"Cắn thuốc, đừng có chết! Ngô Liêu lên trước, kéo hết Quái Ngư đi!"
Thú triệu hồi đồng loạt rơi xuống, Gấu giành lấy thù hận, Phong Ưng giảm tốc tranh thủ thời gian cho mọi người. Nhóm 6 người cong đít chạy, lúc này không còn trật tự gì hết, chạy rẽ đất về hang, mạng sống là quan trọng nhất, kĩ năng tăng tốc giảm tổn thương liên tục lóe lên...
Một trận đua tốc độ trên lằn ranh sinh tử. Họ vừa chen vào khe, một giây sau xúc tu của boss đã đập xuống, cả đám đành tiếp tục di chuyển vào trong, cho đến khi vào tới hành lang mới tạm thời an toàn.
Lúc này, 6 người gần như hấp hối, Ngô Liêu phải kéo quái là thảm nhất, còn đúng 1% máu, tí thì tắt thở ở bên ngoài. Tất cả nhìn nhau, đã mất trị liệu, một đoàn máu giấy cũng mất cảm giác an toàn.
"Đừng dùng thuốc hồi mana và kĩ năng, đợi tới ban ngày đi." Túc Mạc quan sát tình huống xung quanh, khoảng chừng 5 phút nữa là tới ban ngày. Bọn họ đã tìm ra năm kĩ năng cơ chế của boss, nhưng vẫn còn một chỗ khó chưa thể giải quyết, đó chính là khả năng phòng ngự của nó rốt cuộc từ đâu ra?
Boss trong cảnh nhiệm vụ của họ tuy trâu, nhưng cũng không tới nỗi quá khó đánh. 7 người hợp lực vẫn có thể mài máu nó xuống, nhưng cái này không giải quyết được vấn đề.
Sau vài giây im lặng, Gấu Nhỏ bỗng hỏi: "Không ai mang Hồng Quả Quả vào à?"
Chỗ này cách chiến trường quá xa, Hồng Quả Quả có nói to mấy cũng không ai nghe được, một mình nằm bên ngoài.
Thanh Phong: "Không phải là anh em không có tình nghĩa, thật sự là chạy bán sống bán chết không kịp mang vào."
Ngô Liêu nói: "Giờ phải làm sao? Trị liệu của bọn mình chết rồi, không đánh tiếp được nữa."
"Thôi đừng nói." Thanh Phong thở dài: "Apple ra đây ăn đòn nào."
Chỉ Qua: "Anh ấy đang gõ chữ, bảo là tắt míc rồi."
"Lúc Quả ra ngoài gánh vòng đỏ, đáng lẽ nên có một người mở kĩ năng phòng ngự bảo vệ cậu ấy." Túc Mạc nói tiếp: "Bản thân chúng ta cũng có vấn đề, cái này là lỗi của tôi. Đợi tới ban ngày đi kiếm xác của Quả về, sau đó nghĩ cách tiếp."
Đến nước này cũng chỉ đành như vậy. Một trị liệu có tỉ lệ thất bại quá cao, cấp bậc 5 sao cũng sẽ không làm khó tới như vậy, có khi đợi tới ban ngày, chưa biết chừng bùa hồi sinh trong túi lại có thể sử dụng.
Gấu Nhỏ nói: "Lượng trị liệu như vậy rõ ràng là không đủ, sát thương của boss cao, đoàn 10 người 2 trị liệu còn mệt, cơ chế đáng ra không nên khó như vậy."
"Đúng rồi, lúc boss ra chiêu có vài góc chết, nhưng bọn mình cũng không thể đứng vào trong góc chết tránh được, không có trị liệu thì xúc tu vuốt hai cái là đi một mạng. Giờ HP mới tới 80%, lượng trị liệu thế này thì về sau gần như là bó tay rồi còn gì." Thanh Phong nói: "Nếu lúc trước để Vịt Nướng ở lại thì có lẽ bọn mình còn có thể qua được."
Chớp mắt đã tới ban ngày, tấn công cũng ngừng.
Cả đám vội vàng chạy ra, phát hiện HP của boss dừng ở 82%, cũng không bị thoát chiến vì họ vào hang động, mục tiêu thù hận vẫn là Bánh Gấu Nhỏ. Chỗ Hồng Quả Quả chết cũng không xa lắm, ban ngày kênh đoàn đội lại có thể dùng, y phát hiện lập tức khóc lóc: "Cuối cùng mấy người cũng ra, tôi đã phải trải qua ác mộng khủng khiếp nhường nào, bọn Quái Ngư kia giẫm lên xác tôi thì thôi, chúng nó còn sờ tôi!!!! Đầu não bị điên hay sao ấy, đêm thì cấm tin nhắn cấm kênh đoàn đội, còn thiết lập tử vong không được chat, nó không biết một người lẻ loi hiu quạnh nằm chết bên ngoài đáng thương tới mức nào sao? Mưa dập gió vùi, còn bị quái giẫm đạp."
1
"Bùa hồi sinh của cậu có dùng được không?" Túc Mạc hỏi.
Hồng Quả Quả nói: "Không, em thử nhiều lắm rồi, nó không có khóa, nhưng không thể dùng."
Lúc ở đêm tối, thuốc hồi sinh bùa hồi sinh đều bị cấm dùng, nhưng khi đó có biểu tượng khóa. Ban ngày thì không còn khóa nữa, lại vẫn không thể sử dụng. Như vậy tiết lộ một chi tiết, ban ngày sẽ có cách để hồi sinh Hồng Quả Quả.
"Quái không thoát chiến nên Gấu Nhỏ, tôi với Hồng Quả Quả ở đây nghiên cứu boss. Những người còn lại vào rừng vào làng xem có manh mối nào khác không, nhất là thông tin liên quan tới hồi sinh, một khi có manh mối báo lại ngay." Túc Mạc sắp xếp nhiệm vụ: "Đi đi, bọn mình không có nhiều thời gian, nhớ trở lại trước khi đêm đến."
Chỉ Qua và Ngô Liêu đã quen đường bên ngoài, dẫn theo Thanh Phong và Apple lập tức xuất phát. Những người kia đi rồi, Túc Mạc soạn tin nhắn kể chi tiết 5 kĩ năng của boss gửi cho Úc Trăn, sau đó nương theo mấy tảng đá nhô lên khỏi vách, nhảy lên người boss. Cậu thử đánh mấy cái, không chỉ không mất máu, trên người boss còn hiện một cái trạng thái [Bảo Vệ Giấc Ngủ].
Thử xong khoảng cách, Úc Trăn lại gửi lời mời voice chat. Anh giải thích tình huống bên ngoài với Momo, bọn họ đã tranh thủ 2 tiếng ban ngày dời boss tới vùng biển gần làng chài, đến đêm tối, người chơi ở trong biển sẽ không bị boss tấn công, nhưng so ra thì boss ở trong biển có khả năng công kích mạnh hơn, thậm chí bắt đầu đánh người ngẫu nhiên, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Chỗ tốt duy nhất là tiến độ của boss là tiến độ toàn server, người chơi ở các kênh khác nhau tấn công đều sẽ được cộng dồn. Với tình huống hiện tại thì sức chiến đấu của người chơi trên toàn server rất sung túc, vấn đề là làm sao để loại bỏ cơ chế phòng ngự.
"Boss vẫn di chuyển, đến đêm khuya là nó tiếp tục bơi ra khỏi biển, người chơi thì phân tán khắp nơi. Xem tình hình hiện tại thì nó vẫn sẽ tiếp tục tới gần đất liền, mục đích rất có thể là tài nguyên trong cứ điểm ngoài thành Lạc Nhật." Úc Trăn giải thích: "Ban ngày bọn anh đánh nó gần như không mất máu, ban đêm thì tốc độ mất máu vẫn rất chậm. Đã qua hai đêm rồi nhưng máu của nó mới chỉ xuống 90%, với tiến độ này, e là càng về sau càng khó đánh."
Túc Mạc nhíu mày, tiếp tục leo lên, đi tới sau lưng boss. Đêm tối thì không thấy rõ lắm, giờ quan sát kĩ mới phát hiện trên người boss có những đường vân rất kì quái, chúng giao nhau như một loại chữ viết kì dị nào đó.
"Cơ chế phòng ngự thì sao, em có phát hiện gì mới không?"
"Có một trạng thái là Bảo Vệ Giấc Ngủ, khi boss ngủ say, phòng ngự của nó tăng tối đa, vô hiệu hóa mọi đòn tấn công từ bên ngoài." Túc Mạc nói: "Đây có lẽ là lí do đánh nó vào ban ngày không mất máu, e là mọi người ở ngoài cũng không đánh được. Anh nói với đám Đạp Vân Trung vụ mana đi, có lẽ sẽ có cách giải quyết, để em xem cái trạng thái Bảo Vệ Giấc Ngủ này rốt cuộc là gì."
Hai người cúp máy, Túc Mạc chuyển về kênh đoàn, chú ý tới kênh im ắng lạ thường.
Hồng Quả Quả hỏi: "Anh, anh nấu cháo với anh Hành xong rồi à?"
Lúc này Túc Mạc mới nhận ra ban nãy nói chuyện với Úc Trăn cậu không tắt kênh đoàn: "Ừ, Gấu Nhỏ, cậu thử xem có di chuyển được xúc tu của boss không, kéo nó sang bên trái một chút."
Bánh Gấu Nhỏ nghe vậy lập tức làm việc. Boss rất to, nhưng thể lực và sức mạnh của chiến sĩ đều tốt, nỗ lực vẫn có thể kéo một chút: "Hơi khó, nó kẹt ở hai bên rồi."
Túc Mạc ngừng lại, mở bảng vẽ ra: "Vậy cậu thử xem có kéo thẳng xúc tu được không."
Hồng Quả Quả cả buổi chỉ có một góc nhìn: "Anh, anh làm gì vậy?"
"Hoa văn trên người nó hơi lạ." Túc Mạc nhanh chóng vẽ lại hoa văn trên một cái xúc tu, sau đó nhảy sang bên khác.
Hồng Quả Quả kinh ngạc: "Ơ? Không phải là da của nó vốn như thế à? Trên diễn đàn đều bảo là mấy con boss to da dẻ đều được vẽ xăm trổ đủ kiểu, càng phức tạp sẽ càng ngầu."
Thanh Phong đã xuống núi đang ở trong làng chài nghe được, rất tán thành: "Đúng đúng đúng, nhất là boss hình người, trên diễn đàn có vô số người đang giục bên nhà phát hành lột quần áo chúng nó ra để làm skin mới á."
Chỉ Qua: "Anh muốn mặc da bạch tuộc à?"
Thanh Phong: "... Người ta lấy ví dụ thôi."
Mọi người câu được câu không trò chuyện, Hồng Quả Quả chết rồi chán quá, muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể chém gió trong kênh. Túc Mạc và Bánh Gấu Nhỏ thì hợp sức, đi quanh núi một vòng. Boss này có tổng cộng 8 xúc tu, hoa văn từ trên xuống đậm nhạt không đồng nhất, muốn vẽ lại cũng tốn hơn hai mươi phút.
"Lại nói, cái trạng thái Bảo Vệ Giấc Ngủ gì kia, có phải là nó đi ngủ mới có không?" Hồng Quả Quả bỗng nảy ra ý tưởng: "Hay là mình không cho nó ngủ nữa? Không ngủ thì không có cái bảo vệ đó rồi?"
Apple tắt míc nãy giờ không nhịn được nói: "Quả, ông đúng là nhân tài bẻ chữ."
Hồng Quả Quả nói: "Tôi như thế gọi là ăn ngay nói thật, trạng thái cũng nói là boss ngủ say mới nhận được thần lực bảo vệ, vậy boss không ngủ thì không có bảo vệ còn gì."
Túc Mạc nhìn bảng vẽ, nghe vậy thoáng suy tư: "Cũng là một ý tưởng, cậu nghĩ cách thử đi, xem có cái gì đánh thức được nó không."
Hồng Quả Quả nghe vậy suy sụp: "Em chỉ là một bé trị liệu đang ngắm trời thôi mà."
"Ồ." Túc Mạc hờ hững đáp, không nói tiếp.
Hồng Quả Quả lại cảm thấy không ổn: "Anh à, nói chuyện chỉ nói một nửa không phải là thói quen tốt đâu."
Bánh Gấu Nhỏ chú ý tới vẻ mặt Túc Mạc khác với bình thường, bèn đi từ trên dốc xuống bên cạnh cậu: "Thế nào, mấy hoa văn đó có ý nghĩa à?"
Thanh Phong nghe vậy: "Ơ? Trên da nó khắc chữ thật à?"
"Có." Túc Mạc ghép lại mấy bức vẽ xong gửi vào trong kênh đoàn đội. Tất cả nhìn thấy trong mỗi bức tranh là những hoa văn ngang dọc riêng biệt, đường nét dài ngắn không đồng nhất, có cái răng cưa, có cái là vòng cung, có cái chỉ là vẽ ngoằn ngoèo bình thường, không nhìn kĩ thật sự không thấy được chỗ nào có chữ.
Ngô Liêu: "Em nói thật nhé, trình độ văn hóa của em không cao, nhìn không hiểu."
Chỉ Qua nhìn một lúc lâu: "Em cảm giác là có chữ, nhưng hình như cũng không có, là chữ cổ gì à?"
"Không đọc được cũng bình thường, bởi vì mấy hoa văn này còn vẽ thêm rất nhiều đường nét để lẫn lộn với nhau, thực tế thì nó chỉ che giấu một chữ thôi." Túc Mạc vươn tay lau đi những đường cong dư thừa, dần dà, một con chữ Hoa Hạ cổ xuất hiện trước mặt mọi người.
"Vãi, chữ này lần trước em đi dạo Tinh Võng có thấy, một blogger viết bài phổ cập kiến thức, chữ này có nghĩa là đói." Thanh Phong tinh mắt lập tức nhận ra: "Có phải là đói không?"
"Chính là chữ đói." Túc Mạc nhìn con boss đang ngủ say trên núi: "Boss đang đói bụng."
Apple suy tư: "Đói bụng thì ăn cái gì? Ăn mana à? Nó vẫn luôn nhăm nhe mana mà?"
"Lúc boss thế giới ăn cứ điểm của Trái Cây, có phải nó hồi máu không?" Hồng Quả Quả đột nhiên nhớ tới: "Ơ? Vậy có nghĩa là boss đang rất đói, và nó thích ăn mana?"
Ngô Liêu nghe tới đây, não vẫn chưa thông: "Bọn mình biết cái này rồi mà? Nó thích mana nên mới đánh người."
Thanh Phong: "Rồi sao? Hay là kiếm chút thuốc hồi mana dụ nó?"
Apple: "Ông bị ngu hả, cho nó ăn no không phải nó sẽ mạnh hơn à? Ông thấy bên ngoài chưa, nó ăn Nhuận Thủy còn hồi máu đó!"
Hồng Quả Quả: "Hay là bỏ độc vào trong thuốc? Độc chết nó?"
Ngô Liêu: "Thiên Hoàn có loại độc đó hả? Độc chết được boss."
Bánh Gấu Nhỏ: "Nghĩ nhiều rồi, thầy luyện đan cũng không làm được cái đó đâu."
Thông tin này nghe có vẻ vô dụng, nhưng thực tế lại khai thác ra một mạch suy nghĩ mới.
Túc Mạc thoáng trầm tư. Cái này đã giải thích được mục đích hành vi của boss, vì đói nên nó mới công kích người chơi, vì đói nên nó mới đánh chiếm cứ điểm, mà chiếm được tài nguyên vật liệu liên quan tới mana sẽ giúp nó hồi máu...
Không đúng, vẫn không đủ thông tin.
Tiến vào cảnh đặc biệt, ngư dân dẫn họ tới nhà, chuốc thuốc, bị mang đi hiến tế, hang động xương người... Điểm khác biệt giữa boss trong và ngoài.
"Hiểu rồi." Túc Mạc đột nhiên nói.
4
Mấy người trong đội còn đang thảo luận làm thế nào để hạ độc giết boss nghe vậy ngừng lại. Hồng Quả Quả sốc: "Anh, anh biết làm thế nào để hạ độc nó rồi à?"
Túc Mạc: "..."
"Không phải độc, mà là cơ chế phòng ngự của boss." Cậu xóa sạch bảng vẽ, viết ra ý nghĩ: "Suy luận của tôi là thế này, phòng ngự và công kích của boss mạnh lên rất có thể là do nó đã no. Chúng ta biết điều kiện ban đầu là nó rất đói, sau khi lên bờ, mục tiêu đầu tiên của nó là tìm vật liệu có mana đậm đặc nhất hoặc là người chơi, bỏ qua thù hận. Sau khi ăn được mana, thuộc tính của nó sẽ thay đổi, thứ biểu hiện rõ ràng nhất chính là công kích và phòng ngự... Bằng chứng là thanh máu của boss trong và ngoài, bên ngoài đánh hai ban đêm, toàn bộ server có đông người chơi tham gia như vậy cũng chỉ đánh được 10%, mà chúng ta ở trong cảnh nhiệm vụ chỉ có 7 người, lại đánh được 20% máu trong 2 tiếng."
"Nguyên nhân lớn nhất khiến phòng ngự của boss ở bên ngoài cao hơn hẳn, là vì nó đã ăn no. Mà boss trong cảnh nhiệm vụ của chúng ta còn đang đói."
Apple nghe vậy cau mày: "Nhưng vậy cũng không hợp lí, nó chỉ ăn cứ điểm của bang bọn em, trước khi ăn cứ điểm nó đã trâu rồi mà."
"Cậu đã nhầm lẫn ở một điểm, thứ có thể giúp nó tăng cường sức mạnh không chỉ có tài nguyên trong cứ điểm, thứ còn nhiều hơn cả tài nguyên chính là người chơi." Túc Mạc nói: "Xương trong cái hang kia chính là xương của những tế phẩm cho boss. Cậu phải biết, người chơi tử vong, hồi sinh lại sẽ trong trạng thái cạn kiệt mana. Ở cảnh bình thường tử vong hết mana rất bình thường, nhưng nếu chết trong lúc chiến đấu với boss thì rất có thể số mana còn lại đã đưa hết cho nó. Chết một người chơi sẽ tăng cường thực lực cho boss, bên ngoài có nhiều người chơi như vậy, đó chính là suối nguồn vô tận cho sức mạnh của nó."
Thế nên boss thế giới có phòng ngự cao đến vậy, rất có thể là do có quá nhiều người chơi tử vong, vỗ béo nó. Bọn họ ở trong cảnh nhiệm vụ mất máu nhiều, nhưng lại chỉ có 7 người, boss còn không ngừng hao tổn năng lượng, bọn họ lại chỉ chết vài mạng, thế nên ở trong đây, phòng ngự của boss là càng đánh càng thấp.
Bánh Gấu Nhỏ đột nhiên nhớ ra: "Đúng, lúc mới bắt đầu chúng ta đánh nó tụt máu rất chậm, về sau thật sự nhanh hơn hẳn." Lúc ấy cậu ta tưởng là đồng đội đã phối hợp được với nhau, căn combo các thứ, không ngờ là do phòng ngự của boss thấp đi.
Ngô Liêu nghe vậy giật mình: "Vậy giờ phải đánh như thế nào? Bên ngoài nhiều người như vậy, anh muốn làm sao mới đảm bảo không chết ai? Với cả bọn mình chết trị liệu rồi, nếu tiếp tục đánh boss thì bọn mình chết chẳng phải sẽ càng nuôi béo nó à."
Đây là một con đường cụt. Trong tình huống không có trị liệu, bọn họ phải làm sao để cam đoan mình sẽ sống sót đồng thời giết được boss? Nếu chiếu theo mạch suy nghĩ này, tử vong đồng nghĩa với tăng gánh nặng cho đồng đội, mà đêm vừa rồi Hồng Quả Quả đã chết, có khi đêm tiếp theo boss sẽ càng khó đánh hơn.
"Cắt ngang một chút." Lúc này tiếng Chỉ Qua xuất hiện trong kênh: "Em tìm được một manh mối, hình như có thể hồi sinh."
Ngô Liêu và Thanh Phong nghe vậy sửng sốt, vội vàng chiếu theo bản đồ chạy tới chỗ Chỉ Qua.
Manh mối Chỉ Qua tìm được nằm trong làng chài, đó là một truyền thuyết liên quan tới cải tử hoàn sinh từ miệng của một ông lão.
Làng chài này thờ phụng quái vật biển, hầu hết người trong làng đều là kẻ ác, họ cung cấp tế phẩm cho Chủ Nhân Biển Sâu để đổi lấy che chở, nhưng không phải tất cả dân làng đều vậy. Cũng có những người tốt đẹp thiện lương, không tham dự vào những việc này. Ông lão mà Chỉ Qua tìm được thuộc dạng trên, trong nhà ông ta có một tập tranh. Bao thế hệ trong làng chài này lấy cá mà sống, tập tranh Quái Vật Biển chính là thứ các ngư dân truyền đời này qua đời khác. Tập tranh này vẽ các loại sinh vật thần kỳ trong thần thoại, Chủ Nhân Biển Sâu là một loại, nhưng cũng có một loại khác.
Loại kia có tên là Cá Tiểu Phúc, nghe đồn ngư dân câu được Cá Tiểu Phúc sẽ đổi được chúc phúc.
"Ông cụ đó nói, mẹ của bác gái của cậu hai nhà ông ấy bị bệnh nặng, nhưng đứa con trong nhà tình cờ câu được Cá Tiểu Phúc, sau khi phóng sinh nhận được phước lành, bệnh của bà ấy cứ thế khỏi." Chỉ Qua giải thích: "Em cảm thấy đây có thể là một manh mối?"
Nhận được phước lành? Túc Mạc nghe vậy thoáng trầm tư, cũng là một ý tưởng.
Ngô Liêu nói: "Tôi đến nơi rồi, hình như ông lão này nói thật đấy, ông ấy bảo là Cá Tiểu Phúc câu được ở vùng biển đằng sau núi."
Hồng Quả Quả choáng: "Cá ước nguyện trong truyền thuyết à?!"
Apple: "Để tôi, Quả, chờ đó anh sẽ cứu chú."
Hồng Quả Quả có chút cảm động: "Apple, nể tình ông nỗ lực như vậy, tôi tha thứ cho ông."
Chỉ Qua lại bồi thêm câu, giội nước lạnh cho cả đám: "Nhưng Cá Tiểu Phúc cực kì quý hiếm, làng chài này đã mấy trăm năm không có ai câu được. Trong các anh có ai có may mắn cao không?"
Những người khác: "..."
Ừ nhỉ, người may mắn cao nhất trong số họ đang nằm phơi nắng rồi.
1
Hồng Quả Quả: "... Không thì mấy ông khênh tôi qua đó đi?"
Thanh Phong: "Gấu Nhỏ cõng Quả sang đây đi, có bao nhiêu hít bấy nhiêu. À đúng rồi, có ai có mồi câu không, cho tôi mấy cái, trong túi đồ của tôi chỉ có cần câu thôi không có mồi."
Ngô Liêu: "Ai rảnh bỏ mồi câu trong túi hả ba, chiếm chỗ."
Apple: "Còn một vấn đề nữa, trong thôn có chỗ nào bán mồi câu không?"
Có một tin tức tốt, nhưng tin tức này so với mở rương còn hên xui hơn. Ngoài Hồng Quả Quả ra, những người khác chỉ có điểm may mắn tầm trung, muốn câu được cá hồi sinh trước khi đêm đến đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Mà họ chỉ có cần chứ không có mồi, cho dù bây giờ vào làng tìm chỗ bán mồi thì cũng không đủ thời gian!
Gấu Nhỏ: "Sao, có muốn cõng cậu ấy qua nữa không?"
Những người khác im lặng.
Lúc này, kênh đoàn vang lên một giọng nói làm yên lòng người. Túc Mạc thản nhiên bảo: "Gửi tọa độ cho tôi, đủ thời gian, tới kịp."
3
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Phong nhớ tới ký ức xa xưa: Anh tui hình như là Vua Cá của thôn Tân Thủ.