+
Quyển trục chiếu sáng trên tay được ném về phía đó, chiếu rọi cả một vùng, cũng thấy rõ con boss kia trông thế nào.
Một thiếu niên gầy gò đang đứng đó, nó mặc áo trắng, tóc trắng lòa xòa rũ trên vai, con ngươi có màu rất nhạt.
Nó vẫn còn giữ động tác giơ tay, cánh tay mảnh khảnh trông yếu ớt đến lạ, như thể bẻ một cái là gãy. Lúc này chân nó lơ lửng giữa không trung, dường như mới phát hiện con mồi trong tay đã chạy trốn, tiêu cự trong mắt chĩa về phía Túc Mạc, giơ tay lên lại là mấy lưỡi đao băng.
Không ổn!
Túc Mạc vội vàng lùi lại, đao băng rơi xuống cắm sâu vào lớp băng. Cậu gọi Gấu ra, con gấu to lớn rơi xuống đất, đầu nó còn không chạm tới đỉnh hang động, khiến Túc Mạc nhận thức được nơi này rộng ra sao, so ra thì người chơi ở đây đúng là nhỏ bé như sâu kiến.
Ánh mắt cậu chĩa về thiếu niên, thanh máu của nó lập tức xuất hiện.
Boss tên là: Vĩnh Đông.
Nó có thanh máu dày nhất trong số boss Túc Mạc từng gặp.
Nhưng mấy cái này không phải là vấn đề, vấn đề là con boss này là AI.
Trong những phó bản trước đó, quái chữ vàng cần người chơi tấn công trước nó mới có phản ứng, quái chữ đỏ là một khi tiến vào phạm vi công kích nó sẽ tấn công ngay.
Túc Mạc quan sát hoàn cảnh xung quanh và chỗ đứng của Vĩnh Đông.
Chỉ e từ ban nãy cậu đã tiến vào phạm vi tấn công của nó rồi, nhưng nó vẫn luôn ẩn nấp đợi tới bây giờ mới tấn công cậu.
Gấu lập tức sử dụng trào phúng, mục tiêu công kích của Vĩnh Đông chuyển sang Gấu.
Túc Mạc có thời gian ngắn ngủi để thở dốc, lập tức triệu hồi ba con thú, thả Thỏ Linh Tâm ra. Cậu trốn sau lưng Gấu, lợi dụng lúc nó cản đòn, để ba con thú triệu hồi xông lên.
Đòn đánh thường của Vĩnh Đông rất mạnh, sau khi chuyển mục tiêu sang Gấu, nó đã sử dụng hai đòn công kích khác nhau. Một loại là phi một cây đao băng như ban nãy Túc Mạc thấy, một loại khác là lấy Gấu làm trung tâm quăng tới ba cây đao. Cho dù máu của Gấu rất dày, nhưng qua hai kĩ năng đánh thường, nó cũng chỉ còn nửa máu.
Trong kênh, đồng đội còn đang trò chuyện.
Túc Mạc không báo với đồng đội, kĩ năng nào đó đã được cậu chuyển sang vị trí khẩn cấp... Bỗng, boss Vĩnh Đông vốn đứng trước mặt Gấu đột nhiên biến mất.
Túc Mạc chợt có linh cảm nguy hiểm, ngẩng lên thì thấy Vĩnh Đông đang rơi từ trên xuống, một chiêu vào đầu Gấu, chớp mắt đã giết nó.
"!!!"
Túc Mạc tránh công kích của Vĩnh Đông, bắt đầu chạy trong hang động sâu dài. Tốc độ di chuyển của Vĩnh Đông rất nhanh, từng kĩ năng rơi bên chân Túc Mạc, công kích liên tiếp ập tới.
Thế công bất chợt ngừng, Túc Mạc cũng dừng bước, cậu nhìn quanh, không thấy tung tích của boss.
Ẩn thân? Không đúng, không phải là ẩn thân.
[Hoan nghênh người chơi đến với Cảnh Đông, đã kích hoạt cơ chế đặc thù của Cảnh Đông [Đóng Băng] [Túy Sinh Mộng Tử] [Bất Diệt]]
2
Đúng vào lúc này, mặt băng đối diện Túc Mạc đột nhiên xuất hiện bóng người, cậu vội vàng lùi lại tránh công kích chính diện. Sau đó mới nhận ra động tác của boss chậm lại, cặp mắt vốn nhạt màu trong một thoáng trở nên sâu thẳm!
Túc Mạc vô thức tránh nhìn vào mắt nó, một giây sau, thú triệu hồi quanh cậu đã biến thành tượng băng. Vĩnh Đông lại giơ tay, vô số băng đao ngưng lại chờ lệnh, Túc Mạc nhanh chóng lùi ra sau, quả quyết nhấn kĩ năng kia.
Đột nhiên có thông báo từ hệ thống khiến đám người đang buôn chuyện lập tức lên tinh thần.
"Gì đấy!? Sau tự nhiên có tiếng của đầu não vậy?" Thanh Phong lập tức đứng dậy, ném quyển trục chiếu sáng vào trong hang, kết quả không thấy con boss nào: "Kích hoạt bất ngờ à?"
Úc Trăn căng thẳng: "Momo!"
Anh vừa thốt lên, trước mắt đã xuất hiện một người. Đối phương không khống chế được đi lên trước mấy bước, đâm thẳng vào người anh.
Úc Trăn theo bản năng đỡ lấy cậu.
Túc Mạc suýt đẩy ngã cả Úc Trăn, khi cậu sắp đứng không nổi thì Úc Trăn đã đỡ lấy cậu. Túc Mạc vẫn còn sợ nắm lấy áo anh, hơi ấm của người đàn ông dường như thông qua bàn tay chầm chậm truyền tới cơ thể cậu, đánh thức Túc Mạc khỏi rét lạnh.
Úc Trăn đứng một lát rồi quả quyết ôm Túc Mạc, dìu cậu tới cạnh đống lửa ấm áp, đỡ cậu ngồi xuống: "Tay trái có cử động được không?"
Túc Mạc lắc đầu: "Không, hẳn là do giá trị đóng băng."
Túc Mạc lúc này phải nói là chật vật, HP chỉ có 30%, tay trái đã kết băng sương, giá trị đóng băng thậm chí tích lũy tới 20.
Túc Mạc chỉ không cử động được tay trái, cũng không tới nỗi là không cử động được cả người, được Úc Trăn vòng tay ôm như vậy, cậu như cảm nhận được nhiệt lượng đang không ngừng truyền tới từ nơi tiếp xúc. Túc Mạc định nói gì đó, tay đã bị Úc Trăn giơ lên.
Úc Trăn nói: "Tạm thời để sát vào người anh đi, giảm giá trị đóng băng cho nhanh."
Hồng Quả Quả: "Anh, em tưởng anh đi tìm manh mối..."
Những người khác trợn tròn mắt, cái này có gì giống tìm manh mối, giống vừa liều chết chạy về hơn.
"Boss chỉ có một thôi, thanh máu cực kì dày, kỹ năng công kích phức tạp còn hay biến đổi." Túc Mạc tóm tắt đơn giản chuyện mình gặp boss sau khi đi sâu vào trong hang, nhấn mạnh kĩ năng cùng cơ chế ẩn thân trong băng của nó: "Lúc ấy tôi chỉ định thử kĩ năng của nó để biết rõ hơn, nên mới không gọi mọi người. Nhưng nghĩ lại thì, lúc ấy chúng ta không biết cơ chế mà vào trong thì e là sẽ có vài người nằm lại."
Túc Mạc nhìn trạng thái của bản đồ Cảnh Đông, [Đóng Băng] là chỉ giá trị đóng băng, hai kĩ năng khác không có ghi chú gì, e là phải kích hoạt rồi mới có giải thích: "Boss này rất khó, đánh thường cũng có sát thương cao, cơ chế kỹ năng phức tạp, còn có một điểm cực kì phiền phức."
Cậu nhìn xuống cánh tay trái của mình, vừa rồi cậu chỉ ở trong đó có vài phút, giá trị đóng băng đã lên tới 20. Ở tình huống như vậy thoát thân còn khó chứ đừng nói là đánh con boss có HP cực dày. Nếu cả đoàn cùng đi, một là bị kĩ năng của boss cạo chết, hai là sẽ thành tượng băng ở đó.
"Không thể tùy tiện đánh được, chắc chắn phải có cách giải quyết giá trị đóng băng." Túc Mạc suy tính, vụ đóng băng mà không xử lý được thì rất khó đánh con boss kia: "Bản đồ Cảnh Đông rất lớn, có thể là chúng ta đã để sót chỗ nào đó."
Người chơi khác nghe xong, bỗng thấy phức tạp.
Hồng Quả Quả: "Đại ca còn bảo khó thì chắc chắn là khó."
Thanh Phong: "Tôi cũng thấy thế."
Đào Vàng: "Sao tôi có cảm giác mình sẽ lại kẹt ở con boss này 2-3 ngày giống boss Cảnh Xuân nhỉ."
Apple hít sâu một hơi: "One hit được con gấu nửa máu, bọn mình ăn thì cũng tạch."
Hỏa Thụ Ngân Hoa: "Khó thì mới có tính khiêu chiến chứ!"
Mướp Đắng: "Con boss này nghe có vẻ linh hoạt nhỉ, anh có bắt kịp được không?"
5
Những người khác: "..."
Mướp Đắng vừa mở miệng, tất cả mọi người cảm thấy độ khó tự dưng nhảy lên thêm một nấc vì tanker nhà mình.
Dưa Hấu nói: "Tự dưng thấy offline đi ngủ cũng tốt."
Đào Vàng: "Ăn thịt nướng đi mọi người, còn một đống đồ nướng chưa ăn này, đặc sản của Cảnh Thu đấy, ra ngoài không có đâu."
Túc Mạc nhìn cái vỉ nướng thịt, hỏi: "Cho tôi một xiên được không?"
"Có ngay." Hồng Quả Quả ân cần chạy tới: "Anh ăn cái nào?"
Túc Mạc ngửi thấy rất thơm, tự dưng cũng hơi đói: "Cái gì cũng được."
Hồng Quả Quả nhanh chóng rút ra hai xiên thịt nướng.
Túc Mạc lại chỉ lấy một xiên, đưa xiên còn lại cho Úc Trăn.
Úc Trăn cầm xiên thịt, nhìn Túc Mạc cầm thịt nướng xong lại chỉ ngửi chứ không ăn. Đồ ăn ở thế giới giả tưởng có thể thỏa mãn khứu giác và vị giác của người chơi, nuốt xuống là hương vị cũng biến mất, thực tế không thể tạo cảm giác no bụng.
Trước kia Úc Trăn không mấy chú ý, giờ mới phát hiện, ở trong game, Túc Mạc ăn uống gì cũng vậy, chỉ nếm thử chứ không ăn nhiều.
Nhưng Túc Mạc ở ngoài đời cũng không thể thỏa mãn cơn thèm ăn của bản thân.
"Không ăn thêm một chút à?" Úc Trăn đưa xiên thịt trong tay cho cậu.
Túc Mạc lắc đầu, cắn một miếng thịt, nuốt xuống rồi nói: "Không được, ăn nhiều sẽ đói."
"Ấy đơn giản mà, offline xong gọi bữa khuya là được." Apple đi đi lại lại chỗ vỉ nướng, cầm mấy xiên thịt trong tay: "Ngon ra phết ấy, không biết có phục chế được không nhỉ, để tôi bảo người máy trong nhà nấu thử."
Dưa Hấu: "Nguyên liệu nấu ăn này không dễ có đâu, đặc sản Cảnh Thu đó."
Apple: "Thì cũng là số liệu thôi mà, tìm cái nào na ná là được."
Túc Mạc cười, không nói gì.
Trái tim Úc Trăn lại chìm xuống, anh biết, Túc Mạc không được ăn khuya.
Gần 10 giờ, Túc Mạc chuyển chức đoàn trưởng cho Mướp Đắng, để anh ta lưu lại tiến độ.
Lưu tiến độ thì mọi người có thể để trạng thái treo offline, thoát game đi ngủ.
Một khi dùng trạng thái này, tất cả thành viên sẽ không thể di chuyển hay làm bất cứ việc gì, chỉ khi người cài đặt online mở khóa trạng thái thì mới được.
Cái này là cơ chế đặc biệt chỉ khiêu chiến 7 sao mới có, đoán chừng là đầu não cũng cân nhắc tới tiến độ vượt ải nên mới mở đặc quyền này cho người chơi.
Offline rồi, Túc Mạc càng thấy đói.
Biết vậy không ăn xâu thịt kia nữa, nhưng thâm tâm cậu vẫn thèm ăn cái khác, thế là trước khi ngủ Túc Mạc đành phải dặn Nhạc Nhạc chuẩn bị bữa sáng phong phú một chút.
Buổi sáng tới rất nhanh, hôm nay Túc Mạc dậy sớm, 6 giờ đã rời giường.
Thấy Nhạc Nhạc còn chưa nấu đồ ăn sáng, cậu thay đồ thể thao rồi xuống dưới chạy bộ.
Khu dân cư này buổi sáng rất náo nhiệt, trên quảng trường đã có người tập thể dục. Túc Mạc chạy được nửa đường thì gặp ông Trương và chú Lý, họ hỏi lát nữa cậu có muốn chơi cờ không, Túc Mạc từ chối vì có việc, chạy tiếp.
Hiện thực không thể so với trò chơi, thể chất của Túc Mạc kém tới mức chạy chậm được một vòng đã phải ngồi nghỉ.
Nhưng tình trạng này tốt hơn trước nhiều, không giống lần đầu cậu chạy thể dục, mới chạy 100 mét đã mồ hôi nhễ nhại. Mấy năm qua tập thể dục cũng khiến thể chất của cậu khá hơn đôi phần, tuy biến động không nhiều, nhưng cũng giúp Túc Mạc được sinh hoạt như những người có thể chất cấp E.
Ngồi nghỉ ở ven đường, Túc Mạc ngửi được mùi thơm tới từ cửa hàng bán đồ ăn sáng cách đó không xa.
Ngoài một vài nhà hàng chính quy, Túc Mạc rất hiếm khi ra ngoài ăn, dù có đi thì cậu cũng chỉ có thể gọi mấy món nhạt nhẽo cho bệnh nhân.
Túc Mạc hít mũi, càng ngửi càng thấy thơm.
Rõ ràng Nhạc Nhạc làm cũng đâu có tệ, mà sao quán ăn này càng ngửi càng thấy thơm vậy?
Túc Mạc đã thắc mắc vấn đề này rất nhiều năm, Nhạc Nhạc còn từng tới tận cửa hỏi thực đơn, cuối cùng bị chủ tiệm từ chối với lí do công thức gia truyền. Về sau mỗi lần chạy bộ ngang qua đây, cậu đều sẽ nghĩ về chuyện đó, nhưng nghĩ thì nghĩ, Túc Mạc chưa từng ghé ăn thử, cậu cũng tự tìm lí do cho mình ---
Đồ ăn sáng bán ngoài tiệm toàn là thực phẩm rác, cậu không thể ăn, ăn là sẽ có vấn đề.
"Túc Mạc?"
Túc Mạc nghe thấy tiếng, quay lại thì gặp Úc Trăn: "Anh?"
Người kia hình như cũng ra ngoài tập thể dục, nhưng thể chất của Úc Trăn xuất sắc, chạy mấy vòng rồi cả người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, một giọt mồ hôi cũng không có, không giống Túc Mạc mới chạy vài phút người đã ướt như tắm.
Úc Trăn hỏi: "Em chạy xong rồi à?"
Túc Mạc đáp: "Vâng, em đang định về."
Úc Trăn lại chỉ tiệm đồ ăn sáng: "Có muốn ăn sáng cùng không, anh mời."
"Thôi ạ, em về nhà ăn." Túc Mạc từ chối, lại hỏi: "Anh Trăn hay qua đó ăn ạ?"
"Thỉnh thoảng chạy bộ xong sẽ ghé, bà nội thích bánh bao nhân rau của tiệm họ." Úc Trăn như thấy rõ lo lắng của cậu, nói tiếp: "Đồ ăn nhà họ bán rất sạch sẽ, mở quán ở khu bên này nhiều năm rồi, em không cần lo vấn đề nguyên liệu đâu."
Túc Mạc do dự: "Em..."
Úc Trăn hỏi lại: "Đi nhé?"
Túc Mạc đáng xấu hổ động lòng, cũng quyết định chỉ ăn một cái bánh bao, ăn xong rồi về ăn bữa sáng của Nhạc Nhạc, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Tới cửa tiệm, nhìn các thể loại bánh bao trên menu, cậu do dự nhấn một cái.
Úc Trăn nhìn Túc Mạc, từ lúc Túc Mạc bắt đầu xem thực đơn, anh đã luôn quan sát cậu.
Hay thậm chí là từ trước đó, trước khi chào hỏi Túc Mạc, anh đã nhìn cậu rồi. Biết cậu cứ ngắm mãi cửa tiệm bán đồ ăn sáng, nhưng lại chưa từng tới thử.
Sau lần Túc Mạc bị ốm, có sự cho phép của cậu, anh mới thông qua Nhạc Nhạc tìm hiểu về tình huống ẩm thực của Túc Mạc.
Ví dụ như tiêu chuẩn dinh dưỡng mỗi tuần của cậu, hay ăn ngoài thì cần chú ý gì, có kiêng gì không, Nhạc Nhạc có hẳn một danh sách chi tiết.
"Xong rồi ạ."
Úc Trăn cầm máy tính bảng, thấy cậu chỉ gọi một cái bánh bao nhân rau: "Em ăn cái này thôi à?"
"Mấy món khác em không biết có cho nhiều gia vị không." Túc Mạc nói: "Món này có vẻ đơn giản."
Úc Trăn bật cười: "Làm sao em biết bánh bao nhân rau không cho nhiều gia vị?"
"Tại nó rẻ nhất." Túc Mạc giải thích: "Trừ hao tiền nguyên liệu thì cũng không lãi được bao nhiêu, ông chủ muốn kinh doanh thì chắc chắn sẽ không cho thêm quá nhiều thứ."
Úc Trăn cầm máy tính bảng gạch mấy đường, bỗng nói: "Hình như máy gọi món hỏng rồi, để anh tìm ông chủ."
"Vâng." Túc Mạc nhìn Úc Trăn đi tới quầy nói chuyện với chủ tiệm, cậu bắt đầu quan sát những chỗ khác, bất ngờ gặp mấy người quen, bèn lễ phép chào hỏi bọn họ.
Một lát sau Úc Trăn mới trở về.
Túc Mạc hỏi: "Sao anh đi lâu vậy?"
Úc Trăn nói: "Anh hỏi ông chủ nguyên liệu nấu ăn, để đảm bảo không có món gì em cần kiêng."
Túc Mạc sửng sốt, không ngờ Úc Trăn lại nghĩ cho mình nhiều như vậy: "Cảm ơn anh."
Trong tiệm có người máy đang bận rộn, Túc Mạc tưởng là nó sẽ mang đồ ăn tới, không ngờ là chủ quán đích thân bê ra một mâm đầy ự đồ, đặt xuống bàn bọn họ.
Ông chủ nhìn Túc Mạc chằm chằm, sau đó lấy ra một khay đồ ăn đặc biệt, để trước mặt cậu: "Cái này cho mi, lần sau muốn ăn thì cứ vào. Ở đây bao nhiêu năm chẳng lẽ bác còn không biết mi là ai? Đám ông Trương ngày nào chả nhắc."
4
Túc Mạc tròn mắt: "Bác chủ? Cái này cho cháu ạ?"
Ông chủ sang sảng cười: "Không thì cho ai, chẳng lẽ bác còn không biết mỗi ngày mi chạy qua tiệm bác à? Cái này là lúa mạch nóng đó, đừng để nguội."
Ông chủ nói xong đi mất, Túc Mạc nhìn chằm chằm khay đồ ăn: "Anh Trăn... Có phải gọi hơi nhiều rồi không ạ?"
Úc Trăn đưa cậu cốc sữa đậu nành, lại lấy cho Túc Mạc mấy cái bánh bao: "Không sợ lãng phí đâu, đủ ăn mà."
Đúng là gọi vừa đủ, cuối cùng Túc Mạc lại ăn no ở tiệm. Trên đường trở về, cậu cứ băn khoăn mãi nên giải thích với Nhạc Nhạc thế nào, kết quả vào nhà mới biết Nhạc Nhạc không nấu đồ ăn sáng.
"Tớ không chưng bánh bao." Nhạc Nhạc giải thích: "Ngài Úc Trăn nhắn tin bảo là cậu qua nhà bà ăn cơm, dặn tớ không cần làm."
3
Túc Mạc sửng sốt.
Nhạc Nhạc đứng cạnh cậu, một lát sau lại hỏi: "Túc Mạc, mùi trên người cậu quen quá, giống mùi bánh bao của tiệm đầu cửa khu."
Túc Mạc lập tức căng thẳng, mặt lại không đổi sắc hỏi lại: "Thế à? Chắc là do bữa sáng anh Trăn làm có vị giống với tiệm đó. Nhạc Nhạc đi lấy thuốc cho tớ đi, lát nữa tớ muốn chơi game."
Nhạc Nhạc ngừng phân tích mùi, chạy đi lấy thuốc cho cậu: "Không được chơi game quá lâu đâu nhé."
Túc Mạc trả lời rất qua loa.
-
Cậu online hơi trễ, vừa vào game đã thấy trước mặt bùng lên ánh đỏ, làm cậu không khỏi lui ra sau mấy bước, nơi offline của họ đang ở trạng thái rất kì lạ.
Cảnh Đông vẫn là Cảnh Đông, nhưng hang động không còn là hang động trước đó.
Cậu offline đi ngủ chỉ chừng 8 tiếng mà hang động đã loạn cào cào, có đủ loại đạo cụ rải bừa bãi khắp nơi, thậm chí lều vải cũng đã bắt lửa, Mướp Đắng đang cầm xô nước không biết kiếm đâu ra cứu hỏa.
"Ấy Tiểu Ngân Hoa, đừng châm vào cái này."
"Ghế dựa bãi biển của tao!!!"
"Vãi nồi vãi nồi, cháy rồi, lửa này đỉnh thật đấy!"
"Đù má đù má, đừng có châm vào người tôi!!"
"Cầm miếng băng tới đốt thử xem."
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, thậm chí có vài đạo cụ bay lên, đốm lửa lất phất trong không trung, đến mức Túc Mạc cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Lúc này, Hồng Quả Quả đang đứng cạnh đống lửa cầm một thanh củi đang cháy lên, nhiệt tình mời cậu: "Anh, nghịch lửa không?"
1
Túc Mạc: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Hồng Quả Quả: Anh, mình nghịch lửa đi!
Momo: Cậu đang nghịch lửa rồi.