Việc trong game rõ ràng còn chưa kết thúc, trước khi offline anh Trăn còn phải lo nhiều thứ khác, giờ đánh thức chỉ mang lại phiền phức cho đối phương. Túc Mạc đứng dậy, cúi xuống nhìn Úc Trăn đang tựa vào ghế, trong lòng suy tư đến vấn đề khác...
Trong nhà không có phòng cho khách, chẳng lẽ lại để anh Trăn ngủ trên ghế sô pha.
Nhưng mà anh ấy đang chơi game, còn dùng máy đăng nhập dạng mũ, không biết có thiết lập gì khác không, tự tiện di chuyển sợ là không ổn lắm.
Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn cậu chủ nhà mình: "Túc Mạc?"
Túc Mạc nói: "Hình như anh ấy chỉ có thể ngủ sô pha thôi, Nhạc Nhạc, cậu chỉnh lưng ghế thẳng ra đi."
Nhạc Nhạc nhận nhiệm vụ lập tức hành động. Ghế này là ghế sô pha thông minh để tiện cho Túc Mạc có thể nghỉ ngơi bất cứ khi nào, điều chỉnh một chút sẽ thành giường. Nó nhìn Túc Mạc, nhắc nhở: "Túc Mạc, cậu phải nghỉ ngơi."
"Không sao." Lúc Nhạc Nhạc chỉnh ghế sô pha, Túc Mạc đỡ Úc Trăn. Do vấn đề góc độ nên cậu chỉ có thể ngồi trên ghế, cố gắng điều chỉnh tư thế của Úc Trăn, để anh có thể tựa vào thành ghế.
Đợi ghế sô pha được trải phẳng ra, Túc Mạc mới thấy chân Úc Trăn còn hơn một nửa thò ra khỏi ghế, chỉ đành nhờ Nhạc Nhạc hỗ trợ.
"Cậu khiêng bên đó đi, đúng rồi, nhẹ thôi nhẹ thôi, đừng đánh thức anh ấy."
"Nhạc Nhạc, cậu về phòng tớ lấy gối đi, trong ngăn kéo có cái dự phòng..."
Làm xong xuôi, Túc Mạc đã đổ mồ hôi, ngồi bên cạnh hơi thở dốc.
Nhạc Nhạc mang gối ra, người máy không cần tốn nhiều sức đã nhấc được đầu Úc Trăn lên, nhét gối xuống dưới, mọi thứ đã sẵn sàng.
Túc Mạc nhìn Nhạc Nhạc, không khỏi có chút hâm mộ. Tuy cậu rèn luyện khá nhiều, nhưng thể chất không tốt vẫn không thể thay đổi.
Trời đã khuya, Nhạc Nhạc thấy thế nói: "Túc Mạc, đã là 01:25, cậu nên đi nghỉ."
Vượt quá giờ đi ngủ mọi ngày gần 2 tiếng rưỡi!
"Cậu lấy thuốc cho tớ với, uống xong tớ đi ngủ." Túc Mạc cẩn thận từng li từng tí kéo cái chăn bên cạnh đắp cho Úc Trăn. Lúc xích lại gần, cậu để ý lông mi Úc Trăn rất dài, đôi mắt anh có sự sắc bén không thể ngó lơ, vậy mà khi nhắm mắt, sự sắc bén ấy lại dịu đi rất nhiều. Cậu không khỏi nhìn thêm một chút, vô thức nghĩ đến Hành Chỉ Vô Câu.
Cài đặt giọng trong game, sự săn sóc từng giờ từng phút...
Cho dù là giáo viên hay đàn anh đàn chị gặp trong trường cũng chưa từng đế ý cậu tới như vậy, mà cậu và anh Trăn, xét theo từng phương diện, họ là bạn chơi game thân thiết, cũng là hàng xóm thường xuyên gặp mặt...
Túc Mạc đã quen thấy tình người ấm lạnh, vì thể chất nên sự quan tâm của rất nhiều người dành cho cậu luôn xen lẫn thương hại.
Có những lời không thể để trong lòng, có vài việc không thể cho là đương nhiên. Cậu lễ độ khiêm tốn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, báo đáp từng ý tốt từng ân tình. Cuộc sống không cho phép cậu tùy hứng, thể chất không cho phép cậu tự do. Mười mấy năm qua, Túc Mạc đều luôn cẩn thận mà sống. Cậu quá bình thường, chủ đề nói chuyện với bạn bè đồng trang lứa ngày một ít, phạm vi giải trí nhỏ hẹp nhàm chán, mà những điều này dường như đã thay đổi từ khi cậu biết Úc Trăn. Anh chưa từng vượt qua giới hạn của cậu, cũng không cố áp sát, luôn duy trì nhịp điệu xã giao để cậu thoải mái, giống như một người bạn, qua thời gian dần bước vào cuộc sống của cậu.
Túc Mạc không ghét loại cảm giác này, cũng không kháng cự nó.
Cuộc sống của cậu ngoài Nhạc Nhạc ra, còn có thêm một bóng hình khác.
Túc Mạc không miêu tả được cảm giác này, trong vô thức cậu càng ngày càng để ý, để ý những chuyện xảy ra với Úc Trăn, để ý việc anh chơi game, để ý một vài thứ cậu đoán được lại tạm thời không hiểu được.
Chăm chú nhìn hồi lâu, sự chú ý của cậu lại rơi trên ngũ quan của Úc Trăn. Nhìn khuôn mặt với đôi mắt nhắm chặt, quỷ thần xui khiến lại vươn tay muốn chạm thử vào sống mũi kia, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động.
"Túc Mạc, uống thuốc nào!" Nhạc Nhạc tay bưng nước ấm tay kéo máy chữa bệnh: "Uống rồi đi ngủ thôi!"
Túc Mạc sực tỉnh, vội rút tay về, nhịp tim trong lồng ngực vô thức tăng tốc.
Nhạc Nhạc thuần thục đeo dụng cụ kiểm tra cho Túc Mạc, một lúc sau nghi hoặc hỏi: "Túc Mạc, cậu có thấy mệt không?"
Túc Mạc đã nghỉ ngơi được một lúc lâu, về cơ bản là đã khôi phục: "Không, sao thế?"
Nhạc Nhạc cho cậu xem số liệu trên máy: "Nhịp tim cậu rất nhanh."
2
Túc Mạc liếc nhìn chỉ số, khựng lại.
Nhạc Nhạc nghi hoặc nghiêng đầu, miệng nói: "Đợi năm phút nữa mình đo lại đi."
Cũng may năm phút sau mạch đập khôi phục chỉ số bình thường, Túc Mạc lại cảm thấy hơi nóng, hỏi Nhạc Nhạc: "Có phải tớ bị sốt không?"
Nhạc Nhạc trả lời: "Nhiệt độ cơ thể bình thường."
"Ồ." Túc Mạc cầm nước ấm pha thuốc, uống một hơi cạn sạch, nhìn nhiệt độ: "Anh Trăn ngủ trong nhiệt độ này được chứ? Liệu có nóng quá không?"
Nhạc Nhạc tạm ngừng, sau đó đáp: "Ngài Úc Trăn có thể chất cấp S, phân tích từ nhiệt độ bên ngoài, người có thể chất này luôn có nhiệt độ ngoài thân cao hơn các công dân khác, nhiệt độ phù hợp với giấc ngủ là 18-22 độ C."
Túc Mạc nghe vậy kinh ngạc nhìn Nhạc Nhạc: "Cấp S chịu lạnh tốt vậy sao?"
"Túc Mạc, người thể chất cấp S có thể mặc trang phục mùa hè 24/24 trong hoàn cảnh âm độ C." Nhạc Nhạc lại bổ sung: "Với nhiệt độ ngoài thân và tình trạng thể chất của ngài Úc Trăn hiện giờ, tớ đề nghị nhiệt độ trong phòng có thể chỉnh thấp xuống 7 độ."
Túc Mạc: "..."
Cuối cùng nhiệt độ phòng được chỉnh xuống 20 độ, Túc Mạc đã buồn ngủ, vừa về phòng nằm xuống giường là ngủ.
Nhưng giấc mơ hôm nay có vẻ không được tự nhiên, trong mộng cậu nắm tay người nào đó, hoàn cảnh mờ tối kiều diễm, chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau. Phút giây hỗn loạn, dường như cậu thấy được mặt Úc Trăn. Giấc mộng ngây ngô đến đó bỗng ngừng, Túc Mạc bật dậy, tầm mắt tối đen, cơ thể vô thức đổ đầy mồ hôi.
1
Túc Mạc ngồi ở trên giường một lúc lâu, sau đó chầm chậm xuống giường đi giặt chăn ga.
Cậu dứt khoát lột cả ga giường, lúc ra khỏi phòng ngửi được mùi bánh bao thơm lừng, không khỏi đứng lại, sau đó tăng tốc ném ga giường vào máy giặt thông minh, quay người vào trong bếp.
"Nhạc Nhạc, hôm nay ăn bánh bao gì thế." Túc Mạc đi đến phòng bếp, thò đầu vào thì thấy Úc Trăn đứng trước bàn bếp, còn có Nhạc Nhạc hình như đang quay video để học trộm. Cậu giật mình, Úc Trăn trước mắt dường như chồng lên với khuôn mặt chợt lóe trong giấc mộng vừa qua.
Nhạc Nhạc: "Bánh bao thịt nạc!"
Úc Trăn ghé mắt: "Dậy rồi à? Chờ chút nhé, có sữa đậu nành nữa."
Túc Mạc nói vâng, nhân lúc Úc Trăn không chú ý, vẫy tay với Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc lưu luyến rời khỏi bàn bếp, đi tới bên cạnh Túc Mạc.
Túc Mạc thì thầm: "Anh Trăn dậy khi nào vậy?"
Nhạc Nhạc không biết tại sao chủ nhân phải thì thầm, cũng bắt chước thì thầm lại: "5 giờ sáng nay."
Từ khi Úc Trăn thường xuyên đến nhà chơi, Túc Mạc đã thiết lập quyền hạn trong nhà cho anh, nhưng Úc Trăn rất hiếm khi dùng chúng, cái anh hay dùng nhất chắc chỉ có bàn bếp.
Bữa sáng nhanh chóng hoàn thành, ba phần cho ba người, bàn ăn vốn rộng rãi dường như đầm ấm hơn. Những ý nghĩ kì quái của Túc Mạc cũng tan thành mây khói khi ngồi xuống. Cậu ăn bánh bao sữa đậu nành, nghe Úc Trăn kể tiến độ đánh boss đêm qua.
Thực tế cũng giống với những gì Úc Trăn dự đoán, tầm đêm khuya rạng sáng có quá nửa người offline.
Hình thức game thực tế ảo rất đa dạng, lại thêm thời đại khoa học kỹ thuật AI, thời gian đi làm của con người đã rút ngắn một nửa, trong năm có đến quá nửa là ngày nghỉ, nên càng nhiều người chú trọng giải trí. Người nằm trong khoang giả lập chơi game mấy ngày mấy đêm cũng không hiếm, nhưng vậy không có nghĩa là tất cả người chơi đều sẽ chỉ tập trung vào game, độ sống động ban đêm vẫn khá thấp.
Tiến độ chinh phạt Chủ Nhân Biển Sâu dừng ở 35%, đã thử ra cột mốc xuất hiện xoay tròn đánh bay và vòng đỏ toàn khu vực. Cứ mỗi 5% máu sẽ xuất hiện đánh bay một lần, vòng đỏ là mỗi 2% 1 lần, bắt đầu xuất hiện từ sau 50%. Mà theo HP tụt xuống, phòng ngự và sát thương của boss cũng tăng cao, ước lượng sơ qua là tăng dần theo mỗi 1% máu mất đi.
Trong tình huống không có nhiều người chơi, đám Đạp Vân Trung chọn ổn định.
HP giảm dần mà phòng ngự tăng cao, nếu có thêm người chết thì sẽ cường hóa boss, chỉ e về sau lại càng khó đánh. Mấy bang lớn của Thiên Hoàn tiến hành đàm phán nội bộ, cuối cùng quyết định chính thức đánh lúc 10:30 sáng theo giờ Sao Thủ Đô, những giờ khác giữ chân boss, để tránh nó xông vào khu vực an toàn tạo thành tổn thất.
Túc Mạc còn tưởng rằng sáng dậy có thể vào game xem boss bị đánh bại, nhưng thực tế thì tiến độ của boss thế giới còn phụ thuộc vào người chơi toàn server đồng tâm hiệp lực. 6 rưỡi đến 8 rưỡi vẫn là đêm tối, tiến độ thế giới bên ngoài bị chững lại, Túc Mạc bèn vào thế giới nhiệm vụ đánh boss. Chỉ là tối qua cậu offline vội, quên không báo cho những người khác là 7 giờ đánh tiếp.
"Lúc anh offline, Thanh Phong và Gấu Nhỏ vẫn còn trong game." Úc Trăn nói.
Túc Mạc mở nhóm chat Sớm Ngày Làm Giàu, bên trong đã có hơn nghìn tin nhắn: "Mấy người đó thì dễ gọi, chủ yếu là Apple với Ngô Liêu."
"Apple và Ngô Liêu à?" Úc Trăn bổ sung: "Anh có số cá nhân của họ, để anh gọi cho."
Túc Mạc nhìn anh: "Có làm phiền họ không?"
Úc Trăn đáp: "Không, bọn họ thường xuyên chơi thâu đêm."
Túc Mạc im lặng, ăn sáng xong càng thêm tích cực uống thuốc.
Úc Trăn không vào được cảnh nhiệm vụ, Túc Mạc bèn hẹn anh 10 rưỡi gặp, sau đó vào game. Đăng nhập tài khoản Momo đã thấy cảnh đêm khuya, khí thế đập phá của boss chỉ tăng chứ không có giảm, đất rung núi chuyển.
-
Ngô Liêu lần đầu tiên nhận được cuộc gọi đến từ Quy Chân Phản Phác, gã sốc tới nỗi cúp máy rồi vẫn không quên chạy vào nhóm chat than vãn.
- Ngô Liêu: Cái lùm má, tôi add Quy Chân bao lâu mà đây là lần đầu ổng gọi cho tôi bảo vào game đi.
- Sữa Bò Trộn Mướp Đắng: Hôm qua mấy đứa bảo là không cần phải dậy sớm mà?
- Ngô Liêu: Thì đó! Tối qua Momo không nói, em cứ tưởng sáng nay không cần dậy sớm đánh, ai biết cuối cùng Quy Chân lại gọi cho em.
- Apple: Tôi mới ngủ được nửa tiếng đã bị anh Chân dựng dậy.
Tối qua hai người họ nghĩ không cần phải dậy sớm vui biết mấy. Đoàn tinh anh trong bang đều thay phiên nhau nghỉ ngơi, nick chính của họ ở trong cảnh nhiệm vụ nên không nằm trong biên chế, lại thêm Momo không dặn thời gian nên cả hai dứt khoát quẩy cả đêm. Tưởng là có thể ngủ mấy tiếng rồi dậy, ai ngờ mới sáng bị Quy Chân Phản Phác gọi điện đánh thức từng người.
Bọn họ kết bạn lâu như vậy, tài khoản của người này cứ như tài khoản clone, tên cũng để mã mặc định của hệ thống, trang cá nhân mấy trăm năm không đổi mới. Lịch sử chat của họ với Quy Chân Phản Phác còn dừng ở dòng "Quy Chân Phản Phác đã chấp nhận lời mời kết bạn", ai ngờ hôm nay lại nhận được cuộc gọi đầu tiên của anh.
Giấc ngủ không còn, hai người cũng tỉnh hẳn.
Ngô Liêu vào game, đoàn đã có đủ 6 người, Momo thấy gã còn nói: "Nhanh nhỉ."
Ngô Liêu nghe thế sững sờ, đang định hỏi cậu tại sao lại biết mình sắp online, người kia đã chuyển sang nói cơ chế.
"Lượng trị liệu của đoàn mình thấp, bên ngoài đã thử ra cơ chế cho chúng ta, đánh bay lúc 5%, vòng đỏ 2%." Túc Mạc cau mày, lấy ra bản vẽ địa hình khu vực, nói tiếp: "Đánh bay của nó là xoay ngang mặt đất, chỗ này có núi có đá lớn, lúc có đánh bay chúng ta nhảy lên đây tránh, hoặc là di chuyển ra sau tảng đá. Cái khó nằm ở vòng đỏ, vòng đỏ là chắc chắn mất máu, lượng trị liệu không đủ, nên tôi sắp xếp lại đội hình."
"Chúng ta dựa vào núi, đứng sát vào chỗ ngay dưới chân boss." Túc Mạc đánh dấu trên bản vẽ: "Chia làm ba điểm, chỗ sát vách núi để cho trị liệu sư và chiến sĩ. Apple, Thanh Phong, Chỉ Qua đứng chung với tôi, Ngô Liêu ở giữa linh hoạt đổi vị trí."
Đội hình này giống như là để nhóm 4 người dùng độ dao động mana hút quái, giữ cho chiến sĩ và trị liệu sư đứng cạnh núi không bị xúc tu đánh. Ngô Liêu đứng ở chính giữa, tiện cho lúc quái ra thì dẫn quái. Trị liệu sư là trị liệu linh hoạt, y không trị liệu trực tiếp mà dùng vật triệu hồi để trị liệu, nên lúc heal cả đoàn có thể không cần đứng giữa đội ngũ.
Nói xong đội hình, cả đoàn lại xuất phát.
Đi trước dụ quái vẫn là Ngô Liêu, qua một đêm, ngọn núi bọn họ trốn đã bị boss phá tơi tả, cũng may chỗ đánh quái vẫn còn, mấy khu vực cao được đánh dấu cũng an toàn.
Tới nơi, cả đám lập tức tách ra vào vị trí, thù hận của boss vẫn nằm ở Gấu Nhỏ. Túc Mạc nói: "Quả, đừng thả cây, đợi lát nữa."
Đợi ròng rã 3 phút, mana của Apple chạm đáy rồi hồi nhanh, xúc tu của boss lập tức chuyển mục tiêu sang Apple.
"Thả cây, vào vị trí."
Hồng Quả Quả lập tức triệu hồi cây. Vài phút sau, thù hận đã chuyển sang nhóm đứng bên ngoài, chỗ của y và Gấu Nhỏ hết sức an toàn, có thể nói là hoàn toàn không mất máu. Lúc này Hồng Quả Quả mới hiểu được ý của đại ca, bôn ba phó bản bao năm, đây là lần đầu tiên y được trải nghiệm sự sung sướng khi làm cọc gỗ trị liệu, hơn nữa còn có một chiến sĩ bên cạnh, tương đương với một cái khiên cự sơn giữ mạng.
Không cần di chuyển, y cũng có nhiều thời gian quan sát boss hơn.
Mấy người hợp lực, đề phòng sẵn sàng, đánh boss xuống 50%.
Quả nhiên nó tung hai ulti cùng lúc, Hồng Quả Quả và Gấu Nhỏ ngay ngắn vào chỗ, lúc có vòng đỏ y đã kịp nhét hoa trị liệu vào chỗ Ngô Liêu. Túc Mạc nói: "Tới gần vật triệu hồi lấy máu, lấy xong đi."
Bông hoa này được Hồng Quả Quả dự đoán thả xuống trước, vừa đẹp nâng HP mọi người lên ngay khi vòng đỏ nổ, tranh thủ thời gian cho đồng đội chạy trốn.
Trị liệu sư ưu tú cùng với chỗ đứng phân bổ hợp lý, thế mà giúp họ bình an vượt qua cột mốc 50% này, không hư hao gì.
1
"Vãi nồi đỉnh!"
"Quả dự đoán chuẩn nha 6666!"
Hồng Quả Quả tự hào nói: "Cảm ơn anh em, không có anh em thì tôi đã không thể phát huy được xuất sắc như vậy."
1
Giai đoạn hai chiêu ulti cứ vậy an toàn trôi đi, khiến cả đội tăng tự tin hẳn.
Lúc trước bọn họ phối hợp rất tốt, đoạn boss dùng 5 chiêu tuy có hỗn loạn nhưng cả đoàn vẫn tránh né được theo lệnh chỉ huy. Vị trí đứng mới càng giúp họ thêm linh hoạt, không sợ vướng đồng đội lúc tránh kĩ năng, lại thêm có cơ chế hồi sinh cá ước nguyện, áp lực cũng giảm xuống rất nhiều.
Hồng Quả Quả: "Sao tôi cảm giác đánh mượt hơn hẳn nhỉ? Là do boss yếu đi hay tôi mạnh lên rồi?"
Thanh Phong: "Anh em mình lột xác rồi, boss là cái quần gì, cùng lắm là chết ban ngày ước hồi sinh."
Ngô Liêu: "Boss chỉ có thế này thôi á? Không mất máu gì luôn, không đánh nổi thích khách ai gọi là boss?"
Apple im lặng, sau đó cẩn thận mở miệng: "Ngô Liêu, ăn nói cẩn thận, đừng gáy."
Ngô Liêu: "Tao nói thật mà."
"Đừng lơ là, giờ mới 41%, tới 40% sẽ lại là hai chiêu ulti." Túc Mạc nhắc nhở những người khác, cậu chợt chú ý tới thanh thú cưng, hình như có thứ gì đó đang nhúc nhích.
1
Đúng vào lúc này, âm thanh thay đổi, Túc Mạc quay sang nhìn thấy máu của boss xuống 40%.
Tất cả đã có đề phòng, trước tiên chạy đến chỗ vật triệu hồi của Hồng Quả Quả, chỉ là bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, ngoài hai chiêu ulti, boss còn gọi quái nhỏ và chụm xúc tu.
Ulti heal chịu được vòng đỏ, nhưng xúc tu giáng xuống.
Xúc tu khóa chặt thù hận cao nhất là Apple, trong tình thế cấp bách Túc Mạc đành dùng Gấu cướp thù hận, roi đánh vào người Gấu cũng ảnh hưởng tới đồng đội xung quanh. Lúc này những người khác không quan tâm máu còn nhiều hay ít, vội vàng lao lên trên cao trước khi đánh bay tới.
Túc Mạc lên trên, thấy Ngô Liêu vẫn còn đang chạy ở dưới: "Ngô Liêu, đi lên!"
1
Quá nguy hiểm, đến 40% boss lại hỗn hợp nhiều chiêu thức, đây là tình huống không xuất hiện ở boss thế giới.
"Không có chỗ, với em đi lên sẽ mang theo quái nhỏ."
Ngô Liêu kéo một đám quái, kéo nhiều lần như vậy gã đã là công nhân chuyên nghiệp, lúc nào kéo, khi nào đi, nên dùng bao nhiêu tốc độ gã nắm rất chắc. Nghe thế còn tự tin hô: "Không sao, em chạy qua..."
Chưa nói xong đã dính vòng đỏ.
Ngô Liêu: "Tổ sư cha nhà mày!!!"
2
Các đồng đội đứng trên cao, thấy Ngô Liêu bị dính độc vòng đỏ, sau đó boss bắt đầu xoay tròn, xúc tu vô tình quất lên người gã, đánh bay chàng trai tới phương xa, một đám quái nhỏ oanh oanh liệt liệt chạy theo.
Boss vẫn tiếp tục xoay tròn, Apple đứng ở trên cao nói: "Thật tận tụy, bị đánh bay còn mang theo quái nhỏ, đợt này không lỗ."
Thanh Phong gật đầu: "Công nhận."
Hồng Quả Quả: "Chết xa quá, không cứu nổi."
Túc Mạc nghe vậy nói: "Không lỗ à? Thế tiếp theo ai kéo quái."
Cả đoàn nín lặng, Chỉ Qua mở miệng: "Để em kéo cho."
Lúc này boss ngừng xoay tròn, cả đoàn sửng sốt.
Lần đầu tiên nó kết thúc xoay tròn sớm, xúc tu giơ lên cao. Con ngươi Túc Mạc co rụt, nhìn sang người đứng gần boss nhất, hoảng sợ kêu: "Chỉ Qua, chạy!"
Đòn roi hỗn loạn lại rơi xuống, đánh trúng Chỉ Qua đứng ở trên cao, một phát đập bẹp vị thích khách có thể kéo quái còn lại của đoàn họ.
Đoàn 7 người lập tức mất 2 thích khách.
Tác giả có lời muốn nói:
Apple: Lời nguyền tử vong có tuần hoàn đấy.
4
Momo:...
Thanh Phong: Thế tiếp theo là đến lượt em à?
Quả: Đừng chết xa quá, 10 phút cứu được một người thôi, bỏ qua Ngô Liêu.