm, nay nghe nói cũng không lấy làm bất ngờ:
“Xin chia buồn.”
Nói xong, Hoắc Đình Sơn liếc nhìn mỹ phụ bên cạnh.
Bùi Oanh ngập ngừng:
“…Xin chia buồn.”
Trên gương mặt Ninh Thanh Dĩnh nỗi buồn chua xót càng đậm, dường như không để ý gì nhiều, nàng nói:
“Tỷ phu, năm đó cao tăng đoán mệnh, ta không tin, không ngờ lại ứng nghiệm. Ngài nói xem, sau này ta phải làm sao đây?”
Bùi Oanh nghĩ thầm, cao tăng đoán mệnh ở chỗ Hoắc Đình Sơn chẳng có tác dụng gì. Người này là một kẻ sắt đá, không tin quỷ thần.
Nhưng khi liếc thấy sự cảm thông trên mặt Hoắc Tri Chương, Bùi Oanh cảm thấy cũng không phải hoàn toàn vô ích.
Dù Hoắc Đình Sơn bản thân không quan tâm, nhưng những người xung quanh hắn sẽ bị ảnh hưởng, đặc biệt là trong thời đại này, vô số người tin tưởng quỷ thần.
Có lẽ các mưu sĩ bên cạnh hắn biết chuyện, sẽ khuyên hắn nạp nàng ta vào. Dù sao, trong thời đại này, nhiều nam nhân quyền cao chức trọng cũng chẳng thiếu thói quen cưng chiều thiếp thất, thêm một người cũng chẳng sao.
Hoắc Đình Sơn nghe xong, đáp một câu tương tự như Hoắc Tri Chương:
“Nhị muội, ngươi đã là người họ Ninh, nay tuổi vẫn còn trẻ, về sau không thiếu người như ý.”
Ninh Thanh Dĩnh khẽ thở dài, như muốn nói lại thôi.
Bùi Oanh thật sự cảm thấy bầu không khí này quá gượng gạo.
Vị Ninh phu nhân này không chỉ là di mẫu ruột của Hoắc Tri Chương, mà còn là em vợ của Hoắc Đình Sơn khi trước, nay lại một lòng muốn vào hậu viện của hắn.
Dù chỉ còn vài tháng nữa nàng và Hoắc Đình Sơn sẽ thành hôn, nhưng trước có lời hứa năm đêm, sau lại có thỏa thuận hòa ly, nàng và Hoắc Đình Sơn định trước không phải đôi phu thê bình thường.
Hôn nhân trên giấy tờ, sau cưới vẫn phân phòng ngủ riêng, tương kính như tân.
Huống chi nàng không muốn quản hậu viện của Hoắc Đình Sơn, dù có một ngày đổi ý muốn quản, cũng chưa chắc quản nổi. Thời hiện đại, đàn ông ngoại tình sau hôn nhân đã chẳng hiếm, huống hồ là thời cổ đại, nơi nam nhân quyền cao chức trọng.
Một là nàng không có nhà mẹ đẻ hùng hậu chống lưng, hai là chân của Hoắc Đình Sơn lại chẳng mọc trên người nàng, nàng quản sao được hắn đi đâu về đâu?
Bùi Oanh không chịu nổi nữa, bèn viện cớ rời đi:
“Tướng quân, hôm nay nhị muội đến thăm, ta sẽ đến nhà bếp nói, bảo họ thêm vài món.”
Nói xong, nàng mỉm cười chào hai người kia, định xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này, một cánh tay dài từ sau vươn tới, khoác lên vai nàng.
“Việc nhỏ thế này cứ để nha hoàn làm, hà tất phải phiền phu nhân.” Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn nàng.
Nói vẽ nàng là con thỏ cũng chẳng sai, chỉ cần có chút gió lay cỏ động là lại muốn chạy trốn.
Bùi Oanh đối diện ánh mắt hắn, không kìm được để lộ chút nghi ngờ.
Người này thật sự không biết, hay giả vờ không biết tâm tư của Ninh phu nhân?
Vừa rồi nghe nói Bùi Oanh muốn đi, Ninh Thanh Dĩnh vui mừng không thôi. Nàng ta còn tưởng đây là người lợi hại, không ngờ lại chỉ là một kẻ dễ bị bắt nạt. Quả nhiên, trong ba châu này, chưa từng nghe nói có gia tộc họ Bùi nào lớn mạnh, một nữ nhân không có gia tộc chống lưng, cuối cùng cũng chỉ là vô dụng.
Nào ngờ, lại bị hắn giữ lại. Ninh Thanh Dĩnh từ từ cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt.
Khi cúi đầu, ánh mắt nàng ta vô tình quét qua, rồi bất giác dừng lại. Nàng ta kinh ngạc nhìn vào một vật treo trên dây thắt lưng của Hoắc Đình Sơn.
Ánh nhìn kéo dài hơi lâu, Hoắc Tri Chương bên cạnh tò mò nhìn theo, vừa nhìn đã kinh ngạc thốt lên:
“Phụ thân, sao người lại đeo cái túi thơm xấu xí thế này?”
Bùi Oanh cứng đờ người, chậm rãi cúi đầu nhìn túi thơm trên thắt lưng của Hoắc Đình Sơn.
Chiếc túi thơm này là sản phẩm thêu đầu tiên của nàng, lúc hoàn thành, ngay chính nàng cũng tự thấy không đẹp.
Thế nhưng, Hoắc Đình Sơn dường như lại rất thích ý nghĩa của nó, thường xuyên mang bên mình. Nàng thậm chí từng thấy hắn đeo chiếc túi thơm này xuất hiện trước mặt các mưu sĩ và võ tướng, mà tất cả bọn họ đều tỏ ra không có gì bất thường.
Điều này khiến Bùi Oanh sinh ra một loại ảo giác, rằng có lẽ túi thơm nàng thêu cũng không quá xấu, có thể xem như tầm thường mà thôi.
Không ngờ…
Thực ra nàng đã nghĩ quá nhiều. Chính là xấu.
Đôi tai của Bùi Oanh ửng đỏ.
“Rất xấu sao?” Hoắc Đình Sơn mặt không đổi sắc nhìn Hoắc Tri Chương, đôi mắt dài hẹp đen sâu tựa hai hồ nước không đáy.
Hoắc Tri Chương lập tức cứng người, theo phản xạ đáp: “Không xấu, không hề xấu chút nào.”
Hoắc Đình Sơn cười lạnh, “Ta vốn chỉ nghĩ ngươi là đứa ngốc, đầu óc không thông nên không học được sách vở, không ngờ mắt cũng mù.”
Hoắc Tri Chương: “…”
Đôi má Bùi Oanh đỏ bừng, nàng vốn có nước da trắng ngần, sắc đỏ trên mặt lại càng nổi bật.
Lúc này, Hoắc Tri Chương mới ngộ ra.
Hóa ra túi thơm là do Bùi di thêu, quả thật hắn đã nhìn lầm.
Bùi Oanh bị giữ lại trong chính sảnh, nghe bọn họ chuyện trò. Chủ yếu là Hoắc Tri Chương và Ninh Thanh Dĩnh nói chuyện, thỉnh thoảng Ninh Thanh Dĩnh chuyển chủ đề sang Hoắc Đình Sơn, nam nhân bên cạnh nàng cũng chỉ nói đôi ba câu.
Đến giờ ngọ, Hoắc Đình Sơn sai người gọi cả Mạnh Linh Nhi đến, bốn người bọn họ cùng với Ninh Thanh Dĩnh dùng một bữa cơm trưa vô cùng thịnh soạn.
Dùng bữa xong, Bùi Oanh nhận được một nhiệm vụ.
Ninh Thanh Dĩnh muốn tạm trú tại phủ. Nàng ta là người bên ngoại của Hoắc Tri Chương, đi ngang qua đây thì không thể để nàng ta ở trọ tại các khách điếm.
Do đó, việc sắp xếp viện riêng cho Ninh Thanh Dĩnh được giao cho Bùi Oanh.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Bùi Oanh bèn dẫn người đi quanh phủ, để nàng ta tự chọn viện.
Trong lúc dạo quanh phủ, Bùi Oanh nghe Ninh Thanh Dĩnh khẽ hỏi: “Xin hỏi phu nhân, quê quán ở nơi nào?”
Bùi Oanh đáp: “Ký Châu, huyện Bắc Xuyên.”
Bắc Xuyên, một nơi nhỏ bé.
Ninh Thanh Dĩnh mày liễu giãn ra đôi chút, nói: “Bắc Xuyên, cách quê hương của vị phu quân đầu tiên của ta không xa.”
Bùi Oanh chỉ đáp: “Thật là trùng hợp.”
Đại khái thấy Bùi Oanh khiến câu chuyện chững lại, Ninh Thanh Dĩnh lại tiếp lời: “Bùi phu nhân, ngươi có tin vào mệnh không?”
Bùi Oanh lắc đầu: “Ta không tin vào những thứ hư ảo mơ hồ đó.”
“Ta năm mười tuổi, mẫu thân đưa ta cùng tỷ tỷ đến chùa cầu phúc. Trên đường lên núi, gặp một vị tăng nhân rách rưới. Người ấy xin chút bố thí từ mẫu thân ta. Mẫu thân ta tâm địa thiện lương, đã cho người vài đồng xu cùng toàn bộ nắm cơm mang theo. Sau khi nhận, người ấy nói sẽ xem quẻ cho ta và tỷ tỷ để báo đáp.” Ninh Thanh Dĩnh chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Bùi Oanh biết trước rằng câu chuyện này thế nào cũng sẽ được nhắc đến, bèn yên lặng lắng nghe.
Ninh Thanh Dĩnh tiếp tục: “Khi đó, vị tăng nhân hỏi giờ sinh bát tự của hai tỷ muội ta, sau đó lấy ra mai rùa để bói. Người ấy nói rằng tỷ tỷ ta sẽ gả cho quý nhân.”
Nói đến đây, Ninh Thanh Dĩnh liếc nhìn Bùi Oanh: “Tỷ tỷ ta mười sáu tuổi xuất giá, sau này tỷ phu thăng tiến như diều gặp gió, quả thực là quý nhân.”
Bùi Oanh gật đầu.
Đôi mắt đẹp của Ninh Thanh Dĩnh hơi nheo lại, nàng tiếp lời: “Vị tăng nhân bói xong cho tỷ tỷ, lại bói cho ta. Người ấy nói ta mệnh cách cao quý, chỉ có chân chính hiển quý chi nhân mới có thể áp chế được ta, còn có thể mượn mệnh cách của ta để thăng tiến dễ dàng. Nếu là người đàn ông bình thường cưới ta, sẽ bị phản phệ mà chịu tai ương. Nhẹ thì bệnh tật quấn thân, nặng thì trực tiếp mất mạng. Khi ấy ta nghe chỉ thấy hoang đường, nhưng chưa kịp để mẫu thân hỏi, vị tăng nhân đã bất ngờ phun ra một ngụm máu, chân không đứng vững, lăn thẳng xuống bậc đá.”
Bùi Oanh kinh ngạc: “Sau đó thì thế nào?”
Ninh Thanh Dĩnh cúi mắt: “Mẫu thân ta lập tức sai gia phó đến cứu, nhưng ông ấy ngã đến đầu vỡ m.á.u chảy, đã hôn mê bất tỉnh. Mẫu thân ta thấy ông xuất hiện từ bậc đá của chùa, đành sai người đưa ông về chùa, tiện thể hỏi thăm thân phận. Hỏi ra rồi, quả thực kinh ngạc vô cùng.”
Mặc dù biết mục đích cuối cùng của đối phương, nhưng Bùi Oanh vẫn bị khơi gợi lòng tò mò: “Lệnh từ hỏi được gì?”
Ninh Thanh Dĩnh nói: “Vị tăng nhân ấy hóa ra là một cao tăng đắc đạo trong chùa. Nhiều tiểu tăng đều gọi ông là sư thúc, đạo hiệu là Huệ Pháp. Người này tóc bạc mặt trẻ, trông chỉ như ngoài sáu mươi, nhưng thực ra đã hơn trăm tuổi.”
Bùi Oanh sửng sốt: “Ngã thế sao chịu nổi?”
Đừng nói trăm tuổi, đến sáu mươi cũng khó mà chịu nổi một cú ngã.
Ninh Thanh Dĩnh thở dài: “Không lâu sau đó, Đại sư Huệ Pháp viên tịch. Nghĩ lại đến giờ, ta thấy chính ta hại ông. Chỉ trách ta khiến ông nhìn thấu thiên cơ, mà chuốc lấy thiên phạt.”
Bùi Oanh: “…”
Vị đại sư ấy thực sự không phải ngã mà c.h.ế.t sao?
Thấy Bùi Oanh không nói gì, ánh mắt Ninh Thanh Dĩnh khẽ lóe lên: “Thật ra, việc Đại sư xem mệnh, khi đó ta chưa để tâm. Cho đến khi ta xuất giá, lấy vị phu quân đầu tiên. Sau khi thành hôn, hắn chỉ sống được bốn năm rồi qua đời. Sau đó, ta còn tái giá hai lần nữa, mà lần nào cũng gả cao hơn lần trước. Vị phu quân thứ ba của ta là Trung Giám Quân, hắn nghe danh mệnh cách cao quý của ta mà đến cầu hôn. Không ngờ chưa được mười năm, hắn cũng ra đi.”
Bùi Oanh: “… Phu nhân hãy nén bi thương.”
Đúng lúc này, cả hai đi ngang qua một tiểu viện, Bùi Oanh đổi đề tài: “Viện Thanh Huy này không tồi, chúng ta vào xem thử đi.”
“Bùi phu nhân, không sợ phu nhân chê cười, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Bùi Oanh trong lòng thầm kinh ngạc.
Nhanh như vậy sao?
Nàng ta hôm nay mới vừa đến phủ Châu Mục, có phải hơi quá nóng vội không?
"Bùi phu nhân, ta đã nhiều năm chưa gặp lại Tri Chương, có thể cho ta lưu lại phủ thêm vài ngày không?" Ninh Thanh Dĩnh hỏi.
Bùi Oanh mỉm cười:
"Chuyện này có gì đâu, nhị muội cứ tự nhiên."
---
Khi Bùi Oanh dẫn Ninh Thanh Dĩnh đi dạo trong vườn, cha con Hoắc Đình Sơn tiến vào thư phòng.
Hoắc Đình Sơn quay người nhìn nhị tử:
"Ngươi khi nào trở lại U Châu?"
"Phụ thân, con mới vừa đến đây chưa lâu, để con ở lại thêm vài ngày nữa đi." Hoắc Tri Chương không muốn trở về U Châu.
Ở đây có nồi sắt nấu ra những món ăn ngon, lại có rượu hảo hạng. Về U Châu làm gì, để ngày ngày bị đại ca kiểm tra bài vở sao?
Hoắc Đình Sơn nói:
"Ở lại thêm vài ngày cũng được, nhưng từ ngày mai, ngươi sẽ cùng tiểu nha đầu Mạnh Linh Nhi theo Công Tôn Thái Hòa học hành."
Hoắc Tri Chương cứng họng, cuối cùng đành chịu khuất phục.
Dù sao cũng phải học, ở đây ít ra còn được ăn ngon uống sướng.
Hỏi thêm vài chuyện về cuộc sống của nhị tử ở U Châu, Hoắc Đình Sơn nói:
"Được rồi, ngươi lui về chuẩn bị cho việc học đi."
Hoắc Tri Chương vẫn đứng yên, chần chừ nói:
"Phụ thân, di mẫu con đã mất chồng rồi."
"Nàng mất chồng thì liên quan gì đến ngươi?" Hoắc Đình Sơn cười nhạt.
Hoắc Tri Chương cau mày nói:
"Dẫu sao di mẫu ấy cũng là di mẫu của con. Di mẫu sinh ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuy rằng đã ba lần tái giá, ba lần góa bụa, nhưng lại mang danh số mệnh đặc biệt, những kẻ tự cho mình hơn người chắc chắn sẽ để ý tới di mẫu."
Hoắc Đình Sơn lười nhác ngước mắt lên:
"Tiểu tử ngươi muốn nói gì?"
Hoắc Tri Chương hạ giọng:
"Phụ thân, năm con hơn một tuổi, ngài từng hỏi con và đại ca rằng nếu ngài cưới di mẫu về làm vợ, để nàng chăm sóc hai huynh đệ chúng con thì sao. Lúc đó đại ca không phản đối, chỉ có con không hiểu chuyện mà khóc lóc…"
"Chưa hẳn là không hiểu chuyện." Hoắc Đình Sơn bất chợt nói.
Hoắc Tri Chương ngẩn ra.
Phụ thân hắn rất ít khi khen người, câu nói này trong tai hắn lại hóa thành lời khen ngợi.
"Phụ thân." Hoắc Tri Chương bối rối.
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn chuyển sang phía cửa sổ bên cạnh. Ở đó đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một chiếc hộp gỗ khắc họa "Sở Hà – Hán Giới". Đôi mắt người đàn ông thoáng nở một nụ cười:
" Tiểu tử ngươi năm đó cũng không tệ."
Hoắc Tri Chương sững sờ đến mức hồi lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, Hoắc Đình Sơn thu lại ánh mắt:
"Còn chuyện gì nữa không?"
Hoắc Tri Chương sau khi nghe lời khen ấy, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh ý muốn lui ra, nhưng lại hiểu phụ thân mình không thích dây dưa. Chuyện đã mở đầu, chỉ có một cơ hội này.
Suy đi nghĩ lại, Hoắc Tri Chương tiếp tục nói:
"Phụ thân, năm đó ngài từng đồng ý cưới di mẫu, nghĩ rằng hẳn không phải ghét bỏ nàng. Giờ đây nàng đã không còn chỗ dựa, lại mang danh số mệnh đặc biệt, ai chiếm được nàng ắt sẽ hiển quý. Nếu đón di mẫu về phủ, đối với ngài lợi nhiều hơn hại."
"Vài tháng nữa ta sẽ thành thân với mẫu thân ngươi." Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt đáp.
“Di mẫu …”
Hoắc Tri Chương vốn định nói rằng di mẫu có thể làm thiếp, nhưng bất giác nhận ra lời ấy từ miệng một kẻ vãn bối như hắn thật không thỏa đáng, nên đành im bặt.
“Những lời vừa rồi, là ý của ngươi, hay do di mẫu ngươi sai bảo?” Hoắc Đình Sơn vẻ mặt không chút gợn sóng, cất lời hỏi.
Hoắc Tri Chương cụp mắt xuống.
Phụ thân dù sao cũng là phụ thân của hắn, hẳn sẽ không vì chút chuyện này mà lạnh nhạt với hắn. Nhưng nếu để phụ thân biết đây là ý của di mẫu, nếu người đồng ý thì không sao, còn nếu không, chỉ e sẽ sinh lòng bất mãn với nhà họ Ninh.
Hoắc Tri Chương đáp: “Là ý của con.”
“Đã là ý của ngươi, thì từ nay hãy vứt bỏ cái ý niệm đó đi. Một ngày không lo chính sự, lại bận rộn xen vào chuyện của lão tử, sức lực dư thừa lắm phải không?” Hoắc Đình Sơn hừ lạnh một tiếng: “Lát nữa ta sẽ nói với Công Tôn Thái Hòa, để hắn tăng thêm bài vở cho ngươi.”
Hoắc Tri Chương nghe như sấm sét giữa trời quang.
---
Hiện nay, thiên tử Triệu đắm chìm trong việc cầu trường sinh, hầu như không màng quốc sự. Quốc sự phần lớn đều do cữu cữu của ngài – Kỷ Tể Phụ, cùng bọn hoạn quan đứng đầu là Thôi An, nắm giữ.
Chốn Trường An, phủ Kỷ gia.
Trong thư phòng, hương trầm vấn vít. Giá sách làm bằng gỗ lê, án thư bằng mộc đàn khảm trân quý, từng món trang trí đều toát lên vẻ cao quý. Trần phòng được chống bằng xà gỗ trầm, đèn làm từ ngọc bích tinh xảo, ngay cả nền đá cũng lát bằng loại ngọc hảo hạng, chứng tỏ gia sản của chủ nhân chẳng phải tầm thường.
“Đại Tư Mã, đây là tin tức truyền về từ phía Tịnh Châu.” Vệ binh vào bẩm báo.
Người đàn ông ngồi sau án thư, xét theo vị trí hiện tại, trông có phần quá trẻ, dung mạo chưa đến tứ tuần. Da trắng nhẵn, gương mặt phảng phất vẻ mỹ lệ tinh tế, tựa như thiên tử Triệu triều trước khi phát tướng.
So với những mật thư trước kia chỉ mang dấu sáp niêm phong, lần này kèm theo cả một cuộn tranh dài. Kỷ Tể Phụ trước tiên mở mật thư, đọc lướt qua từng dòng.
Khóe môi hắn nhếch lên, đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm: “Hoắc Đình Sơn thật càng ngày càng không biết yên phận. Nuốt trọn hai quận lớn, hắn không sợ chính mình bị nghẹn c.h.ế.t sao?”
Vệ binh cúi đầu, không dám lên tiếng.
Kỷ Tể Phụ ra lệnh: “Gọi Khổng Sách đến.”
“Vâng.”
Không lâu sau, một lão giả dáng người thấp lùn bước vào thư phòng.
“Vị sư đệ làm gia nô của tứ họ kia nay đã leo lên ngũ họ, hiện quy phục Hoắc Đinh Sơn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, ngài và sư đệ lại có dịp tương phùng.” Kỷ Tể Phụ cười nhạt, vẻ mặt thoáng ánh lên như ánh sáng trong hang tối.
“Chủ công nói thế thật không đúng. Sư đệ của lão hủ là người không ổn định, e rằng chẳng bao lâu nữa Hoắc Đinh Sơn bỏ mạng, hắn lại phải tìm chủ mới.” Khổng Sách cười đáp.
Kỷ Tể Phụ khẽ cười lạnh: “Ông không cần lừa ta. Năm đó cắt lương bổng quân U Châu, hắn vẫn sống khỏe mạnh. Từ đó, ta biết hắn là kẻ dai sức.”
Khổng Sách đổi giọng nghiêm túc: “Chủ công, mật thám từ quận Tịnh trở về chưa?”
Kỷ Tể Phụ đáp đã về.
Khổng Sách lại hỏi: “Tin đồn kia đã điều tra rõ chưa? Người phụ nhân bên cạnh Hoắc Đinh Sơn có giống với lời đồn không?”
Kỷ Tể Phụ không trả lời ngay, mà vuốt ve chiếc nhẫn trên tay: “Nửa năm qua, ở U Châu xuất hiện không ít vật mới. Từ yên ngựa, bàn đạp, rồi đến ruộng bậc thang, xà phòng, giờ còn có cả Công báo. Hết món này đến món khác, thật làm người ta hoa mắt. Nếu không có lời đồn, ông có nghĩ rằng tất cả những điều này đều do một phụ nhân tạo ra không?”
Khổng Sách lắc đầu: “Lão hủ không thể.”
Kỷ Tể Phụ cười nhạt sâu hơn: “Ta cũng vậy. Ai mà nghĩ được tất cả điều đó thực sự liên quan đến một người nữ nhân nhỏ bé. Còn phải cảm tạ bọn con trai của Thạch Tịnh Châu, nếu không nhờ chúng, ta chẳng phát hiện được điểm mấu chốt này.”
Khổng Sách giật mình: “Chủ công, vậy là lời đồn có thật?”
“Thật được năm sáu phần. Nếu thế gian thực sự có Cửu thiên Huyền nữ, có thể cứu người sống chết, thiên tử cần gì phải cầu trường sinh?”
Nói đoạn, Kỷ Tể Phụ cầm lấy cuộn tranh dài bên cạnh, mở ra.
Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, bức họa trải rộng.
Kỷ Tể Phụ chăm chú nhìn, khóe môi khẽ động, ý cười càng đậm: “Xem ra không chỉ năm sáu phần, mà phải bảy tám phần rồi.”
Thấy Khổng Sách lộ vẻ tò mò, Kỷ Tể Phụ đưa bức tranh qua.
Khổng Sách cầm lấy, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tranh vẽ một mỹ phụ tóc mây, dung nhan diễm lệ. Nét bút tinh tế, ngay cả đường viền áo váy kiểu tròn cổ cũng tỉ mỉ như thực, chưa kể gương mặt kia, thật là diễm sắc động lòng.
Tựa tiên tử, sống động như thật.
Xem hồi lâu, Khổng Sách đặt tranh lại lên án thư: “Chủ công, đã tra rõ thân thế người này chưa?”
“Tạm thời chưa. Hoắc Đinh Sơn bảo vệ nàng rất chặt, gần như không để lộ thông tin gì.” Kỷ Tể Phụ lấy tranh về.
Khổng Sách trầm ngâm: “Người này tài năng lớn, không thể để nàng tiếp tục phục vụ U Châu. Chủ công, ngài từng chuẩn bị đội binh đặc biệt, không biết nay huấn luyện thế nào rồi?”
Kỷ Tể Phụ cười đáp: “Huấn luyện xong, lần thử nghiệm gần đây thu hoạch không nhỏ.”
Hắn xoay xoay chiếc nhẫn: “Vẫn là tiên sinh mưu trí. Người đời thường nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Nhưng ai ngờ, bộ quần áo này lại có thể làm nên đại sự?”
Khổng Sách cười phụ họa.
“Hy vọng bọn họ sẽ mang được vị Bùi phu nhân kia về, vậy thật là công đức vô lượng.” Ánh mắt Kỷ Tể Phụ lại rơi vào bức tranh.
Người phụ nữ trong tranh phong tình vô tận, đẹp đẽ tựa trân châu ngọc bích.