Mặt nước dòng suối bị khuấy động, từng gợn sóng lăn tăn lan ra. Bùi Oanh tựa vào bờ vai rộng của Hoắc Đình Sơn, nhìn hắn vượt suối.
Khi trước, nước suối dâng cao đến trên đầu gối nàng một chút, giờ đây chỉ chạm đến đầu gối hắn.
Nàng từng tự mình lội qua, biết rõ những phiến đá dưới lòng suối trơn trượt đến mức nào, nhưng hắn bước đi vô cùng vững chãi, khiến nàng nằm trên lưng mà không cảm nhận chút xóc nảy nào.
Ánh lửa phản chiếu lên mặt nước, tựa như ánh sao rực rỡ mà lóe lên từng đợt ánh sáng d.a.o động.
Bất chợt, khóe mắt Bùi Oanh thoáng thấy nơi giao giữa ánh sáng và bóng tối không xa phía trước có một tia sáng lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất.
"Hoắc Đình Sơn, hình như bên phải có thứ gì đó..." Bàn tay đang đặt trên vai hắn bất giác siết c.h.ặ.t hơn, làm nhăn một mảng áo choàng của hắn.
Hoắc Đình Sơn dừng bước, quay đầu nhìn về phía bên phải, mà khi hắn dừng lại, đám Hắc Giáp Kỵ phía sau cũng đồng loạt đứng yên.
Không ai nhúc nhích, chỉ còn lại những gợn sóng lan tỏa ngày một xa.
Bùi Oanh căng thẳng nhìn chằm chằm về phía ấy, nhưng lúc này chẳng còn gì cả, sóng nước lăn tăn trôi qua mà không gặp bất cứ chướng ngại nào.
"Phu nhân vừa thấy gì?" Hoắc Đình Sơn hỏi.
Bùi Oanh khẽ đáp: "Một thứ gì đó sáng loáng."
Hoắc Đình Sơn ngoảnh đầu, tiếp tục bước tới, "Có lẽ là mặt đá, nơi này đá bị dòng nước mài mòn nên rất nhẵn, ánh lửa chiếu vào sẽ sáng lên."
"Không phải đá." Bùi Oanh khẳng định, "Đá không biết động, nhưng thứ đó lại có thể."
Hoắc Đình Sơn đổi một cách suy đoán: "Vậy thì là ánh lửa trên ngọn đuốc phản chiếu lên mặt nước, tạo thành ánh sáng gợn sóng."
Bùi Oanh mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nói: "Ta nghĩ cũng không phải."
Hoắc Đình Sơn cười: "Thế thì lát nữa chúng ta qua bên đó xem thử, tránh để phu nhân còn canh cánh trong lòng khi trở về."
Lúc này hai người đã đến bờ bên kia. Nơi đây khá dốc đứng, mặt nước và vách đá nhỏ tạo thành một góc tù rất nhỏ, cao và hiểm trở.
Hoắc Đình Sơn vốn đang cõng Bùi Oanh, lúc này hai tay đỡ lấy chân nàng, xoay người vòng tay qua eo nàng, chỉ dựa vào sức mạnh cánh tay mà chuyển Bùi Oanh từ lưng mình sang bên cạnh, ôm trọn vào lòng.
Chuỗi động tác này liền mạch như nước chảy, gần như hoàn tất chỉ trong nháy mắt. Bùi Oanh chỉ cảm thấy vòng eo bị siết chặt, đến thời gian kinh ngạc còn không có, đã thấy mình rời khỏi lưng hắn, nằm gọn trong vòng tay hắn.
Hoắc Đình Sơn một tay siết eo nàng, tay còn lại đỡ dưới chân nàng, cơ bắp hai cánh tay căng lên, chỉ bằng sức lực đôi tay mà nhấc bổng nàng lên, đặt lên bờ cao hơn mặt nước hơn một trượng.
Bùi Oanh đứng vững trên bờ mà vẫn còn ngẩn ngơ, khó mà tin nổi. Chỉ mới một khắc trước còn ở trên lưng hắn, nháy mắt đã thấy mình ở trên bờ, nhẹ bẫng tựa như đang bay giữa mây trời.
Sau khi đưa "bảo bối" của mình lên bờ, Hoắc Đình Sơn vén áo, bước chân nhảy lên, thoắt cái cũng đã lên khỏi nước.
Bùi Oanh lui lại vài bước, nhường chỗ bờ tốt nhất để lên bờ cho những kỵ binh phía sau. Từng người một, bọn họ nối tiếp nhau trèo lên.
Tiếng áo choàng vung lên, tiếng nước rơi lộp bộp, cùng với tiếng ủng dẫm nước quyện vào nhau.
Khung cảnh không thể nói là náo nhiệt, nhưng cũng tuyệt đối không yên tĩnh.
Bùi Oanh đứng ở phía xa, tránh khỏi đường nước, lặng lẽ nhìn đoàn kỵ binh lần lượt lên bờ. Nhìn một lúc, nàng thấp thoáng nghe thấy vài âm thanh khác thường.
Giống như có thứ gì đó đang cọ xát, tiếng loạt xoạt không ngừng, còn kèm theo âm thanh nhầy nhụa, ướt át.
"Hoắc Đình Sơn..." Bùi Oanh quay đầu gọi hắn, định nói với hắn rằng nàng nghe thấy điều gì đó khác lạ. Nhưng vừa mở miệng, nàng phát hiện người đàn ông bên cạnh đã nghiêng đầu, nhìn về phía âm thanh truyền tới từ bao giờ.
Mà phương hướng đó, chính là nơi trước đó Bùi Oanh nói có "thứ sáng loáng".
"Phu nhân nói đúng, không phải đá, cũng chẳng phải ánh sáng phản chiếu." Hoắc Đình Sơn rút thanh đao bên hông, tiện tay kéo Bùi Oanh ra phía sau mình.
"Ngươi định đi qua đó? Hay là chúng ta tìm đường khác mà quay về đi." Bùi Oanh thấy hắn cầm đao, như định tiến về phía trước, liền kéo góc áo choàng của hắn lại.
Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay nàng, siết nhẹ: "Trong động tối tăm, rất dễ bị phục kích. Ta phải xem rõ ràng thứ đó là gì mới có thể yên tâm."
"Chẳng ai được phép nằm ngủ ngay bên giường ta." Để một vật không rõ hình dạng bên cạnh đoàn người, hắn sao có thể an lòng?
Bùi Oanh không thuyết phục được hắn, đành đứng nhìn Hoắc Đình Sơn, một tay cầm đuốc, một tay cầm đao, tiến thẳng về phía trước.
Ánh lửa lan dần, xua tan bóng tối phía trước. Rồi Bùi Oanh nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng rợn cả tóc gáy, thậm chí còn buồn nôn.
Không xa phía trước, một con mãng xà khổng lồ, so với những con mãng xà thông thường, thì nó tuyệt đối là một cự vật.
Bùi Oanh chưa từng nhìn thấy một con mãng xà to lớn như vậy.
Thân nó dài và thô đến mức đuôi mãng xà còn chìm trong bóng tối phía sau, khiến người ta khó mà ước lượng được chiều dài của nó. Thân bụng của mãng xà to như thùng nước thường dùng, ngay cả một tiểu thư độ tuổi hoa niên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy bằng cả hai tay.
Lúc này, phần bụng của mãng xà nhô cao lên một cách khác thường, tựa như hình dáng của một con suốt xe chỉ. Khi nó há miệng ra, phần "suốt" ấy cũng không ngừng động đậy nhanh chóng.
"Hoắc Đình Sơn, đừng để nó phun thứ trong bụng ra," Bùi Oanh mặt tái nhợt nói.
Sau khi ăn, mãng xà gặp nguy hiểm sẽ lập tức nôn ra thức ăn để khôi phục hoàn toàn sức chiến đấu.
Hoắc Đình Sơn đáp một tiếng, nhanh chóng tiến lên.
Đám Hắc Giáp Kỵ thấy mãng xà đều kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng đồng loạt lao lên.
Mãng xà này không biết đã sống bao nhiêu năm trong động đá, lớp da rắn của nó cứng như đá tảng, đến nỗi đao kiếm c.h.é.m vào lớp vảy rắn cũng phát ra tiếng "keng keng" tựa như kim loại va chạm.
Ánh sáng từ đuốc càng khiến mãng xà thêm hung dữ. Ban đầu, miệng nó chỉ hé mở, nhưng giờ đã ngoác ra nhiều hơn.
Hoắc Đình Sơn đứng chính diện trước đầu mãng xà, vừa vặn nhìn thấy trong miệng mãng xà ló ra một cụm vật màu đen nhỏ. Thứ đó dính bết lại, trông giống như tóc ướt.
Lập tức, Hoắc Đình Sơn không chần chừ nữa, nhân lúc này cắm mạnh vòng đao vào miệng mãng xà.
Da rắn tuy cứng, nhưng t.hịt bên trong miệng lại mềm mại. Hoắc Đình Sơn dùng lực rất mạnh, nhát đao này không chỉ đẩy ngược vật sắp bị mãng xà nôn ra mà còn rạch toạc thực quản của nó.
Đau đớn khiến mãng xà điên cuồng, nó quẫy đầu và đuôi dữ dội. Chiếc đuôi dài của nó mạnh mẽ tựa roi sắt, mỗi cú quất đều khiến hai Hắc Giáp Kỵ đứng hai bên phải lùi bước liên tục.
Đuôi rắn quật vào vách đá, phát ra một tiếng "bốp", làm một hòn đá nhỏ nhô ra bị nghiền nát thành bụi.
Thế nhưng, phần đầu bị khống chế không dễ gì thoát ra. Thức ăn đã lên tới cổ họng lại bị ép ngược vào trong, sức nặng không thể trút bỏ ấy tựa như một quả cân khổng lồ, khiến mãng xà lập tức rơi vào thế bất lợi.
Hoắc Đình Sơn giữ c.h.ặ.t đao hoàn thủ đã cắm sâu, cố định đầu mãng xà đang điên cuồng. Tay hắn cầm đao nổi lên từng đường gân xanh, quát lớn: "Đưa đao cho ta!"
Sa Anh lập tức dâng đao của mình. Hoắc Đình Sơn dùng tay trái cầm lấy, hai tay vung đao cùng lúc, từ miệng mãng xà đ.â.m thẳng vào đến vị trí trái tim của nó.
Từ xa vọng lại tiếng bước chân.
Chẳng mấy chốc, một đội khác từ khúc ngoặt lao ra, dẫn đầu là Hoắc Tri Chương.
Hoắc Tri Chương ở bên kia nghe thấy âm thanh khác thường, tưởng rằng có phục kích trong động, liền vội vàng dẫn người tới. "Phụ thân, người..."
Nhưng khi vừa tới nơi, nhìn qua khe hở vòng vây, y đột ngột thấy một con mãng xà khổng lồ. Toàn thân Hoắc Tri Chương run lên một cái.
"Con rắn này to thật!"
Hoắc Đình Sơn hai tay nắm song đao, một chiêu vung lên, khiến động tác quẫy đạp của con mãng xà lập tức giảm đi đáng kể. Đám Hắc Giáp Kỵ bên cạnh tựa hồ nhận được hiệu lệnh, như đàn sói xông tới vây c.h.ặ.t lấy mãng xà.
Bùi Oanh lo lắng dõi mắt nhìn Hoắc Đình Sơn, tim nàng như thắt lại, sợ đến kinh hồn bạt vía. Hắn đứng ngay phía trước đầu mãng xà, khoảng cách chưa đến một trượng.
"Mẫu thân."
Đến khi bàn tay được nắm lấy, Bùi Oanh mới phát hiện nữ nhi không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình.
"Mẫu thân, không sao đâu." Mạnh Linh Nhi cầm c.h.ặ.t tay mẹ mình, đôi bàn tay nàng lạnh ngắt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, dù khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt: "Phụ thân rất lợi hại, đã chế phục con rắn rồi. Hơn nữa, bên chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ không đối phó nổi một con rắn thôi sao?"
Bùi Oanh nhìn thấy mãng xà vùng vẫy ngày một yếu dần, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Nàng từng nghe qua một thuyết pháp, rằng loài linh trưởng (con người thuộc loài linh trưởng – ngón tay cái linh hoạt, có thể đối diện với các ngón khác trên bàn tay – lời Editor) vốn mang nỗi sợ trời sinh đối với loài bò sát. Nỗi sợ này không chỉ vì trải nghiệm cảm quan, mà còn bởi trong thời kỳ viễn cổ, bò sát từng là thiên địch của loài linh trưởng.
Tổ tiên linh trưởng qua bao thế hệ, không ngừng dạy bảo hậu duệ của mình phải cẩn thận trước những kẻ săn mồi thon dài biết trèo cây này. Vì thế, trải qua hàng triệu năm, nỗi sợ hãi khắc sâu trong gene, một khi gặp rắn liền tự động kích hoạt.
Thuyết pháp này có đúng hay không, Bùi Oanh không rõ. Nhưng khi đối diện con mãng xà này, nàng thực sự cảm thấy lạnh gáy.
Hoắc Đình Sơn đứng đợi một lát, đến khi mãng xà hoàn toàn bất động, hắn mới quay đầu nhìn về phía Bùi Oanh.
Ánh lửa bập bùng sắc cam ấm áp, phản chiếu gương mặt tái nhợt không che giấu được của nàng. Động tác của nam nhân hơi khựng lại, giọng nói trầm thấp nhưng ôn hòa: "Phu nhân, trước hãy cùng tiểu tử và tiểu nha đầu đi phía trước. Ta sẽ đến ngay."
Bùi Oanh liếc nhìn con mãng xà.
Nó đã chết, vậy hắn còn muốn làm gì?
"Mẫu thân, chúng ta đi phía trước thôi." Mạnh Linh Nhi nắm tay kéo Bùi Oanh, dẫn nàng rời đi.
Đợi khi Bùi Oanh cùng bọn nhỏ đã đi xa, Hoắc Đình Sơn mới cầm đao rạch bụng mãng xà.
"Rào!" Dịch vị và những phần nội tạng khác trào ra ngoài. Ngoài ra còn có... một thi thể.
Nhìn trang phục trên người thi thể, Hoắc Đình Sơn khẽ cười nhạt: "Hóa ra kẻ xui xẻo lại là người khác."
Khi hắn đến, hang động đã bị quân U Châu chiếm lĩnh. Trước đó, Hoắc Đình Sơn nhìn thấy bụng mãng xà căng phồng, liền nghĩ rằng có một binh lính nào đó trong đội ngũ không may bị rắn nuốt chửng.
Người của mình, sao có thể để yên cho bị chôn vùi tại đây? Hắn tính mang về mai táng cho tử tế. Nhưng nhìn trang phục của kẻ xấu số, đây không phải là binh lính U Châu.
Trần Nguyên chợt nhớ lại: "Đại tướng quân, khi trước thuộc hạ đuổi theo kẻ địch vào động, có hai tên nhảy xuống nước trốn thoát. E rằng đây là một trong số đó."
Hoắc Đình Sơn lạnh lùng đá t.h.i t.h.ể xuống dòng nước: "Trở về thôi."
---
Doanh trại quân U Châu.
"Hắt xì!" Bùi Oanh vừa xuống ngựa, lại không nhịn được hắt hơi một cái.
Hoắc Đình Sơn nhìn Tân Cẩm bước ra nghênh đón, liền trực tiếp hạ lệnh: "Nhanh chóng bảo hỏa đầu quân nấu hai thùng nước gừng, bỏ thật nhiều gừng. Một thùng để phu nhân tắm, thùng còn lại chia xuống cho mọi người."
Ngâm nước gừng và uống nước gừng đều là cách tốt để xua tan hàn khí. Trong quân đội, binh lính nếu ai nhiễm phong hàn, chỉ cần nấu nước gừng để tắm, tám chín phần mười sẽ mau chóng khỏe lại.
Bùi Oanh đi tắm.
Những khối thạch nhũ mang từ hang động về đã được cất trong thùng, chờ lệnh xử lý tiếp theo.
Hoắc Đình Sơn nhìn Sa Anh vẫn đứng trước mặt mình, nhíu mày nói: "Ngươi còn đứng đó làm gì, không đi thay y phục?"
Sa Anh khi trước cũng phải lội qua nước, quần áo và giày tất đều ướt sũng.
Sa Anh nét mặt trầm trọng, răng hàm nghiến chặt, “Đại tướng quân, tiếp theo ngài định làm thế nào? Lý Tư Châu bọn họ hèn hạ đến mức này, muốn một lần diệt sạch mười lăm vạn binh sĩ của quân U Châu chúng ta, nếu như chuyện này mà thành thì…”
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Hoắc Đình Sơn cắt ngang hắn.
Sa Anh giật mình, vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ bọn họ chưa báo cáo với ngài sao?”
Hoắc Đình Sơn liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Lúc này Sa Anh mới hiểu ra. Thì ra Đại tướng quân vừa trở lại doanh trại đã lập tức vào động đá vôi, vẫn chưa kịp nghe về chuyện bỏ độc.
Hắn liền kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hoắc Đình Sơn đã nghe qua chuyện có độc, nhưng cách thức cụ thể mà đối phương sử dụng thì trước đó không ai đề cập.
Giờ nghe Sa Anh nói là bọn chúng dùng xác súc vật c.h.ế.t do bệnh, thối rữa thả xuống thượng nguồn dòng sông để lây lan dịch bệnh. Còn vì sao cách này lại gây dịch, Sa Anh cũng không rõ, chỉ nói là “chủ mẫu bảo thế”, nghe xong Hoắc Đình Sơn lập tức quát lớn: “Hoang đường!”
Sa Anh cũng thấy hoang đường.
Nếu dịch bệnh bùng phát, không thể đảm bảo nó sẽ không theo quan đạo lan vào các huyện lân cận, rồi từ các huyện nhỏ theo đường thủy hoặc đường bộ mà vào các quận lớn.
Những quận lớn thường có dân số khởi điểm từ mười vạn, như Trường An phồn hoa kia dễ dàng dung nạp cả trăm vạn người. Nếu dịch bệnh lan ra, quả thực sẽ là “xương trắng phơi đầy đồng, ngàn dặm không gà gáy”.
“Lý Khiếu Thiên đúng là một tên ngu xuẩn.” Tức giận đến cực điểm, Hoắc Đình Sơn lại bật cười, “Ta đã bảo sao Lý Khang Thuận nhìn cứ như kẻ ngốc, hóa ra phụ thân hắn chính là một tên đần.”
Sa Anh gật đầu tán thành.
“Hai doanh trại cách nhau đâu phải ngàn núi vạn sông, hắn dám để quân U Châu nhiễm dịch, chẳng lẽ không sợ tự thiêu mình sao?” Hoắc Đình Sơn cười lạnh.
Nhớ lại hành động trước sau của hai nhóm người, Sa Anh nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ nghi ngờ Tòng Kinh Châu đứng sau giật dây.”
“Không cần nghi ngờ, chắc chắn là hắn. Liên quân các châu đang tới gần, Tòng Lục Kỳ không thể ngồi yên chịu chết.” Hoắc Đình Sơn cười nhạt, “Cũng thật lạ lùng, thuộc hạ của hắn lại tụ tập dưới trướng một kẻ tiểu nhân đê tiện như thế mà xưng đế. Chẳng lẽ từng tên trong bọn chúng đều là hóa thân của sâu mọt? Sau này nếu bắt được võ tướng hoặc mưu sĩ của Kinh Châu, trước khi g.i.ế.t phải đánh một trận, xem có thể đánh ra bản chất thật của chúng không.”
Sa Anh: “…”
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Hoắc Đình Sơn đột nhiên nheo lại, “Trần Nguyên trước đó nói hắn đuổi giặc vào động, có hai người nhảy xuống nước trốn thoát. Một người c.h.ế.t trong bụng rắn, còn người kia không tìm thấy, phải không?”
Sa Anh không rõ ý tứ, nhưng vẫn thật thà đáp: “Đúng vậy. Bốn thợ săn bị bắt tại chỗ, Trần Nguyên dẫn người theo dấu động tĩnh trong rừng truy kích, g.i.ế.t một toán, bắt ba kẻ sống, cuối cùng còn hai tên trốn thoát.”
Hoắc Đình Sơn trầm giọng: “Ngươi cùng Trần Nguyên lập tức dẫn hai ngàn kỵ binh trở lại động một chuyến. Một ngàn năm trăm người tìm kiếm trong động, từ dòng ngầm đến các góc khuất sau cột đá đều không được bỏ sót. Năm trăm người khác lục soát rừng ngoài động. Tên chạy thoát kia, ta sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.”
Trong lòng Sa Anh đầy kinh ngạc.
Hai ngàn kỵ binh?
Đại tướng quân sao phải phí công tìm một kẻ trốn thoát?
Rõ ràng đã bắt được ba tên kia cùng bốn thợ săn, đủ để thẩm vấn.
Mặc dù không hiểu nguyên do, Sa Anh vẫn lập tức nhận lệnh. Tiếng vó ngựa vang dội, đội kỵ binh nhanh chóng rời doanh trại.
Chỉ đến khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, Hoắc Đình Sơn mới thu lại ánh mắt đang nhìn về phía doanh trại quân Tư Châu.
Nghĩ lại buổi sáng hôm nay, Lý Khiếu Thiên gặp hắn mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh, rõ ràng là tự tin tràn trề. Đối phương tin chắc rằng “độc kế” sẽ thành công, càng tin rằng chẳng bao lâu nữa quân U Châu sẽ từ “sói đói” biến thành “gà bệnh”.
Nếu hắn đã chắc chắn như thế, vậy hãy để “sự thật” tạm thời giống như ý hắn đi.
Chỉ cần bắt được kẻ chạy thoát kia, không để hắn trở về báo tin, sau đó tung tin ra ngoài rằng quân U Châu trong lúc tuần tra đã tiêu diệt một đội “trinh sát Kinh Châu”, e rằng Lý Khiếu Thiên sẽ không dễ dàng nghi ngờ kế hoạch của mình thất bại.
Dẫu sao, người thường nào hiểu được cách thức kia lại có thể sinh ra dịch bệnh.
Đứng ngoài một lúc, Hoắc Đình Sơn quay người trở về doanh trướng.
Bùi Oanh vừa tắm nước gừng, cảm thấy toàn thân nóng rực, cái mũi vốn nghẹt cũng thông suốt.
Nàng buộc c.h.ặ.t dây lưng quấn quanh bụng, vừa cầm trung y định mặc thì nghe tiếng rèm bị vén lên.
Động tác của mỹ phụ hơi ngưng lại, như có linh cảm mà ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bóng dáng cao lớn vòng qua bình phong.
Hắn mặt trầm như nước, trông có vẻ đáng sợ.
Bùi Oanh nghĩ hắn hẳn đã biết chuyện dịch bệnh, đang định mở miệng hỏi, thì bất ngờ bị hắn kéo vào lòng.
Hai cánh tay hắn như sắt thép, ôm c.h.ặ.t lấy nàng, lực mạnh đến mức Bùi Oanh có cảm giác bản thân sắp bị hắn hòa tan vào m.á.u thịt.
Khoảnh khắc ấy, nàng như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ đến ồn ào của hắn.