+
Rất nhiều ngày không lên mạng khiến cậu có hứng thú với vô số chuyện, thấy kết nối, cậu nhìn sang Úc Trăn vẫn còn đang đi dạo cửa hàng thiết bị, hỏi anh: "Anh, cho em mượn quang não được không? Em muốn xem diễn đàn."
Úc Trăn nghe vậy trượt giao diện xuống, đưa quang não cho cậu: "Đừng xem lâu quá nhé, anh rót nước cho em."
Túc Mạc dùng nick Úc Trăn vào nhóm, lướt qua mười mấy tin nhắn mới thấy lại được cái link kia.
Quang não vào diễn đàn Tinh Võng cần phải đăng nhập lại, phiền hơn máy đăng nhập một chút.
Chờ cậu vào được, mới phát hiện đó là một bài đăng siêu hot với vô số bình luận.
Trận Doanh Chiến U Minh vs Huyền Dương 3:1 thực sự có quá nhiều pha xuất sắc, người chơi liên tục yêu cầu, nhà phát hành trưng cầu ý kiến của chỉ huy hai bên, nhận được đồng ý mới làm một tuyển tập video và ghi âm những chi tiết khiến người chơi có hứng thú như "trận chiến bảo vệ cứ điểm Đông" "liên hoàn trào phúng ở cứ điểm Hạ", tổng hợp lại với nhau, nhiều ngày sau đăng lên website game.
Mới lên chưa được hai phút đã được người chơi đăng lại lên diễn đàn.
[Cuối cùng cũng có ghi âm!]
[Nhà phát hành biết làm ghê, có bản full còn có bản ngắn nữa!]
[Lần sau game có thể livestream góc nhìn của hai chỉ huy không.]
[Xét lại đi mà, làm tuyển tập hậu chiến phiền như vậy không bằng để tụi này tự quay!!]
[Tới rồi tới rồi, nghe nói trận doanh U Minh đánh phê lắm, tôi phải nghe một chút.]
[Aaaaaa có phải sẽ được nghe giọng của Momo không!]
[Có nha! Nhớ chuyển góc nhìn sang U Minh, trong video có hai góc nhìn á.]
Khi các người chơi tràn đầy phấn khởi nhấn vào xem quá trình chiến thuật được sắp đặt, kết quả vào mới nghe được một vài chi tiết không ai biết. Video đã được biên tập, một vài đoạn bị bỏ qua, nhưng điểm mấu chốt thì không lọt cái nào. Thế là các người chơi xem bản biên tập, nhất là lúc xem trận doanh U Minh làm pha không thành kế ở cứ điểm Đông, vị chỉ huy nào đó rất được chú ý.
"Chiến sĩ đẩy lên, trị liệu sư thả vật triệu hồi ra, thích khách ẩn thân trước đi."
"Bên kia không ngu vậy đâu, muốn gạt được thì phải diễn."
"Diễn sao ấy hả? Thì lừa họ vào hang động trước đi, sau đó đẩy ra ngoài rồi rút về, thích khách đi, những người khác ở lại thủ."
"Lúc đẩy khí thế vào, kéo giãn khoảng cách một chút để họ thấy là chúng ta rất đông."
"Đẩy là phải đẩy, rút là phải rút, đừng có ham chiến, chết chỉ phí tài nguyên thôi."
[Hóa ra toàn là chiến thuật cả!]
[Vãi nồi! Hóa ra là thích khách trốn từ khúc đẩy ra hả, lúc ấy tôi không nhìn thấy.]
[Hóa ra phải diễn từ sớm như vậy á??]
[Gặp chỉ huy như Momo đúng là thích thật đấy, mọi thứ đều được sắp xếp, đi chung với cậu ấy đảm bảo rất kích thích.]
[Đoàn Momo đẻ ra đã biết diễn rồi.]
[... Lúc đánh nhau sợ nhất là mấy đoàn như này, khả năng chấp hành mạnh, lúc cần đi là đi, cần đánh là đánh, có thể đẩy cũng có thể thủ, chẳng trách trận doanh Huyền Dương lại mắc mưu.]
[Cái này thì có gì mà ma quỷ? Gọi là khéo hiểu lòng người đó biết không? Mà ổng chỉ huy cũng không kiểu bạ đâu chửi đấy loạn lên.]
Các người chơi sợ hãi thán phục các kế hoạch hiệu suất cao của Momo, nhưng chỉ một lúc sau, họ phát hiện có vài kế hoạch cũng không theo kịp biến hóa. Ví dụ như đằng sau pha không thành kế đặc sắc này còn có vài mặt không muốn cho ai biết, chẳng hạn như các đoàn ban đầu tứ tán bên ngoài cứ điểm Đông. Sau khi được nhà phát hành biên tập lại, họ mới biết trước kế hoạch này những người kia đã phải trải qua những gì.
"Tất cả thấy rõ chưa?"
"Cho các cậu 5 phút, đi thử cho biết, sau đó tạo đoàn trở lại."
"Muộn quá thì khỏi cần về."
Đoàn trưởng Dưa Hấu của đoàn thích khách hỏi: "Lỡ không nhớ được đường thì sao anh?"
"Thích khách mà còn bại lộ được?" Chỉ huy: "Thế thôi khỏi về."
Lại có người hỏi: "Thế lỡ bại lộ thì sao?"
Chỉ huy bình thản đáp: "Chẳng sao cả, coi như cho họ một đoàn phòng thủ."
[Cười chết, coi như cho một đoàn phòng thủ.]
[Thích khách: Không dám bại lộ.]
[Công nhận, thích khách mà lộ ra là mất toi cứ điểm Đông luôn.]
[Sao tui còn nghe ra được sự uy hiếp vậy?]
Các người chơi cười ha hả, thấy cứ điểm Đông bị bao vây, đoàn chỉ huy trận doanh U Minh còn công khai lái xe trong kênh chỉ huy.
[Tất cả Thiên Hoàn đều biết Ngô Liêu là người đàn ông nghẹn lâu.]
[Không nhìn ra Mướp Đắng là như vậy đó nha...]
[Nếu không phải nghe được cả giọng thì tôi cũng không ngờ họ giỏi lái xe như vậy.]
[Em nghĩ là Momo cái gì cũng biết đấy, giả vờ để đẩy xe thôi!]
[Quẻ Không Đồng Nhất: Khó quá, không đả động được cái đám này.]
[Muốn lên xe là phải lên ngay, đã học được!]
[Hành Chỉ Vô Câu, có chuyện gì anh có thể nói ngay ở đây, cần gì phải đợi offline.]
Dân mạng cười nhóm chỉ huy công khai lái xe, nhưng rồi họ nhanh chóng không cười được nữa. Nếu nói vụ thích khách ở cứ điểm Đông là một khởi đầu, vậy kế tiếp mới thật sự là lúc ác mộng mở ra. Tổng chỉ huy Momo một giây trước còn có thể đùa cợt lái xe với những người khác trong kênh chỉ huy, giây sau đã lạnh te bảo hai đoàn đi tự sát, giọng nói bình thản không chút cảm tình, đến cả câu bảo y sư ngừng trị liệu cũng toát lên sự lạnh lẽo.
Sau đó không ai dám phản bác, đều ngoan ngoãn đưa đầu cho người ta chém.
[Tự dưng tôi hiểu sao người ta lại gọi là ma quỷ rồi.]
[Thành thật mà nói thì đứng ngoài xem đúng là buồn cười thật đấy, bảo tự trải nghiệm thì thôi quên đi.]
[Tôi còn thắc mắc sao lúc đó vu sư nhảy anh dũng thế... Hóa ra là chuẩn bị tinh thần hi sinh rồi.]
Tự sát cũng chỉ là bắt đầu, sau đó họ được nghe đoàn ở cứ điểm Hạ chọn người ra hiến. Lúc đoàn pháp sư tập kích gây chấn động như nào, thì đằng sau có ngần ấy vu sư ôm tâm trạng hi sinh vì phe mình đi nhảy vực, mà nhảy vực vẫn chưa xong. Cứ điểm Hạ đánh bao lâu, chỉ huy lệnh cho ngần ấy người đi chết.
"Các cậu tiếp tục mở đường."
"À thế không dùng đại kiếm trận, các cậu cứ lên đi."
"... Vật lý kiếm tự sát."
"Đoàn trưởng tự chọn đi."
Đáng thương nhất vẫn là vật lý kiếm, chỉ huy cho chọn 8 người tự sát, còn muốn đoàn trưởng phải chọn ai da dày thịt béo.
Tự sát thôi không đủ, phải diễn cho ra dáng vào.
[Người chơi vật lý kiếm hệ phòng ngự của trận doanh U Minh đây, tự dưng không cười nổi.]
[Em rút lại lời trước đó, trước khi không thấy kết quả em cũng cho rằng để vu sư nhảy như thế là hành vi mất trí tự sát.]
[Tuần trước không đánh trận cướp đoạt, tự dưng thấy hên ghê...]
[Suy bụng ta ra bụng người... Công nhận cũng yêu ma quỷ quái thật.]
Nhà phát hành biên tập theo trình tự thời gian, mấy clip ngắn đều là vài khoảnh khắc mà người chơi cảm thấy hứng thú. Khi mà bên trận doanh Huyền Dương nghĩ trăm phương ngàn kế chặn người, chỉ huy bên U Minh đã dùng tư tưởng kỳ diệu của mình sử dụng tài nguyên vô cùng tinh tế. Đoàn pháp sư tập kích bất ngờ không phải là kế hoạch được đặt ra từ trước, thật sự là không ai hiểu gì chỉ nghe theo lệnh chỉ huy, thậm chí trước khi có kết quả họ còn tưởng là đi tự sát thật.
Thời gian chiến đấu có hạn, Momo không thể giải thích nhiều.
Thế là đến khúc sau, nhà phát hành còn rất khéo léo đồng bộ hình ảnh và giọng nói. Người xem chứng kiến cảnh giao tranh kịch liệt, nghe giọng nói chỉ huy vẫn bình thản của Momo, một khi thay bản thân vào, đúng là phải rùng mình. Rõ ràng chỉ là mấy câu bình thường, cũng là chiến thuật cần thiết, nhưng càng nghe càng cảm nhận được rõ cái sự im lặng không dám hó hé của kênh chỉ huy khi đó.
Cứ điểm Đông còn đỡ, nhóm chỉ huy với đoàn trưởng ở cứ điểm Hạ căn bản không dám mở miệng, sợ mình nói cái là nhắc nhở chỉ huy, một giây sau đoàn phải đánh tiên phong chính là họ. Kênh chỉ huy thường sẽ không ảnh hưởng đến các kênh khác, nên lúc đó người chơi trận doanh U Minh không hề biết nhóm chỉ huy đã xảy ra chuyện gì. Khi họ vui vẻ xông lên trước, đoàn trưởng của họ còn đang nơm nớp lo sợ cho số phận.
Momo một giây trước có thể thân thiện buôn chuyện với người ta, một giây sau cũng có thể thản nhiên bảo họ dẫn đoàn đi tự sát.
Mà tự sát còn phải phát huy được tác dụng.
Không phản bác được, chỉ có thể cam tâm tình nguyện.
Các người chơi nhao nhao thảo luận, bài đăng được treo lên cao mãi không xuống.
Đến khi tới tay Túc Mạc, nó đã thành một tòa nhà chọc trời leo không hết.
Úc Trăn rót nước xong trở lại thì thấy Túc Mạc đang xem video: "Sao thế?"
Túc Mạc nhìn một đống bình luận ma quỷ của dân mạng, không cảm xúc nói: "Em xấu xa vậy à?"
Úc Trăn đáp: "Đâu có."
"Ồ." Túc Mạc xem một hồi, sau đó thoát ra: "Em cũng thấy vậy."
Túc Mạc còn chưa quen giao diện của Tinh Võng: "Đọc thông báo ở đâu vậy? Em không tìm thấy."
"Lười vậy sao?" Úc Trăn biết cậu tìm được, hỏi như vậy chắc chắn là do lười không muốn tìm, bèn giúp cậu mở bảng thông báo: "Bài đăng về hội gặp mặt là cái thứ 3."
Túc Mạc lên cấp vẫn tốn quá nhiều sức, ai cũng có thể thấy được sự rã rời của cậu, ngủ nhiều hơn, cũng trở nên lười biếng, cực dễ bị mệt.
Bác sĩ nói đây là thời kỳ dưỡng bệnh cần thiết, đợi khôi phục lại là Túc Mạc sẽ hoàn toàn bình thường. Người nhà họ Túc đều biết, trước kia Túc Mạc quá ngoan quá hiểu chuyện, nhưng thời kì này cậu không dậy nổi tinh thần, luôn nhờ mọi người làm cái này cái kia. Sự ỷ lại trong tiềm thức của cậu với Nhạc Nhạc đã chậm rãi chuyển sang người nhà, rút ngắn khoảng cách, để hai bên đều thêm ỷ lại vào nhau.
Túc Mạc uống nước xong lại đọc tiếp thông báo, một lúc sau đã ôm quang não của Úc Trăn thiếp đi.
Úc Trăn cẩn thận rút quang não ra khỏi tay cậu, đắp chăn cho Túc Mạc, để ý thấy quang não của cậu rung liên tục. Anh không mở ra xem, chuyển chế độ im lặng rồi đặt bên cạnh cho cậu, sau đó mới dùng quang não của mình mở nhóm chat thám hiểm.
Trong đó có rất nhiều tin nhắn, vô số người tag Momo hỏi cậu có cảm nhận gì sau khi leo lầu.
Úc Trăn nhìn đống tin nhắn, cuối cùng dùng quang não của mình nhắn một cái nhãn dán mà Túc Mạc rất thích dùng.
- Quy Chân Phản Phác: [À.jpg]
- Apple:?
- Ngô Liêu: Tự dưng lạnh sống lưng.
- Con Mèo: Thật ra ban nãy tôi đã định nói rồi, ở ngay trước mặt Đại Ma Vương mà mấy người dám nói cậu ấy ma quỷ, không sợ về sau người ta ma quỷ thật hả?
- Đạp Vân Trung:.... Tôi là Huyền Dương.
- Quẻ Không Đồng Nhất: Huyền Dương không thảm hơn à?
- Ngô Liêu:...
- Chuối Tiêu Già: Đù má!
- Một Trái Dưa Hấu Siêu Ngon:...
Nếu nói video chính thức chỉ là khởi đầu, vậy sau đó cái video được biên tập dựa trên video chính thức, trích ra tất cả những lời Momo nói trong quá trình chỉ huy, lập tức khiến mức độ ma quỷ được phóng đại lên vô số lần. Tiêu đề còn là "Chúng ta vẫn chưa biết ngày đó nhóm chỉ huy của U Minh đã phải trải qua những gì?". Bài đăng vừa lên sóng đã được treo trên trang đầu diễn đàn, còn có mấy chỉ huy tới bấm like.
Người chơi nhanh tay chụp màn hình lại.
Hay lắm, những người like gồm: [Một Trái Dưa Hấu Siêu Ngon] [Sữa Bò Trộn Mướp Đắng] [Đạp Vân Trung] [Hải Đường] [Dạ Bán Chung Thanh]...
[Cảm ơn đoàn trưởng của bọn em.]
[Trước đó nghe voice không cảm nhận được mấy, xem video của thớt cảm nhận được rồi!!]
[Đại Ma Vương... Danh xứng với thực.]
[Nhà phát hành nên mời chủ bài đi làm video editor cho họ.]
[Giọng điệu của Momo nghiêm túc thật á, nhưng mà ổng bảo người ta đi tự sát.]
[Tôi đã có nhận biết mới với ma quỷ.]
[Pháp thuật kiếm không phải chịu tội đều nhờ công Apple đủ lười.]
[Nghĩ nhiều rồi, có khi pháp thuật kiếm cũng nằm trong danh sách rồi ấy chứ.]
[Nếu có một ngày chỉ huy tự dưng dịu dàng nghiêm túc nói chuyện với bạn, đừng mắc mưu nhé.]
[Vì một giây sau có khi ổng bảo bạn đi tự sát đấy.]
Có người chơi còn muốn xem náo nhiệt, muốn xem Momo làm sao để chỉ huy ma quỷ như thế. Kết quả sau trận 3:1 kia, mấy tuần liền Momo đều không tham gia trận cướp đoạt. Trận tài nguyên ở tuần sau đó còn tham gia, nhưng từ đó là biến mất ngay cả game cũng không online, thậm chí Hành Chỉ Vô Câu cũng hiếm khi thấy mặt. Độ thảo luận chỉ tăng chứ không giảm, chớp mắt đã tới tuần có hội gặp mặt.
Vừa tới tuần này, trên diễn đàn game chỉ toàn là tuyên truyền về hoạt động sẽ diễn ra trong hội gặp mặt.
Vì gặp offline nên bị hạn chế số người, nhà phát hành căn cứ vào các server chi nhánh và nơi ở của người chơi, chỉ mời người ở gần. Dù sao cũng tổ chức ở Sao Thủ Đô nên người được mời đều là người chơi của server Sao Thủ Đô.
Hội gặp mặt này chỉ là khởi đầu, nhà phát hành biểu thị về sau sẽ còn tổ chức ở các tinh hệ khác. Người được chọn sẽ nhận được thư mời từ nhà phát hành, mà những người này cũng sẽ được công khai trên danh sách, ai chưa nhận được thư có thể vào website game để tìm và xác nhận. Người chơi đã đăng kí chạy lên website xác nhận, tất nhiên cũng nhìn thấy danh sách này bao gồm vô số ID, một vài ID có độ nhận diện cao đều được chỉ ra.
[Vãi đạn, nhiều người trên bảng xếp hạng lắm á!!!]
[Đạp Vân Trung này, Quẻ Không Đồng Nhất này... Tôi còn thấy cả Momo và Hành Chỉ Vô Câu!!]
[Dù sao cũng là hội gặp mặt đầu tiên mà, nhưng... Sao Thủ Đô đúng là nơi đại thần tụ họp.]
[Tuy bé không đi được nhưng có thể cho bé ngắm đại thần không?]
[Tôi đứng đây rồi, tôi muốn xem Đại Ma Vương trông như thế nào, liệu có cơ hội không!]
[Có tên trong danh sách chưa chắc đã đi mà? Chọn thì chọn chứ người ta có đi hay không còn tùy chứ.]
[Đừng bảo có đại thần xin hệ thống censor nhé...]
[Nhiều người tham gia mà, chưa chắc đã gặp được họ đâu, trừ khi họ tham gia thi đấu giải trí.]
[Nhưng tôi nghe nói cái đó là chọn ngẫu nhiên ở hiện trường.]
[Liệu đầu não có thấu cho lòng em không?]
Gần đây Momo rất được chú ý, dù cậu không online thì tên vẫn luôn được treo trên trang đầu diễn đàn. Vừa nghe nói Momo cũng có tên trong danh sách tham gia, người chơi lập tức mở bài thảo luận, vì thật sự gần đây Momo rất hiếm xuất hiện. Người đang nằm vùng ở phòng phát sóng của Thanh Phong chờ mãi không được người, hỏi Thanh Phong thì được biết Momo có việc ngoài đời nên không online.
Thế là càng có nhiều người hỏi về Momo. Có người nói ngoài đời cậu là quản lý cấp cao có sự nghiệp có thành tựu, có người lại bảo nghe giọng như học sinh, cũng có người nói online đều đặn quy luật như vậy có thể là một ông chú lớn tuổi... Tóm lại có đủ loại giả thuyết.
[Tôi nhớ từng nghe ai đó nói cậu ấy là sinh viên 18 tuổi mà?]
[Tôi bảo tôi 18 này bà tin không? Trên mạng đừng tin lung tung.]
[Thấy bảo Momo mới 19 20 gì đó, là sinh viên.]
[Sao ông đó 18 tuổi được... Hành vi rồi tính cách đều có vẻ rất trưởng thành mà!]
[Làm sao? Ông kì thị 18 tuổi hả! Tôi 18 tuổi này hơi bị trưởng thành đó được không!]
Túc Mạc không biết những chuyện này, trước khi ra viện cậu phải làm kiểm tra kĩ lưỡng, nên mấy hôm nay ngoài ngủ ra cậu còn phải chạy tới các phòng khám để làm xét nghiệm.
Mua quang não mới lại không có thời gian để chơi, tài khoản Tinh Võng cũng chỉ có thể đợi tới khi về nhà dùng máy đăng nhập mới xin. Ra khỏi trạm y tế đã là thứ 5, nghe tin thứ 7 con trai muốn đi tham gia hội gặp mặt đông đúc như vậy, Túc Tri Hành còn không yên tâm, cuối cùng vẫn phải để Úc Trăn cho ông xem bố trí bảo vệ ở đó ông mới yên lòng.
Thấy Túc Mạc muốn đi như vậy, mà các chỉ số cơ thể đều đã đạt cấp E, Trần Sơn Tuyết cũng đồng ý, để Úc Trăn đi cùng, dặn hai người chú ý an toàn.
Túc Mạc về nhà một chuyến, tối thứ 6 ăn xong, Úc Trăn đưa Túc Mạc về khu trung tâm.
Hội trường tổ chức ở khu trung tâm, ở nhà Úc Trăn thì hôm sau đi sẽ tiện hơn.
Mới ra viện, cặp tình nhân hiếm hoi có chút không gian riêng không có mặt ba mẹ.
Nhưng ngọt ngào chưa được bao lâu, Úc Trăn tắm xong đi ra đã thấy Túc Mạc mặc đồ ngủ nằm trên ghế sô pha, người máy đang đắp chăn cho cậu.
Khuôn mặt lúc ngủ còn có chút lười biếng.
Úc Trăn không đánh thức cậu, bế người về phòng.
-
Chớp mắt đã thứ 7, bên ngoài hội trường tổ chức sự kiện đông nghịt người.
Quanh quảng trường lớn là đủ loại mô hình quầy hàng và dân mạng tìm gặp nhau, thật sự quá đông nên muốn tìm được người ở đây cực kì khó. Từ sáng nhóm thám hiểm đã tinh tinh tin nhắn không ngừng, tag nhau loạn lên tìm vị trí, 13 giờ mới bắt đầu mà từ 10 giờ đã có một nhóm người tìm gặp nhau. Hồng Quả Quả đến rất sớm, sau đó tìm một khu vực rất rõ ràng để tập trung gặp anh em, kết quả chưa được mấy phút đã càng lúc càng đông. Đừng nói có gặp được không, y sắp bị chen cho bẹp ruột rồi.
Trong nhóm chat Sớm Ngày Làm Giàu.
Hồng Quả Quả: Mọi người tới chưa??
Chỉ Qua: Cổng A145 à?
Hồng Quả Quả: Cái bia đá ở trước cổng A145 ấy.
Chỉ Qua: Cạnh bia đá nhiều người lắm...
Thanh Phong: Đây đây, tôi cố ý mặc đồ đen nè, ông thấy tôi chưa?
Chỉ Qua: Em cũng mặc đồ đen...
Người đông nghìn nghịt, hội gặp mặt offline lần thứ nhất của Thiên Hoàn kín người hết chỗ, trên quảng trường có một đống người mặc áo đen.
Chu Khoa cũng đang mặc một cái áo khoác đen, thấy tin nhắn của Thanh Phong thì cạn lời, nhìn quanh 10 người hết 5 người mặc đồ đen, như thế thì tìm kiểu gì!!
Thấy người tới chỗ bia đá quá nhiều, Chu Khoa thử gọi mấy tiếng cũng không ai trả lời.
Bó tay, đông quá nên át cả giọng y, thế này muốn tìm người càng khó.
Hành Chỉ Vô Câu: Bia đá nhiều người lắm, tới bãi cỏ bên cạnh đường xe bay đi.
Momo: Bọn tôi đều đang ở bãi cỏ, mở định vị quang não rồi.
Giờ Chu Khoa mới nhớ ra vụ định vị, chủ yếu là không ngờ tìm nhau lại khó như vậy, biết thế thà buổi trưa tới khách sạn tìm người còn dễ hơn. Y nhìn định vị hiện trong nhóm, thấy cái người nào đó kêu chỉ cách mình một đoạn mà ở tận cổng A146: "Má, Phong, ông đi chỗ quái nào vậy!!"
"Hả? Bên này cũng có bia đá mà." Thanh Phong nói: "Bên này đông lắm, khó tìm đường vãi, tôi thấy bãi cỏ rồi, giờ qua đó đây."
Chu Khoa kệ cậu ta, có một khúc như vậy cũng lạc được thì chịu, y lần theo định vị tới chỗ bãi cỏ.
Lúc sắp đến nơi, định vị cũng báo tọa độ. Chu Khoa biết chỗ này, từ xa đã thấy vài nhóm người rải rác trên bãi cỏ, nhưng chỉ có hai người đứng cạnh đường xe bay hết sức nổi bật, cũng gần với tọa độ đang báo.
"Kệ ông, hình như tôi thấy đại ca với anh Hành rồi."
Chu Khoa cất quang não bước nhanh tới, càng tới gần thì càng thấy rõ hai người kia.
Cả hai đội cùng một kiểu mũ, người đứng cạnh đường cao lớn hơn, đập vào mắt là chiếc áo khoác dài màu xanh đậm, dáng người cao thẳng, gương mặt điển trai. Mà nam sinh đứng bên trong thì có vẻ hơi gầy yếu, mặc áo khoác màu vàng nhạt, còn quàng một chiếc khăn sáng màu.
Dưới ánh nắng, nước da cậu trắng xanh, nhưng cũng không che được nửa mặt xinh đẹp.
Chu Khoa thầm nghĩ, quả nhiên mấy đại thần chơi game đều là anh đẹp trai, đang định giơ tay chào hỏi thì thấy nam sinh quay về phía mình, ở ngay trước mặt y cởi mũ ra.
Tiếng chào hỏi kẹt lại, Chu Khoa tròn mắt: "Ơ? Đàn em!"
Y chợt nhận ra, người này là cậu đàn em thiên tài của thằng em họ mình đây mà?
Đù má, thế mà còn nhận nhầm người, may chưa chào hỏi, không thì mất hết mặt mũi.
Nam sinh nghe xưng hô này hơi khựng lại, sau đó chào hỏi: "Anh Chu."
Chu Khoa cầm quang não định xem lại vị trí, thấy người ta chào thì chỉ đành tới gần bắt chuyện: "Hai người cũng tới tham gia hội gặp mặt à?"
"Vâng, đang đợi bạn ạ." Nam sinh trả lời.
Chu Khoa nghe giọng thấy quen quen, đang nghĩ xem từng nghe ở đâu rồi, đột nhiên bị cái mồm loa của Thanh Phong thu hút sự chú ý.
"Ông đi theo làn xe là tới rồi! Có định vị mà? Làm gì mà khó tìm thế."
"Tôi chưa tìm được đại ca, đi nhầm chỗ, giờ qua đây."
"Hay là ông đứng đó chờ bọn tôi đi, tôi tìm được đại ca rồi tới đón ông."
Chu Khoa vừa nói vừa buồn bực xem lại, sao đi nhầm chỗ được nhỉ, nhưng chuyển sang giao diện định vị lại thấy hai chấm xanh gần như trùng khớp với mình.
Hả?
Hả???
Hỏng à?!
Đàn em hỏi: "Anh Chu đi nhầm chỗ à?"
"À ừ, hình như nhớ nhầm địa điểm..."
Chu Khoa qua loa đáp, không tin nổi lùi về sau hai bước, chấm xanh không di chuyển, nhưng giao diện thể hiện tọa độ của y thay đổi.
Giọng đàn em lẫn chút tiếng cười: "Đã tìm được chưa?"
Giọng nói quen thuộc lại vang lên, dây thần kinh trì độn của y dường như cũng nối được đúng chỗ.
Y ngẩng lên, hết nhìn đàn em lại nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Chu Khoa: "..."
"Ha... Ha... Chắc không phải chứ?"