Tịnh Châu mới vừa chiếm được không lâu, Hoắc Đình Sơn có rất nhiều việc cần lo liệu.
Chẳng hạn như xây dựng lại mối quan hệ với các hào tộc địa phương, cũng như sắp xếp lão binh, lão tướng từ U Châu vào trong hàng ngũ quân phòng thủ địa phương, tái tổ chức lại doanh trại của quân phòng thủ Tịnh Châu.
Việc điều chỉnh doanh trại nhằm tối đa hóa sự phân tán của quân Tịnh Châu cũ, tránh để bọn họ kết bè kéo phái, ngoài mặt tuân lệnh nhưng trong lòng chống đối.
Mỗi ngày, Hoắc Đình Sơn rời phủ từ sớm đến khuya mới trở về, toàn bộ việc trong phủ đều giao cho Bùi Oanh xử lý.
Hiện nay trong phủ có thêm Hoắc Tri Chương và Ninh Thanh Dĩnh.
Ban đầu, Bùi Oanh cứ ngỡ vị Ninh di mẫu, kẻ muốn chen chân vào hậu viện của Hoắc Đình Sơn, sẽ giống như Trình Thiền Y trước kia, ngày ngày ngóng chờ Hoắc Đình Sơn trở về.
Thế nhưng, thực tế thì Ninh Thanh Dĩnh lại rất yên tĩnh, hiếm khi rời khỏi viện của mình, còn Hoắc Tri Chương, từ lúc cùng Mạnh Linh Nhi học bài, cũng trở nên quy củ hơn.
Những chuyện phiền phức vốn tưởng sẽ xảy đến lại chẳng thành, khiến Bùi Oanh càng thêm thảnh thơi.
Thời gian dần trôi qua, đến ngày thứ tư từ khi Ninh Thanh Dĩnh chuyển vào, trong phủ đã xảy ra một chuyện.
Trong phủ Châu mục, ngoài Bùi Oanh và những người quen thuộc, còn có các mưu sĩ, một nhóm tướng lĩnh cấp cao và vệ binh chủ chốt. Người đông, chi tiêu trong phủ tự nhiên cũng lớn, đôi khi phải ra ngoài mua sắm vật dụng.
Hôm nay, trong lúc đi mua sắm, bốn nha hoàn bị một kẻ say rượu cưỡi ngựa phóng bạt mạng trên phố đ.â.m trúng, dẫn đến bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Theo luật lệ hiện hành, kẻ phóng ngựa gây thương tích bị phạt bốn mươi roi. Tên công tử nhà hào cường say rượu phóng ngựa lập tức bị vệ binh bắt giữ.
Người thì đã bị bắt, bốn nha hoàn bị thương cũng nhanh chóng được đưa đến y quán, nhưng quản sự trong phủ không khỏi phiền não.
Những năm trước, U Châu vốn nghèo nàn, Đại tướng quân không thích xa hoa lãng Bùi, số nha hoàn trong phủ cũng chỉ vừa đủ. Nay thiếu mất bốn người, tất nhiên phải bổ sung.
Quản sự đành một thân một mình đến chợ nô lệ.
Trong loạn thế, chợ nô lệ luôn phồn thịnh. Sau cuộc bạo loạn Lam Cân, nhiều dân lưu lạc không cách nào mưu sinh đã phải bán thân làm nô lệ, đưa vào chợ nô lệ.
Quản sự vận trang phục chỉnh tề, vừa bước vào chợ nô lệ liền được tên quản lý đón tiếp.
Đúng là gặp được đúng người đúng lúc, quản sự lập tức nói rõ yêu cầu của mình với quản lý chợ nô lệ.
Quản lý chợ nô lệ nghe xong liền đáp: “Nữ nô luôn ít hơn một chút, nhưng hôm nay vừa có mấy người mới đến, dung mạo đều rất khá. Mời ngài đi theo ta.”
Bọn họ đi ngang qua hàng loạt nam nô đứng xếp hàng, cao có thấp có, xấu có đẹp có, gầy gò đủ cả, chỉ là chẳng thấy người nào mập.
Quản lý nô lệ đưa quản sự đến trước một căn phòng nhỏ, mở cửa bước vào.
Trong phòng có chưa đầy mười nha hoàn, từ thiếu nữ đến bà lão, không ai không gầy gò.
Quản sự quan sát cẩn thận, sau đó chọn ra bốn người mà ông cho là nhanh nhẹn, lanh lợi nhất: “Lấy bốn người này, giá bao nhiêu?”
Quản lý nô lệ báo giá.
Quản sự lại hỏi: “Bốn người này trước đây là dân ở đâu?”
Quản lý nô lệ lấy ra một xấp khế ước, lần lượt xem xét rồi tìm ra bốn tờ tương ứng: “Hai người này là dân Tịnh Châu, hai người kia là dân Ký Châu.”
Khế ước ghi đầy đủ thông tin chi tiết. Việc mua nha hoàn không nghiêm ngặt như mua nam nô, nên quản sự xem qua, gật đầu nói: “Được, lấy bốn người này.”
Sau khi giao đủ bạc, quản sự dẫn bốn nha hoàn rời khỏi chợ nô lệ, cho họ lên xe ngựa.
Trên đường về, quản sự dặn dò: “Chủ nhân mới của các ngươi là Châu mục, người hiện nắm trong tay ba châu. Các ngươi thật có phúc lớn, trên đời này e rằng chẳng có nơi nào tốt hơn phủ Châu mục.”
Dứt lời, quản sự thấy bốn người đều lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, trong lòng rất hài lòng.
Quản sự nghiêm giọng: “Dẫu chủ nhân trong phủ hòa nhã, nhưng đó không phải lý do để các ngươi lười biếng. Nếu ăn không ngồi rồi, các ngươi sẽ bị trả về nơi xuất phát.”
Bốn nha hoàn lập tức cúi đầu tỏ lòng trung thành.
Quản sự càng hài lòng, tiếp tục nói về một vài quy củ trong phủ. Chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh, vừa vặn đến cổng phủ Châu mục, lời dặn dò cũng nói xong.
“Xuống xe, đi theo ta.” Quản sự nói.
Quản sự lui xuống trước, hắn vừa rời đi, bốn nha hoàn liền đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc tương tự.
Trong phủ, nha hoàn không nhiều, ngoài các nha hoàn chuyên hầu hạ tại các viện của chủ nhân, số còn lại đều là những người làm việc lưu động.
Bốn nha hoàn bị thương lần này, có một người vốn là nha hoàn trong viện, trước đây hầu hạ ở Thanh Huy Viện.
“Quản sự vừa nói, nha hoàn vốn hầu hạ kia bị thương, đã được thay bằng người mới.”
Ninh Thanh Dĩnh nghe nha hoàn thân cận nói vậy thì không mấy bận tâm: “Thay thì thay, cũng chẳng có gì khác biệt.”
Khi nàng ta dọn vào phủ Châu mục, mang theo hai nha hoàn thân cận và mấy gia nhân, nha hoàn thân cận lưu lại để hầu hạ, còn gia nhân tạm giao cho quản sự sắp xếp.
Nay viện có người mới, dù là tai mắt của phu nhân họ Bùi kia sắp đặt cũng chẳng hề gì, bởi lẽ nàng ta không bao giờ để người ngoài bước chân vào phòng mình.
Việc trong phủ thay bốn nha hoàn, quản sự đã bẩm báo với Bùi Oanh, nhưng Bùi Oanh không mấy bận lòng. Vì những nha hoàn mua từ bên ngoài này chỉ làm việc giặt giũ, quét dọn trong viện, tuyệt đối không bước chân vào những nơi trọng yếu như nhà bếp.
Cứ thế hai ngày nữa trôi qua.
Trong hai ngày ấy, các nồi chưng cất mới chế tạo liên tục chưng cất một loạt rượu gạo bán thành phẩm thu mua từ thị trường.
Rượu sau khi chưng cất xong, tất cả đều được đóng lên xe, đội quân U Châu giả dạng tiêu sư hộ tống vận chuyển đến Trường An.
Người đứng đầu “áp tiêu” chuyến này là Trần Dương, một nam nhân họ Trần vừa trưởng thành, nghiêm túc nói: “Xin phu nhân yên tâm, chuyến này nhất định đưa hàng hóa đến tận tay Mộ Dung Thứ, không đến nơi quyết không trở về.”
Bùi Oanh khẽ mỉm cười gật đầu: “Vất vả cho ngươi. Chờ ngươi trở về, ta sẽ bảo tướng quân ban thưởng.”
“Đa tạ phu nhân.”
Đội “tiêu sư” khởi hành.
Bùi Oanh dõi mắt tiễn họ đi, sau đó quay lại chính viện, vừa bước vào đã thấy Tân Cẩm đầy vẻ lo lắng.
Bùi Oanh nghi hoặc: “Tân Cẩm, có chuyện gì vậy?”
Tân Cẩm thấp giọng đáp: “Phu nhân, vị kia ở Thanh Huy Viện mấy ngày nay không hề rời khỏi viện. Nếu thân thể nàng không khỏe, nên sớm gọi y quan đến xem, để tránh xảy ra chuyện, tướng quân lại trách tội lên đầu phu nhân.”
Tân Cẩm cảm thấy kỳ lạ, người đến làm khách dù không nhất định ngày ngày qua lại, nhưng ít nhất cũng phải nói đôi lời với chủ nhà, đâu có lý nào cả ngày lại chỉ thu mình trong viện.
Bùi Oanh cười khẽ, một lần nữa cảm thấy tiểu cô nương này sinh vào thời cổ đại quả là uổng phí tài năng: “Không cần để ý bên đó, nàng ấy có tính toán và suy nghĩ riêng.”
Tân Cẩm ngẫm nghĩ một hồi, lòng chấn động nhưng lại không dám chắc chắn.
Đang lúc tâm trí Tân Cẩm rối bời, nha hoàn ở ngoại thất đến báo, nói rằng Ninh Thanh Dĩnh cầu kiến.
Bùi Oanh hơi nhướng mày, rồi rất nhanh liền hiểu ra.
Hôm qua Hoắc Đình Sơn trong bữa tối có nhắc qua, nói rằng hai ngày nữa là xong việc. Lúc này Ninh Thanh Dĩnh chủ động đi lại sớm hơn một chút, cũng coi như có phong thái của khách.
Bùi Oanh sai Tân Cẩm mời nàng ta vào.
Bùi Oanh vốn nghĩ Ninh Thanh Dĩnh đến tìm mình chỉ để uống trà, trò chuyện vài câu rồi về, không ngờ đối phương lại mời nàng ra ngoài dạo phố.
“Cũng tốt, ta cũng đã một thời gian dài chưa ra ngoài.” Bùi Oanh đồng ý.
Lần này ra ngoài, nàng muốn mua vài thứ.
Trước đó, khi ở nhà bếp, nàng thấy Trần Nguyên nhóm lửa bằng đá lửa, phải tốn kha khá thời gian mới đốt được cọng rơm.
Khi ấy, nàng đã nghĩ đến bật lửa. Thực ra, thời cổ đại cũng có bật lửa, nhưng gọi là "hỏa chiết tử" và phải đến thời Nam Bắc triều mới xuất hiện.
Lần này đi ra ngoài, Bùi Oanh dự định thu thập một số nguyên liệu để chế tạo hỏa chiết tử.
Nghe Bùi Oanh nhận lời, trong mắt Ninh Thanh Dĩnh lóe lên vẻ vui mừng.
Nàng ta cần phải duy trì mối quan hệ tốt với vị Bùi phu nhân này. Chỉ khi làm vậy, người kia mới cảm thấy dù có thêm nàng thì sau này cũng không gây uy h.i.ế.p gì đến chính thất của hắn.
Ninh Thanh Dĩnh thầm tính toán trong lòng, cùng Bùi Oanh đi về viện bên cạnh chờ xe ngựa.
Cả hai đều không chú ý, lúc này có một nha hoàn cầm chổi xuất hiện nơi góc khuất. Đợi họ lên xe ngựa, nha hoàn kia giả vờ quét thêm vài cái rồi mới quay người đi về hướng khác.
Nha hoàn ấy cầm chổi, men theo đường mà đi đến một góc viện chỉ dành cho các nha hoàn quét dọn sinh sống.
Nàng đi thẳng vào, tới dưới giường mình, lấy ra một con diều giấy đơn giản mà nàng đã lén làm từ vài ngày trước. Sau đó, nàng lấy một cây gậy dài, buộc con diều giấy đỏ vào đầu gậy, rồi dựng cây gậy lên.
“Cẩm Tố, ngươi đang làm gì vậy?”
Nha hoàn đang giữ cây gậy hơi khựng lại, nàng quay đầu, thấy trong phòng đi ra một tiểu nha hoàn mặt tròn.
Cẩm Tố biết nàng, đó là Linh Khả, người nhỏ tuổi nhất trong viện, năm nay chỉ mới mười bốn.
“Hôm nay, ta nghe nha hoàn thân cận của Ninh phu nhân nhắc đến diều giấy, đoán rằng có lẽ phu nhân sẽ muốn làm diều giấy trong tương lai, nên ta làm thử trước, để phòng khi phu nhân cần dùng gấp.” Cẩm Tố đáp.
Linh Khả thán phục: “Cẩm Tố, ngươi thật thông minh. Sau này, ngươi nhất định sẽ trở thành nha hoàn thân cận của phu nhân.”
Cẩm Tố chỉ mỉm cười, không đáp.
Lấy phủ Châu mục làm trung tâm, tầm mắt dần được kéo lên cao, toàn bộ các kiến trúc trong quận Tiêu Giang hiện ra trước mắt.
Có người đứng trên lầu cao trông xa, khi nhìn thấy bóng đỏ ấy, trong lòng mừng như điên:
“Truyền tin xuống, người đó đã rời phủ, hơn nữa còn đi cùng người nhà của Ninh gia.”
Tốt quá rồi, vị kia không chỉ ra ngoài, mà người đồng hành lại còn là người trong ngoại tộc của Hoắc công tử.
Bùi Oanh ngồi xe ngựa tới chợ, sau đó xuống xe ở đầu phố, bước chân dạo chơi các cửa hàng.
“Bùi phu nhân, thường ngày ngài ra ngoài hay đi đâu dạo?” Ninh Thanh Dĩnh chủ động bắt chuyện.
Bùi Oanh đáp: “Quán trà, tiệm ăn, tiệm sách, ta thường lui tới những nơi này.”
Trong lúc hai người trò chuyện, bên cạnh có hai cô nương trẻ tuổi đi ngang qua. Các nàng khoác tay nhau rất thân thiết, chắc hẳn là khuê trung thân thiết giao hảo.
Cô nương mặc váy tím nói:
“Phi Phi, mấy ngày trước Vân Tú Lâu đã đổi chủ. Chủ mới không chỉ chỉnh trang lại toàn bộ lầu, khiến không gian đẹp hơn nhiều mà còn thêm nhiều kiểu dáng mới. Ngươi đoán xem điều đặc biệt nhất là gì?”
Cô nương mặc váy đỏ sốt ruột hỏi:
“Mau nói, mau nói, đừng úp mở nữa!”
Cô nương áo tím mỉm cười đáp: “Là cấm lang quân vào trong, không chỉ khách đến, mà ngay cả những tiểu nha hoàn làm việc trong lầu cũng đều là cô nương cả. Chúng ta ở trong đó thử y phục sẽ không cần phải lo lắng điều gì. Vân Tú Lâu còn chia làm nhiều tầng, lên tầng hai cần nộp một ít bạc, nhưng bên trong sẽ có thêm nhiều nha hoàn phục vụ…”
Hai cô nương áo tím và áo đỏ vừa đi bên cạnh Bùi Oanh và Ninh Thanh Dĩnh, vừa nói không ngớt về Vân Tú Lâu, cho đến khi họ rẽ vào một quán ăn và tách ra, câu chuyện mới dừng lại.
Lúc này, Bùi Oanh và Ninh Thanh Dĩnh đã đi đến trước một tiệm sách.
Bùi Oanh nói: “Nhị muội, chúng ta vào tiệm sách xem qua một chút thế nào?”
Ninh Thanh Dĩnh liền đáp: “Được.”
Quận Tiêu Giang không nhỏ, nhưng trong cả quận chỉ có một tiệm sách, bởi giấy thời này vô cùng quý giá, không phải gia đình có điều kiện thì khó lòng sử dụng.
Tiệm sách ngoài các sách do quan phủ biên soạn, còn có một số sách do tư nhân biên soạn, chính là hình thức sơ khai của loại thoại bản.
Bùi Oanh thường ghé qua đây, lần trước nàng từng tìm được một cuốn du ký khá đặc sắc.
Ninh Thanh Dĩnh vốn không hứng thú với sách, Bùi Oanh vào kệ sách tìm tòi, nàng ta giả vờ xem qua vài cuốn, rồi đến góc tiệm nơi có một chiếc bàn nhỏ kê sẵn, ngồi chờ.
Lúc này, từ ngoài bước vào bốn nữ tử, họ đi cùng nhau, vừa cười nói vừa bước vào, hai người đi đến kệ sách, hai người còn lại tiến đến góc đặt bàn nhỏ.
“Ngồi đây đợi họ thôi, hôm nay thử không ít y phục, thật mệt mỏi.”
“Đúng vậy. Vân Tú Lâu thay đổi chủ nhân thật đáng mừng, tuy nói lên tầng hai giá cả có phần cao hơn, nhưng ta thấy số bạc ấy tiêu rất đáng, không chỉ có nha hoàn phục vụ, mà còn có nhiều món ăn vặt thỏa thích.”
“Nghe nói tầng ba còn đẹp hơn nữa, chỉ tiếc hôm nay túi tiền eo hẹp, không lên được. Đợi mấy ngày nữa dành dụm thêm rồi hãy đến xem.”
“Nhớ gọi ta theo cùng khi ngươi đi, ta sẽ đồng hành.”
Ninh Thanh Dĩnh ánh mắt khẽ động.
Vân Tú Lâu?
Lại là Vân Tú Lâu, danh tiếng thật vang dội đến vậy sao?
Đợi Bùi Oanh quay lại, Ninh Thanh Dĩnh liền nói: “Bùi phu nhân, Vân Tú Lâu sau khi sửa chữa dường như rất nổi danh, hiện giờ cũng không có việc gì, hay chúng ta đến đó xem thử.”
Bùi Oanh đáp: “Cũng được.”
Thực ra khi dạo phố, nàng ít khi ghé vào tiệm lụa. Những tấm Thục cẩm Hoắc Đình Sơn mang về đều đã giao cho nàng, làm thành không ít y phục, dù nàng và con gái mỗi ngày thay một bộ, cũng đủ để không mặc trùng trong cả tuần.
Vị di mẫu Ninh gia này hiện tại vẫn là khách, chỉ là đến một tiệm lụa mà thôi, không có lý nào lại từ chối.
Họ lại lên xe ngựa xuất phát.
Tiền thân của Vân Tú Lâu cũng mang tên Vân Tú Lâu, trước đây chính là một tiệm lụa cao cấp. Nghe nói nơi này đã được trùng tu, nhưng khi đến, Bùi Oanh lại cảm thấy không khác biệt gì nhiều so với ký ức.
Hiện giờ đã qua giờ ngọ, là thời điểm đông đúc nhất trong ngày.
Trước Vân Tú Lâu, có không ít xe ngựa hương thơm phảng phất đậu lại, vài ba cặp tiểu cô nương kết bạn vào trong, cũng có những phụ nhân ăn vận sang trọng dẫn theo nha hoàn mang túi lớn túi nhỏ từ trong đi ra.
Hôm nay Bùi Oanh ra ngoài mang theo Tân Cẩm, Ninh Thanh Dĩnh cũng dẫn theo một nha hoàn thân cận.
Ngoài ra, còn có Trần Uy và các thị vệ khác.
Sau khi Bùi Oanh xuống xe, các thị vệ giữ khoảng cách không gần không xa đi theo.
Ninh Thanh Dĩnh quay đầu nhìn các thị vệ, khẽ nói với Bùi Oanh: “Bùi phu nhân, Vân Tú Lâu dường như cấm lang quân vào trong, e rằng họ không thể vào, chi bằng để thị vệ ở ngoài đợi.”
Bùi Oanh: "Đợi lát nữa thử xem."
Nhưng quả nhiên không thể vào được, đến cửa thì nhóm người của Trần Uy bị chặn lại.
Người chặn họ là một phụ nhân ăn mặc chỉnh tề, trên mặt mang nụ cười hòa nhã: "Quý nhân, xin thứ lỗi. Vì nghĩ cho các tiểu thư trong lầu, chúng tôi không tiếp nhận các lang quân vào trong."
Bùi Oanh hỏi: "Trong lầu có sảnh chờ dành riêng cho các lang quân không?"
Phụ nhân đáp: "Không có, nhưng bên cạnh có trà quán, quý nhân có thể để họ qua đó chờ."
Lúc này, có người từ trong lầu đi ra, nhìn thấy nhóm của Bùi Oanh bị chặn lại, một tiểu thư che miệng khẽ cười: "Các lang quân không thể vào đâu, bên trong chỉ có tiểu thư và các phu nhân."
Ninh Thanh Dĩnh nói: "Hay là cứ để bọn họ sang trà quán bên cạnh vậy."
"Chỉ đành thế thôi." Bùi Oanh bất đắc dĩ đáp.
Trần Uy nhìn dòng người qua lại, nhưng ai ra vào Vân Tú Lâu cũng đều là nữ tử, bèn gật đầu nhận lệnh, dẫn nhóm người qua trà quán bên cạnh.
Bùi Oanh và Ninh Thanh Dĩnh tiến vào tầng một.
Vân Tú Lâu chiếm diện tích không nhỏ, rộng gấp đôi một tiệm lụa bình thường, trong tầng một có rất nhiều người, khách nhân đông hơn nhiều so với tiểu nhị.
Ninh Thanh Dĩnh cầm khăn thơm che trước mũi, cau mày: "Bùi phu nhân, người đông thế này, hay là chúng ta lên lầu đi."
Cầu thang dẫn lên tầng trên lại có người đứng canh.
Thấy nhóm của Bùi Oanh đi tới, bà tử đứng bên cầu thang lập tức nở nụ cười niềm nở: "Quý nhân muốn lên lầu sao? Trên lầu có nhiều kiểu dáng y phục và trang sức hơn, còn có cả đồ ăn vặt. Tuy nhiên, để lên lầu cần đóng phí, lên tầng hai là năm mươi tiền mỗi người."
Năm mươi tiền không phải số tiền nhỏ, nhưng nha hoàn sau lưng Ninh Thanh Dĩnh lập tức đưa ngay không chút do dự.
Bốn người bước lên tầng hai.
Tầng hai quả thực ít người hơn tầng một nhiều. Giá bày trang sức được sắp xếp ngay ngắn, các loại hàng hóa được phân thành từng khu riêng biệt: một khu dành cho y phục, một khu dành cho trang sức, khu khác dành cho son phấn và hương liệu, góc xa còn có khu nghỉ ngơi.
Dù không thường lui tới các tiệm lụa, nhưng Bùi Oanh cũng từng ghé qua vài nơi. Tuy vậy, chưa từng có nơi nào mới mẻ như thế này. Mô hình xa xỉ phẩm, chọn lọc khách hàng như vậy, chắc chắn là do một gia tộc giàu có dựng lên.
Nhưng gần đây, các gia tộc lớn ở Tịnh Châu bị Hoắc Đình Sơn làm khổ sở, e là không rảnh mà mở tiệm lụa.
Nếu không phải do các hào phú địa phương, chẳng lẽ chủ mới đến từ Trường An? Chỉ có nơi phồn thịnh, tập trung quyền quý như Trường An mới có nhã hứng làm những chuyện này.
Nghĩ vậy, Bùi Oanh liền hỏi: "Chủ nhân mới của các người là người Trường An sao?"
Phụ nhân kia không ngờ Bùi Oanh lại hỏi thế, ánh mắt khẽ lay động: "Ta cũng không rõ, chuyện của Đông gia không nói cho loại người như ta biết."
Ninh Thanh Dĩnh lúc này quay đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng trên: "Ở đây còn có tầng ba, tầng ba khác gì với tầng hai?"
Phụ nhân mỉm cười đáp: "Tầng ba ít khách hơn, có nhiều gia nhân phục vụ hơn, y phục thử tại tầng ba cũng nhiều hơn tầng hai. Không giấu gì hai vị phu nhân, tất cả y phục tại tầng ba, chỉ cần có quý nhân thử qua, trong ngày đều sẽ lập tức được giặt sạch, còn y phục ở tầng hai thì ba ngày mới giặt một lần."
Câu nói cuối cùng này, bất kỳ ai không thiếu bạc lại yêu thích sự sạch sẽ đều khó lòng cưỡng lại.
Bùi Oanh hỏi: "Lên tầng ba mất bao nhiêu tiền?"
Phụ nhân đáp: "Một trăm tiền mỗi người."
Một trăm tiền, tương đương với tiền công năm ngày của một lao động trưởng thành. Cộng thêm tầng hai, chỉ riêng việc lên lầu đã tốn một trăm năm mươi tiền.
Ninh Thanh Dĩnh: "Một người một trăm tiền cũng không quá nhiều, Bùi phu nhân, chúng ta lên đi."
Lại một lần nữa, bạc được đưa ra.
Lầu ba yên tĩnh hơn hẳn, trang trí cũng sang trọng hơn. Các nha hoàn ở đây đều là những thiếu nữ trẻ trung, nghe tiếng bước chân từ cầu thang vọng lại, liền đồng loạt quay đầu nhìn.
Ánh mắt từ mọi phía dồn tới, có lẽ vì sự tĩnh lặng, hoặc vì điều gì khác, trong lòng Bùi Oanh bất giác cảm thấy hơi bất an.
Ngay lúc ấy, từ phía không xa truyền đến một tiếng cười khẽ:
"Y phục này đẹp lắm, ta muốn chiếc váy này."
Nghe như là một vị quý khách đang đặt mua.
Bùi Oanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y phục ở lầu ba có rất nhiều kiểu dáng, đủ để mãn nhãn. Bùi Oanh vốn không định thử, nhưng Ninh Thanh Dĩnh chọn hai bộ đưa tới, bảo rằng không muốn để nàng chờ bên ngoài quá lâu, chi bằng cả hai cùng thay thử y phục mới.
"Nơi này y phục khá cầu kỳ, xin để hai nha hoàn của chúng ta giúp phu nhân thay đồ." Người phụ nữ giống như là quản sự gọi người tới.
Những gia đình lớn thường có đầy tớ tấp nập, bên cạnh quý phụ nhân không thiếu nha hoàn, bà tử hầu hạ. Nghe vậy, Ninh Thanh Dĩnh chỉ khẽ gật đầu, dường như đã quen thuộc.
Nhưng Bùi Oanh lại nói:
"Ta mang theo nha hoàn, không cần phiền đến nha hoàn của quý điếm."
Người phụ nữ ấy che miệng cười:
"Phu nhân đừng khách khí, lầu ba này thu phí tận một trăm tiền, sao có thể để phu nhân tiêu phí vô ích? Huống chi y phục ở đây rất cầu kỳ, nha hoàn chúng tôi quen thuộc hơn nhiều."
Nghe câu cuối cùng như muốn ám chỉ sợ nha hoàn của nàng làm hỏng y phục, Bùi Oanh đành phải đồng ý.
Phòng thử y phục nằm sát cạnh nhau.
Ninh Thanh Dĩnh vào gian bên phải, còn Bùi Oanh thì vào gian bên trái. Sau khi nàng bước vào, hai nha hoàn cũng theo sát phía sau.
Một người đứng trước mặt nàng, một người vòng ra phía sau. Bùi Oanh cúi đầu, vừa định tháo đai lưng, đột nhiên cảm thấy cổ bị đau nhói. Trong khoảnh khắc đó, trước mắt nàng tối sầm lại, cả cơ thể dường như mất hết sức lực mà ngã xuống.
Nàng cảm giác được người đứng trước đón lấy thân mình, đối phương không biết từ đâu rút ra một chiếc khăn, che kín mũi miệng nàng.
Một mùi hương nồng đậm xộc thẳng vào, thoang thoảng như hương an thần, lại pha lẫn chút gì đó khác biệt. Lông mi của Bùi Oanh khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề khép lại.
Cùng lúc đó, một cảnh tượng tương tự diễn ra trong gian phòng thử đồ bên cạnh, hoàn toàn không một tiếng động.
Tấm vách phía sau nhìn như bức tường liền mở ra, để lộ một cầu thang dẫn xuống dưới.
Bên ngoài, Hoa Du và Tân Cẩm đang chờ, lúc này có nha hoàn bưng trà tiến tới.
"Hai vị dùng trà ạ."
---
Trần Uy dẫn theo vệ binh chờ ở trà thất, mắt nhìn dòng người tấp nập ngoài phố, trong lòng thầm tính thời gian.
Hai khắc đã trôi qua, không biết phu nhân đã dạo xong chưa.
Đúng lúc này, Trần Uy thấy từ tòa Vân Tú Lâu bên cạnh có một nhóm người bước ra, toàn là nữ tử, khoảng chừng mười người.
Họ vừa ra liền lên xe ngựa, chiếc xe nhanh chóng chạy về phía nam.
Trần Uy thoáng ngây người.
Người nữ tử đi cuối cùng kia, sao trông có chút giống người đã cản hắn, không cho hắn vào lúc nãy?
Nhưng y phục lại không giống, chẳng lẽ chỉ là người giống người?
Trần Uy không dám chắc.
Thêm một khắc nữa trôi qua, vài bà tử khỏe mạnh khiêng một cái hòm từ trong lầu ra, vừa khiêng vừa nói:
"Hôm nay làm được không ít mối lớn, phải nhanh chóng đem hàng đi giao, không thì chậm trễ, các quý nhân sẽ trách tội."
Trần Uy nhìn chiếc xe ngựa chở hòm rời đi xa.
Thời gian trôi qua chậm rãi, ánh mặt trời dần dần ngả về Tây. Người vào Vân Tú Lâu càng lúc càng thưa thớt, mà số nữ nhân bước ra cũng không còn bao nhiêu.
Từng nhóm nữ nhân lần lượt rời đi, nơi đỗ xe ban đầu dần chỉ còn lại một cỗ xe ngựa.
Chiếc xe ngựa ấy không treo bảng gỗ, nhưng nhìn vào chất liệu chế tác từ ngựa kéo đến khoang xe, rõ ràng không phải thứ mà những phú hộ tầm thường có thể sở hữu.
Trần Uy vẫn chưa đợi được người. Hắn nhìn chiếc xe ngựa trơ trọi đứng đó, trái tim không lý do mà co thắt lại, một cơn hoảng sợ mãnh liệt như cơn bão ập tới.
“Đều theo ta!”
---
Hoắc Đình Sơn cưỡi Ô Dạ từ phủ Hàn gia đi ra, tâm tình khoan khoái.
Hàn gia là đại phú hào ở quận Tiêu Giang, thế lực địa phương không nhỏ. Có lẽ đã nhìn thấy kết cục của Tiêu gia ở quận Viễn Sơn, nên nay bọn họ biết điều hơn nhiều.
Cùng Trần Nguyên cưỡi ngựa qua chợ, Hoắc Đình Sơn nhìn thấy một người đàn ông đeo giỏ tre trên lưng. Nhìn trang phục, hẳn là một thợ săn. Trong giỏ có hai con lợn con.
Hoắc Đình Sơn ghìm cương, hỏi thợ săn lợn con bao nhiêu tiền.
Thợ săn lắc đầu, đáp không bán. Hôm nay vất vả lắm mới bắt được ở ngoài thành, nhà có vợ con nhỏ đang cần ăn thịt, không thể bán.
Hoắc Đình Sơn liếc nhìn Trần Nguyên, người sau lập tức hiểu ý, lấy từ túi tiền ra một nắm bạc.
Chốc lát sau, trên lưng Trần Nguyên đã thêm một chiếc giỏ tre.
Hai người đang định quay về phủ thì thấy một đội kỵ binh vội vã lao qua con phố phía trước.
Ở chợ, nếu không có chuyện trọng đại thì cấm cưỡi ngựa phóng nhanh. Hoắc Đình Sơn nhìn đội kỵ binh lao qua, ánh mắt trầm xuống, thúc ngựa đuổi theo.
---
Lúc này, Trần Uy cảm giác như trời sập xuống.
Toàn bộ Vân Tú Lâu đã bị lục soát, nhưng không phát hiện tung tích của Bùi phu nhân. Không chỉ phu nhân, ngay cả Ninh phu nhân cùng hai nha hoàn cũng đều biến mất.
Vân Tú Lâu có điều mờ ám!
Trần Uy nghĩ tới nhóm nữ nhân đã lên xe ngựa rời đi và các bà tử khiêng hòm ra khỏi lầu khi nãy.
Đáng hận! Hẳn là lúc đó đã xảy ra chuyện!
"Lập tức đi báo cho quân phòng thành, phong..."
"Đại tướng quân?!"
Sắc mặt Trần Uy đại biến, cuối cùng tái nhợt như tờ giấy.
Hoắc Đình Sơn quét mắt qua, đôi con ngươi đen kịt trầm xuống:
"Phu nhân đâu?"
Trần Uy môi run rẩy, quỳ rạp xuống:
"Thuộc hạ thất trách, để lạc mất phu nhân."
Hoắc Đình Sơn giọng đầy uy nghiêm:
"Truyền lệnh, khóa cổng thành, chỉ vào không ra. Hoa Đại Giang, ngươi về phủ, bảo Hùng Mậu, Tần Dương và Sa Anh lĩnh binh, mỗi người phụ trách một hướng Đông, Tây, Bắc bên ngoài thành mà lùng soát."
Hoa Đại Giang:
"Vâng!"
Vệ binh truyền lệnh lập tức thúc ngựa chạy gấp. Tiếng vó ngựa vang lên trên những phiến đá xanh cổ kính, từ xa đã nghe rõ tiếng hô:
"Đại tướng quân có lệnh, khóa thành, chỉ vào không ra!"
Những thường dân xếp hàng chờ ra khỏi thành ồn ào không dứt.
Hoắc Đình Sơn và Trần Uy dẫn theo nhóm vệ binh theo sau.
Trên đường đi, Hoắc Đình Sơn đã hiểu rõ tình hình. Sắc mặt người đàn ông lạnh băng, không nói lời nào. Đôi mắt dài hẹp như ánh lên tia sáng từ lưỡi đao vấy máu, khiến Trần Uy run sợ.
"Đại tướng quân, đây là sổ sách ghi chép sau giờ Ngọ hôm nay ở cổng Nam."
Vệ binh giữ cửa dâng lên một quyển sổ.
Hoắc Đình Sơn cầm lấy. Tổng cộng có hai mươi lăm cỗ xe rời thành.
Tốc độ giữa cưỡi ngựa và xe ngựa rất khác biệt, phu nhân chỉ có thể đã rời đi bằng xe. Hiện tại đã qua hơn hai canh giờ từ lúc xảy ra chuyện. Nếu từ phía Nam rời đi, cũng chưa thể đến được trấn kế tiếp.
Hoắc Đình Sơn:
"Theo ta ra ngoài thành."
Dù là xe lừa hay xe ngựa, tất cả các phương tiện mới rời thành không lâu đều bị chặn lại, sau đó bị các vệ binh mặc giáp lục soát.
Bị lục soát đa phần là thương nhân, ai nấy đều sợ đến co rúm lại, kinh hoàng nhìn bọn họ tới, rồi lại bối rối nhìn họ đi nhanh.
Mỗi lần lục soát xong, Hoắc Đình Sơn sẽ cắt cử một nhóm vệ binh tiếp tục tiến lên phía trước.
Sau khi lục soát đến chiếc xe thứ tám, ánh sáng trên bầu trời đã rất nhạt. Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại một lớp ánh sáng mỏng manh nơi chân trời.
Hoàng hôn buông xuống.
"Đại tướng quân, Tần đội trưởng tìm thấy người ở một ngôi miếu hoang bên ngoài thành."
Đôi mắt Hoắc Đình Sơn lóe lên tia sáng, lập tức thúc ngựa lao theo hướng vệ binh chỉ dẫn.
Lời còn lại của vệ binh nghẹn lại nơi cuống họng.
Tần Dương vốn được phái đi tìm kiếm ở phía Tây, mà giờ đây Hoắc Đình Sơn cũng đi theo hướng Tây. Ô Dạ chạy nhanh như gió, không lâu sau, một ngôi miếu hoang đã hiện ra trước mắt.
Bên ngoài miếu có vệ binh canh gác, bên trong có ánh đèn le lói. Hoắc Đình Sơn biết chắc đây chính là nơi cần tìm.
Người đàn ông nhảy xuống ngựa, sải bước đi vào:
"Phu nhân..."
Người phía trước nghe tiếng, quay lại:
"Tướng quân."
Ánh sáng trong mắt Hoắc Đình Sơn ngưng lại. Hắn quét mắt nhìn quanh, nhưng trong miếu ngoài Tần Dương và vài người khác, chỉ có ba bóng dáng mảnh mai.
Người đàn ông nheo mắt, khó mà nhìn ra được biểu cảm:
"Sao chỉ có ngươi? Nàng đâu?"
Ninh Thanh Dĩnh cứng đờ tại chỗ, một cơn lạnh từ lòng bàn chân lan ra khắp người, phút chốc bao phủ kín mít, đến đầu ngón tay cũng lạnh.
Nàng ta đột nhiên hiểu ra, hắn đang nghi ngờ nàng ta, nghi nàng ta đã tự đạo diễn toàn bộ màn kịch này.
Lại hiểu rõ, dù Bùi phu nhân an toàn trở về, nhưng chỉ cần hôm nay xảy ra chuyện này, chỉ cần hắn còn để tâm tới người kia, nàng ta cũng đừng mong bước vào hậu viện của hắn.