Mục lục
Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu, Bùi Oanh không nghĩ ngợi nhiều, nhưng sự im lặng kéo dài của Hoắc Đình Sơn khiến nàng nghi ngờ.

Nghĩ lại, kinh nghiệm?

Với tính tình ngang ngược của hắn, kinh nghiệm của hắn sao có thể là kinh nghiệm tốt? Người này chẳng lẽ đã nói linh tinh trước mặt Trần Nguyên?

Bùi Oanh lập tức cảnh giác:

“Hoắc Đình Sơn, ngài đã nói gì với Trần Nguyên?”

Hắn vẫn lặng thinh.

Nàng vỗ hắn một cái:

“Nói thật mau, nếu Trần Nguyên học theo, ta không tha cho ngài.”

“Hắn sẽ không.” Hoắc Đình Sơn chỉ đáp ba chữ.

Vừa dứt lời, hắn lại bị vỗ vào tay:

“Vậy rốt cuộc ngài nói gì với hắn?”

Dù trong trướng tối tăm, không nhìn rõ mặt nhau, nhưng chỉ nghe giọng, hắn cũng biết nàng đang giận đùng đùng.

Xem ra, đừng nói là đi ngủ ngay, nửa canh giờ tới, nàng ngủ được cũng là may.

Hắn thấp giọng:

“Phu nhân, ta thực sự không nói gì nhiều.”

“Nếu không nói gì, thì có gì mà không thể nói.” Nàng không hài lòng: “Ngài không nói thì thôi, ngày mai ta hỏi Trần Nguyên. Hắn tuy ít nói, nhưng ta không tin hắn sẽ giữ im lặng mãi.”

Nói xong, nàng lại xoay người đưa lưng về phía hắn.

“Phu nhân đừng đi tìm Trần Nguyên, chuyện này ta nói cho nàng.”

Hắn nhượng bộ, nhưng người trong lòng vẫn không động đậy.

Hắn đành cân nhắc, rồi lên tiếng:

“Lúc đó, ta nghĩ Trần Nguyên để ý một cô nương nhà nào đó, nhưng ngại ngùng không dám nói, nên ta khuyên hắn rằng thời cơ không đợi người, nếu chậm trễ để cô nương ấy lấy chồng, thì đến lòng mình cũng chưa kịp bày tỏ, sau này chắc chắn sẽ hối hận.”

Giọng nàng bình thản, nhưng là sự bình thản trước cơn bão:

“Hoắc Đình Sơn, tốt nhất ngài nói thật.”

Hắn bất đắc dĩ:

“Phu nhân...”

Chuyện liên quan đến con gái, Bùi Oanh suy nghĩ nhanh như gió, lập tức phát hiện điểm sơ hở:

“Lời ngài nói nghe qua thì như khuyên bảo, nhưng ngài là cấp trên của hắn, mà Trần Nguyên cũng không phải người cố chấp. Theo lý, hắn hẳn đã nghe lời. Nếu thế, tại sao ban đầu ngài lại chắc rằng hắn sẽ không? Chẳng phải tự mâu thuẫn sao?”

Hoắc Đình Sơn: “...”

Nàng bĩu môi:

“Ngài không nói thì thôi, mai ta tự mình làm rõ.”

Hắn nhẹ nhàng hắng giọng:

“Phu nhân, những gì ta nói trước sau không mâu thuẫn, vì cô nương ấy vẫn thường ở gần hắn, ngày ngày gặp mặt.”

Câu cuối hắn nói rất hàm súc. Nàng suy nghĩ một lát mới hiểu, liên hệ với tác phong thường ngày của hắn, nàng gần như chắc chắn lời hắn truyền đạt có thể gói gọn trong một câu:

“Có hoa nên hái thì hái, đừng để cành không mà tiếc.”

“Hoắc Đình Sơn, ngài dám?!” Bùi Oanh nổi giận.

Hắn kéo nàng trở lại, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng:

“Phu nhân đừng giận, Trần Nguyên trung thành, hành sự luôn có chừng mực, sẽ không vượt giới hạn.”

Nàng không đáp.

Hắn lại nói:

“Nếu hắn dám bất kính với nha đầu ấy, không cần phu nhân ra tay, ta tự mình xử lý.”

Nàng gạt tay hắn ra:

“Ngài nằm xa ra một chút.”

Hành quân nơi đất khách, hai người chung một trướng, đêm khuya giá lạnh, trên giường mềm trải hai chiếc chăn. Bùi Oanh cuộn mình trong một chiếc chăn, nằm sát vào bên trong, quay lưng về phía Hoắc Đình Sơn:

"Chuyện của Trần Nguyên là do ngài khơi lên không chịu bỏ qua, nên ta mới nói với ngài. Việc này chỉ là ta tự suy đoán, rất có thể là ta hiểu sai ý, cũng chưa chắc đã đúng. Ngài đừng tiết lộ, cũng đừng làm khó hắn. Nhất là Linh Nhi còn chưa hay biết, ta không muốn việc nhỏ hóa to."

Hoắc Đình Sơn "ừm" một tiếng đáp lại, định mở lời, nào ngờ nàng đã nói tiếp:

"Ngài biết là được rồi, ta bây giờ không muốn nói chuyện với ngài nữa, ngài ngủ đi."

Trong bóng đêm, giọng nàng trầm thấp, nghe chẳng có chút sát khí nào.

Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch khóe môi.



Nàng đây là lại giận dỗi rồi.

---

Người đầu tiên phát hiện ra Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn đang bất hòa là Hoắc Tri Chương.

Lúc dùng cơm trưa trong trướng, hắn thấy phụ thân ba lần nhìn mẫu thân bắt chuyện, lần nào cũng bị mẫu thân qua loa đáp lại.

Hoắc Tri Chương kinh ngạc vô cùng, cảnh tượng thế này hắn quả thực chưa từng chứng kiến.

Từ sau khi tổ phụ qua đời, phụ thân tiếp quản chức U Châu Mục, đồng thời xử lý một loạt thúc bá không an phận trong tộc. Từ đó, phụ thân trở thành gia chủ của Hoắc gia, trong tộc không ai dám không kính trọng. Ngoài kia, quan lại lớn nhỏ và các gia tộc quyền thế ở U Châu đều lấy phụ thân làm chủ, không ai dám trái ý.

Dù những ngày thiếu lương thực, phụ thân vì sinh kế mà kết giao huynh đệ với nhiều hào môn, thái độ so với thường ngày dễ gần hơn, nhưng các hào môn vẫn giữ đúng mực. Ngay cả khi từ chối, lời lẽ cũng hết sức mềm mỏng, kèm theo màn khóc lóc cầu xin để chứng tỏ hoàn cảnh khốn khó, mong phụ thân nể tình mà bỏ qua.

Từ chối thì có, nhưng đến mức phớt lờ phụ thân như bây giờ thì quả là chưa từng có ai dám. Dù gì dân cũng không thể đấu với quan, chỉ cần họ còn ở U Châu, sẽ không dám làm mất mặt quan trên.

Thế nên, nhìn cảnh phụ thân bị lạnh nhạt hôm nay, Hoắc Tri Chương thực sự mở rộng tầm mắt. Chuyện này hiếm thấy đến nỗi hắn không giữ cho riêng mình, mà sau bữa cơm liền kể cho muội muội nghe.

Mạnh Linh Nhi trước đó không để ý, giờ nghe nhị ca nói mà vừa tò mò vừa lo lắng:

"Mẫu thân xưa nay tính tình hòa nhã, nhất định là..."

Câu sau nàng không nói ra.

Đại Sở trọng hiếu, con cái không được nói lỗi cha mẹ, có lời không tiện nói.

Hoắc Tri Chương chợt nhớ đến chuyện tình cờ thấy hôm qua, hai tai đỏ bừng, vội vàng nói:

"Chắc là chuyện phu thê thôi, không phải việc của tiểu bối chúng ta."

"Hử? Cái gì?" Gió thổi qua, Mạnh Linh Nhi nghe không rõ.

Hoắc Tri Chương lắp bắp:

"Không… không có gì cả..."

Bùi Oanh không hay biết cuộc trao đổi của hai huynh muội, nhưng lúc dùng cơm trưa, nàng đã nhận ra hai con cứ rón rén liếc nhìn mình.

Chờ khi bọn trẻ rời đi, Bùi Oanh quay sang nhìn người bên cạnh. Người này thần sắc như thường, không quan tâm đến sự hờ hững của nàng, cũng không để ý việc mình bị mất mặt trước tiểu bối.

"Phu nhân luôn muốn đi Trường An, tuy giờ Trường An chưa thể đến được, nhưng thành Lạc Dương ở Tư Châu thì có thể ghé qua. Qua một thời gian nữa, ta sẽ đưa phu nhân đến Lạc Dương." Hoắc Đình Sơn rót đầy chén trà cho Bùi Oanh.

Bùi Oanh liếc nhìn hắn, không nói gì.

Hoắc Đình Sơn mỉm cười:

"Được, vậy cứ quyết định như thế."

Bùi Oanh khẽ lẩm bẩm một câu.

Người bên cạnh cầm lấy tay nàng, mỉm cười nói:

"Trước đây là ta bạc đãi phu nhân, từ nay phu nhân hãy cùng ta nắm tay, cùng nhau nhìn ngắm trăm năm về sau."

---

Hiện nay, Hoắc Đình Sơn một mình thống lĩnh ba châu U, Ký, Tịnh, dẫn dắt mười lăm vạn đại quân U Châu chủ yếu là kỵ binh, từ U Châu xuất phát, đường đi thông suốt, mất gần một tháng mới đến biên thùy Tư Châu.

Trước khi đại quân đến, Hoắc Đình Sơn đã phái trinh sát mang chiếu chỉ thiên tử đến Tư Châu, ý tứ rõ ràng:

"Liên minh phạt Kinh Châu đã tới, mau mở cổng thành nghênh tiếp. Nếu chống lệnh, xem như kháng chỉ."

Biên thùy Tư Châu trước đó đã nhận lệnh, nay mở toang cửa thành, nghênh đón đại quân U Châu. Quân Hoắc Đình Sơn không chút khách khí mà tiến vào.

Chuyện Hoắc Đình Sơn muốn đưa Bùi Oanh đến Lạc Dương không phải là lời nói suông. Trung tâm quyền lực của U Châu là quận Huyền Đồ, còn trung tâm của Tư Châu lại chính là Lạc Dương.

Lạc Dương xung quanh có nguồn nước dồi dào, sản vật phong phú, lại thêm địa hình Tây cao Đông thấp, đồi núi trùng điệp. Vì vậy, trong dòng chảy lịch sử, Lạc Dương luôn là một vùng đất phồn thịnh, thậm chí từng hơn mười lần trở thành kinh đô của các triều đại.

Kinh đô của triều đại trước cũng đặt tại Lạc Dương. Nhưng sau khi Đại Sở được thành lập, Triệu Thái Tổ cho rằng Lạc Dương vẫn còn lưu lại uế khí của triều đại trước, nên đã chuyển đô thành sang Trường An.

Khoảng cách từ Lạc Dương đến biên giới Tư Châu cũng không xa. Sau một chặng hành quân chậm rãi, thành Lạc Dương đã hiện ra trong tầm mắt của các tướng sĩ.

“Đại tướng quân, thành Lạc Dương đã gần, ngài dự định nghỉ ngơi tại đâu?” Hùng Mậu hỏi.

Hoắc Đình Sơn đáp: “Tất nhiên là vào thành.”

Hùng Mậu nhăn nhó: “Nhưng đại tướng quân, nếu như Lý Tư Châu có lòng khác, lúc đó chúng ta chẳng khác nào cá nằm trong chậu, nước xa không cứu được lửa gần.”

Sa Anh tỏ vẻ không hài lòng: “Cá nằm trong chậu! Ngươi thật là... Cách ngươi dùng từ quả thực khiến người khác muốn bật cười.”

“Ta không phải kẻ có học, chỉ biết mấy từ như vậy, hiểu được ý là được rồi.” Hùng Mậu bĩu môi.

Mười lăm vạn quân không thể vào thành, chỉ có thể đóng trại bên ngoài. Còn việc Hoắc Đình Sơn thân chinh vào thành Lạc Dương chẳng khác nào đến dự Hồng Môn Yến. Hùng Mậu cảm thấy cẩn thận thì nên nghỉ ngoài thành để an toàn.

Công Tôn Lương vuốt râu dê, điềm đạm nói: “Theo ý ta, vào thành Lạc Dương cũng không sao. Thứ nhất, chủ công đến Lạc Dương mà không vào thành, ắt sẽ khiến quan dân Tư Châu, thậm chí thiên hạ, chế giễu. Họ sẽ cười U Châu ta tham sống sợ chết, chưa đánh đã thua, mất hết uy danh, điều này không ổn. Thứ hai, lần này tiến vào thành cũng không phải chỉ một thân một mình. Với quy mô của Lạc Dương, một đội Kỵ Binh Hắc Giáp của chúng ta vẫn đủ chỗ dung thân. Ta tin rằng Lý Tư Châu cũng sẽ dốc sức sắp xếp ổn thỏa, để tránh người đời chê cười rằng Lạc Dương của hắn quá nhỏ. Thứ ba, lần này chúng ta là phụng mệnh thiên tử Nam chinh phạt Kinh Châu. Trên danh nghĩa, Tư Châu là đồng minh của chúng ta. Nếu Tư Châu chủ động tấn công quân ta, chẳng khác nào công khai tuyên bố với thiên hạ rằng họ cũng có lòng bất trung với Thiên tử. Địa thế Tư Châu không hiểm trở như Kinh Châu. Lúc này nếu Lý Khiếu Thiên nhảy ra, không chừng lực lượng phạt Kinh Châu của thiên hạ sẽ chuyển mục tiêu sang bóp hắn trước, coi hắn như quả hồng mềm cũng nên.”

Dù rằng hiện tại, người sáng suốt đều nhận ra hoàng thất Đại Sở đã suy yếu, ngày vong quốc e rằng không còn xa.

Những kẻ nóng vội như Kinh Châu Mục Tòng Lục Kỳ đã không chờ được mà tự xưng đế. Có thể nói rằng các chư hầu khác không có toan tính gì sao?

Chắc chắn là không thể.

Nhưng Hoắc Đình Sơn không muốn bước lên trước tiên.

Kẻ đầu tiên hay thứ hai nhảy ra xưng đế đều quá mức chói mắt, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cả thiên hạ, cũng chắc chắn bị người khác dồn lên bàn mổ.

Hắn có đủ kiên nhẫn để chờ, chờ một thời cơ thích hợp. Chỉ cần không phải quá gấp gáp, hẳn những người khác cũng có kiên nhẫn giống hắn.



Khả năng Lý Khiếu Thiên liên minh với Kinh Châu là không lớn.

Khâu Quyền Thủy khẽ gật đầu, đồng tình: "Chủ công, thuộc hạ tán thành lời Thái Hòa. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, lần này vào thành cần mang theo một số bồ câu đưa tin và Hải Đông Thanh, nếu có tình huống khác thường có thể lập tức thông báo hậu phương."

"Đại tướng quân, chủ mẫu và tiểu thư có vào thành không?" Bỗng có người hỏi.

Hoắc Đình Sơn quay đầu lại, ánh mắt chạm phải Trần Nguyên. Người trước khẽ nhướng mày, kẻ sau mặt không chút biểu cảm.

Sự im lặng kéo dài, khiến những võ tướng khác bắt đầu cảm thấy bất thường.

Tần Dương và Sa Anh liếc nhau.

Tần Dương: Có điều gì không đúng, chẳng lẽ Trần Nguyên phạm lỗi?

Sa Anh lắc đầu: Không thể nào, Trần Nguyên là người trầm ổn nhất, ngay cả khi chúng ta phạm lỗi, hắn cũng không để xảy ra sơ suất.

Qua mấy nhịp thở, Hoắc Đình Sơn mới lên tiếng: "Phu nhân và tiểu nha đầu tạm thời ở lại quân doanh hậu phương, chờ một thời gian nữa, khi mọi thứ ổn định hơn, mới vào thành Lạc Dương."

Hoắc Đình Sơn tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng hắn không ngờ rằng phía Tư Châu lại có người tới.

Vệ binh bẩm báo, người đến lại là Lý Tư Châu – Lý Khiếu Thiên. Tư Châu mục đích thân đến đón bọn họ vào thành, thái độ thân thiện không thể thân thiện hơn.

"Lý Khiếu Thiên tự mình đến?" Hoắc Đình Sơn gõ nhẹ ngón tay hai lần lên bàn, sau đó đứng dậy: "Được, hãy xem hắn có ý định gì."

Khi Hoắc Đình Sơn đến phía trước doanh trại, ngoài Lý Khiếu Thiên đang cưỡi ngựa, hắn còn thấy một cỗ xe ngựa.

Xe ngựa?

Xe ngựa có tác dụng gì? Với những người như bọn họ, thân là Châu mục, hành quân ra ngoài, đặc biệt khi gặp gỡ thế lực khác, ít ai lại ngồi xe ngựa.

Lý Khiếu Thiên từng làm quan ở Trường An, sau đó về Tư Châu và ở đó suốt hai mươi sáu năm, vì thế chưa từng gặp Hoắc Đình Sơn.

Nhưng đối phương không khó nhận ra. Người đàn ông với dáng vẻ oai phong, được võ tướng vây quanh, nổi bật giữa đám đông.

Hắn mặc trường bào đen, sau lưng khoác áo choàng đen viền đỏ, bên hông đeo hoàn thủ đao, đôi mắt đen dài hẹp như chứa đựng một vùng biển sâu không thấy đáy.

Vừa nhìn thấy Hoắc Đình Sơn, trong lòng Lý Khiếu Thiên bỗng dâng lên một cảm giác nguy cơ chưa từng có.

Tựa như năm nay, trong chuyến đi săn mùa thu, hắn lọt vào rừng sâu, qua từng tầng lá rậm, đối diện với đôi mắt vàng nhạt của một con mãnh thú.

Dù từng trải qua không ít sóng gió, Lý Khiếu Thiên vẫn giấu kín suy nghĩ trong lòng, mặt không lộ ra nửa phần. Hắn mỉm cười tiến lên: "Hẳn đây chính là Hoắc U Châu. Nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay được diện kiến, Hoắc U Châu quả thực là phong thái đại tướng như lời đồn."

Nụ cười của hắn thản nhiên, như thể năm ngoái chưa từng xảy ra cuộc chiến với quân U Châu, cũng như thể Hoắc Đình Sơn chưa từng c.h.é.m đứt cánh tay con rể hắn.

Kẻ cười không bị đánh, Lý Khiếu Thiên không chỉ đích thân ra đón, còn chủ động hàn huyên, Hoắc Đình Sơn dĩ nhiên cũng không tỏ vẻ lạnh nhạt, đáp lại bằng những lời khách sáo.

Sau vài lần qua lại, Lý Khiếu Thiên bất ngờ chuyển giọng: "Nghe nói Hoắc phu nhân cũng đến Tư Châu, phu nhân nhà ta từ trước đã xem các sản phẩm dưới danh nghĩa ‘Bùi Thị’ là vật quý, rất muốn gặp mặt chủ nhân của nó. Không biết hôm nay có duyên được gặp phu nhân hay không?"

Hầu như ngay khi Lý Khiếu Thiên vừa dứt lời, người trong xe ngựa theo hắn đã khẽ vén rèm.

Trong xe là một phụ nhân.

Bà ta có khuôn mặt tròn, búi tóc chùy kế, tuy đeo đầy vàng bạc và bôi phấn trên mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ta đã ngoài bốn mươi tuổi.

Sa Anh và những người khác đều sửng sốt.

Lý Tư Châu này lại đưa cả phu nhân theo? Nếu là như vậy, e rằng chủ mẫu nhà họ cũng phải cùng đoàn vào thành.

Hoắc Đình Sơn chỉ liếc nhìn phụ nhân trong xe một cái, rồi ánh mắt trở lại trên người Lý Khiếu Thiên, im lặng quan sát một lúc lâu.

Lý Khiếu Thiên vẫn giữ nguyên sắc mặt.

Hoắc Đình Sơn chuyển sang một chủ đề khác: "Lý Tư Châu, ta có hai ngàn binh mã cần vào thành."

"Hai ngàn?" Lý Khiếu Thiên nhíu mày: "Hoắc U Châu mang theo nhiều binh mã như vậy làm gì? Thành Lạc Dương là nơi an toàn nhất rồi."

Hoắc Đình Sơn chậm rãi đáp: "Ngươi cứ nói xem, thành Lạc Dương có chịu nổi hai ngàn binh mã của ta không?"

Lý Khiếu Thiên biết rõ, dưới trướng Hoắc Đình Sơn có một đội quân Hắc Giáp Kỵ nổi tiếng đáng sợ, số lượng dường như chính xác là hai ngàn. Chẳng lẽ...

Suy nghĩ một hồi, Lý Khiếu Thiên cắn răng: "Được, chỉ cho hai ngàn người vào, thêm một người cũng không được."

Cả đoàn người vào thành, Bùi Oanh ngồi trong xe ngựa, nghe Võ Nam Nhiên kể lại tình hình vừa rồi.

Đối phương mang theo phu nhân đến bái phỏng, chuyện này là lần đầu tiên nàng gặp phải. Lý Tư Châu này muốn đưa thê tử đi theo con đường ngoại giao phu nhân hay sao?

Bùi Oanh nghĩ mãi không thông.

Đội kỵ binh và xe ngựa đi qua khu náo nhiệt, thẳng tới trung tâm Lạc Dương, cuối cùng đến phủ viện đã được chuẩn bị sẵn.

Lấy phủ này làm trung tâm, các viện lớn ở bốn phương quanh đó đều được dọn trống, dành cho Hắc Giáp Kỵ trú quân.

Xe ngựa dừng lại.

Võ Nam Nhiên xuống trước, tiếp đến là Mạnh Linh Nhi, cuối cùng là Bùi Oanh.

Nàng không đội mũ sa, vừa bước xuống đứng vững, lập tức cảm thấy một ánh nhìn kỳ lạ đổ lên người mình.

Bùi Oanh quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn vạm vỡ, được một nhóm người vây quanh, rõ ràng là kẻ đứng đầu.

Chắc hẳn đây chính là Lý Tư Châu.

Bùi Oanh thắc mắc về ánh nhìn vừa rồi, nhưng không biết rằng trong lòng Lý Khiếu Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.

Dung mạo của vị phu nhân họ Bùi này, sao lại có chút quen thuộc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK