"Giết nhau à."
"Má nó mau tránh sét, cái này tổn thương cao lắm."
"Tránh kiểu gì giờ?! Đang ở trong rừng đấy! Chỗ nào cũng có cây!"
"Lại đến lúc nhìn mặt rồi ư? Biết cửa thế hai sẽ thế này tôi đã chuẩn bị một bộ trang bị may mắn."
2
Lại một vệt sáng rạch ngang trời, Dưa Hấu nhìn sấm sét mãnh liệt bổ xuống cái cây cách mình không xa, khiến cái cây kia tóe lửa: "Sét này dữ dội quá, bổ người thì liệu có sống nổi không!?"
"Hạ thấp trọng tâm, đừng đứng, chụm hai chân lại ngồi xổm." Tiếng Úc Trăn vang lên trong kênh: "Nếu không có chỗ nào trốn thì đứng xa mấy cây cao một chút."
Sấm sét có tổn thương cao hơn gió, gió dữ chỉ mất 1-5% máu, nhưng ăn một tia sét là 6-20% máu. Thảm nhất là Thanh Phong Đến Đây, bị sét bổ cho một cái, tính cả lượng máu mất ban đầu, cậu ta chỉ còn 60% HP.
Môi trường ngoài trời, còn đang trong rừng rậm, dù họ có nghĩ đủ cách tránh sét thì hoàn cảnh thế này vẫn quá hên xui. Nhất là tình huống gió và sấm sét tới cùng lúc, hoặc là bị gió thổi bay, hoặc là bị sét đánh mất cả cục máu. Hai cơ chế này thật sự gia tăng áp lực và độ khó cho cả đoàn.
"Em thề em chưa từng ghét ngày mưa dông như thế này."
"Núi này còn tối nữa chứ, không có mini map thì dò đường kiểu gì."
"Ơ, có phải sương mù tan rồi không?"
"Mưa nên không có sương mù."
"Ban nãy có sương cũng không nhìn nổi đường."
Gió nhanh chóng ngừng, bọn họ không thể ở yên một chỗ, rất có thể càng đứng im thì càng nguy hiểm.
Túc Mạc lập tức nói: "Tất cả chuẩn bị di chuyển. Bản đồ phân làm Đông Tây Nam Bắc, mọi người cố gắng tiến về điểm chính giữa. Ưu tiên tập hợp với trị liệu hoặc đồng đội gần nhất, một khi phát hiện mình bị dịch chuyển khoảng cách xa thì phải báo ngay."
Căn cứ vào tọa độ ban đầu và lần này xác định lại vị trí, phân bản đồ thành Đông Tây Nam Bắc thì sẽ thấy vị trí của 15 người không được phân chia đồng đều. 3 trị liệu Hồng Quả Quả, Hai Vạn Năm, Lòng Ta Nguội Lạnh đều ở phía Đông và phía Nam, gần họ chỉ có 4 DPS, tổng cộng là 7 người.
Phía Bắc tập trung đông nhất, có tới 5 người ở đó.
Ở gần giữa là Thanh Phong Đến Đây, phía Tây là ít người nhất, chỉ có một.
Lần đầu tiên Túc Mạc gặp hoàn cảnh dã ngoại hiểm trở thế này. Nhưng nếu trò chơi hóa nó, tóm lại là có 3 cơ chế: Gió lớn, dịch chuyển vị trí và sấm sét.
Mặc dù mưa gió, ở một mức độ nào đó, có gây ảnh hưởng tới phán đoán. Nhưng thời gian gió thổi có thể xác định, chừng 50 giây để ý tiếng gió một lần, dùng kĩ năng giảm tổn thương phòng ngự là được. 50 giây đủ để tất cả hồi chiêu, cái cơ chế này hoàn toàn có thể tránh.
Tạm thời chưa xác định được môi giới khiến vị trí thay đổi.
Còn lại là sấm sét, thứ có uy hiếp lớn nhất với HP người chơi.
Túc Mạc cúi thấp người di chuyển, thỉnh thoảng lại chú ý tia chớp trên trời. Từ lúc có tia sét đầu tiên, tiếng sấm đì đùng chưa từng ngừng, thỉnh thoảng lại thả một tia xuống gây tổn thương cho đồng đội.
Túc Mạc lại báo: "Chú ý, gió lớn sắp tới."
Cửa ải lần này không có đếm ngược, nhưng thanh nhiệm vụ có đếm thời gian, thế mà họ đã ở đây gần 15 phút rồi. Mọi người đã có phương pháp đối phó gió lớn, nhưng lần này vì tránh sấm sét mà họ không thể không tìm vị trí mới phù hợp hơn, đến mức gió đến khiến tọa độ của cả đám thay đổi.
"Không được, sét này bổ chuẩn quá."
"Tôi mới đi được mười mấy mét, hay rồi, gió thổi cái lại bay ngược về mười mấy mét."
"Trong rừng còn tối cơ, nếu không phải có mini map thì còn dễ bị nhầm hướng."
Đúng lúc này, trong kênh đột nhiên có người la: "Vãi nồi, sao tự nhiên ông xuất hiện ở đây?!"
Sau đó là tiếng Dưa Hấu: "Hình như tôi bị dịch chuyển rồi."
Giọng nói này như một mấu chốt để đột phá, những người khác đang thảo luận lập tức im lặng.
Túc Mạc khựng lại, quả nhiên thấy ở giữa có hai chấm xanh, dịch chuyển đã đưa Dưa Hấu từ phía Tây tới bên cạnh Thanh Phong.
Người bị dịch chuyển lại là Dưa Hấu ở phía Tây. Thích khách có tốc độ di chuyển cao, khi dùng ẩn thân sẽ không bị sét khóa mục tiêu, thế nên Dưa Hấu cố chạy thật nhanh. Gã vốn còn cách khá xa, nhưng chạy một hồi tự nhiên chạy tới trước mặt Thanh Phong Đến Đây.
"Dưa Hấu, miêu tả cụ thể đi." Túc Mạc nói.
Dưa Hấu cẩn thận hồi tưởng: "Hình như em chạm vào cây. Sau khi gió ngừng, em định tranh thủ rút ngắn khoảng cách, nhưng đang chạy thì bị gió nhỏ thổi va vào cái cây bên cạnh, ban đầu thì không thấy gì, nhưng đi thêm mấy bước, tự dưng em nhìn thấy Thanh Phong."
Túc Mạc sửng sốt, môi giới dịch chuyển là cây ư?
Đạp Vân Trung hỏi: "Cậu có nhớ là cây nào không?"
"Trông chúng giống nhau mà, cái cây đó chắc hơi thấp hơn một chút, nhưng cũng không khác lắm. Nếu phải cố tìm điểm đặc thù thì tôi chỉ có thể nói là trông chúng giống nhau như đúc." Dưa Hấu bị hỏi như vậy cũng không nghĩ ra: "À đúng rồi, trước đó lúc có gió lớn tôi cũng va vào cây, nhưng đâu có bị dịch chuyển, chỉ có lần này thôi."
Đạp Vân Trung nói: "Nếu vậy thì mọi người đừng chạm vào cây."
Nói thì nói thế, nhưng trong hoàn cảnh này muốn giảm bớt va chạm là một việc cực kì khó khăn. Có gió dữ, có sấm sét rình rập, còn đang ở rừng nên đâu đâu cũng thấy cây, trong lúc di chuyển va phải cây vấp phải cỏ là chuyện không thể tránh khỏi.
Chừng mười mấy phút sau lại có một người bị dịch chuyển vị trí.
Lần này là một trong năm người ở phía Bắc, Mướp Đắng, anh ta đi được mấy bước đột nhiên phát hiện mình không còn ở phía Bắc mà đang ở phía Tây. Mướp Đắng hoàn toàn không chạm vào gì lại bị dịch chuyển.
Tình huống này xuất hiện khiến cả đoàn người choáng váng.
"Cái gì vậy, chẳng lẽ là ngẫu nhiên?" Cục Cưng Nhỏ nhà Nguội Lạnh hỏi: "Kiểu như là chúng ta chỉ cần di chuyển một chút là sẽ bị dịch chuyển??"
Hồng Quả Quả: "Không thể nào? Nếu thế thì sao gặp nhau được, tôi ở đây đồng đội ở kia, đi được vài bước tự dưng đồng đội biến mất? Đầu não chọn người ngẫu nhiên thì lỡ xui chẳng phải vĩnh viễn không tập trung được sao?"
"Nó sẽ không làm vậy đâu. Cái này chỉ là phó bản hoạt động 5 sao, hẳn là chúng ta đã kích hoạt gì đó." Đáng Yêu hỏi những người khác trong đoàn: "Cũng không có cơ chế tiềm ẩn nào..."
Đúng vào lúc này lại có một trận gió lớn, tất cả mọi người chỉ có thể ổn định bản thân.
Mấy giây sau đó, tình huống đột nhiên dịch chuyển lại xuất hiện, lần này là Cục Cưng Nhỏ nhà Nguội Lạnh cũng ở phía Bắc.
"Cô ấy biến mất trước mặt tôi." Úc Trăn cũng ở phía Bắc, vị trí của anh ở ngay gần Cục Cưng Nhỏ. Anh thấy loáng thoáng bóng dáng cô nàng, vốn định qua đó tập hợp, nhưng đi vài bước nữ xạ thủ đã biến mất: "Tôi có thể khẳng định là vừa rồi cô ấy không hề chạm vào cây cối, chỉ đi mấy bước đột nhiên biến mất."
Dịch chuyển vị trí hoàn toàn không có một dấu hiệu.
"Cứu, em sởn hết cả da gà rồi." Hồng Quả Quả: "Làm gì mà khủng bố quá vậy, chỗ này là trường quay phim kinh dị thiệt hả?!"
"Núi Rừng Mờ Sương cái gì, gọi luôn là Núi Rừng Ăn Người đi." Một Hớp 2 Vạn 5 vừa tránh sét vừa nói: "Chạy không được, không chạy cũng không được."
Cục Cưng Nhỏ nhà Nguội Lạnh vừa trải qua một lần dịch chuyển kì dị lại càng sợ: "Em nhát lắm, thật sự không dám đi nữa."
Mưa to gió lớn, tiếng sấm rền rĩ, người chơi phân tán các nơi bỗng cảm thấy lạnh cả người. Thời tiết mưa bão ác liệt như vậy, rừng cây còn như thể ăn thịt được người, đi tới đi lui vài bước người đã đột nhiên biến mất.
Khi mọi người im lặng, tiếng sấm dường như càng thêm dữ dội. Không thể di chuyển, nhưng không đi lại không được. Trị liệu không cần lo lắng, HP chiến sĩ cũng đủ dày, khổ nhất là đám máu giấy trong đoàn. Gió thổi mất máu, sét đánh mất máu, kĩ năng có nhiều, người có cẩn thận mấy thì máu cũng không ngừng tụt xuống, ai xui còn dính combo 3 phát sét bổ, nó bổ cho bắt buộc phải dùng thuốc hồi máu.
Hồng Quả Quả tự cho mình một ngụm sữa, nói: "Ai nói gì đi, âm u quá."
Đạo sĩ không biết yêu còn đang tránh sét, vừa thở vừa nói: "Người anh em, cậu rảnh nói chuyện chứ tụi này không rảnh."
Một Hớp 2 Vạn 5: "Để tôi buôn với cậu, tôi không sợ sét."
Apple: "Không ngờ trong một phó bản tôi lại bị ăn sét nhiều lần như thế."
Thanh Phong cạn lời: "Ban nãy ông mà không mở miệng ra thì có lẽ tôi đã không ăn sét."
Hỏa Thụ Ngân Hoa: "Bé hết thuốc hồi máu rồi, lúc còn sống liệu có tới được bên trị liệu không?"
Lòng Ta Nguội Lạnh: "Bé cưng có sợ không, không sao chồng ở đây nói chuyện với em nhé."
Cục Cưng Nhỏ nhà Nguội Lạnh: "Em không dám đi."
Lòng Ta Nguội Lạnh: "Không sao, bé đang ở phía Nam đúng không, chồng qua đón bé nhé, đừng sợ nha."
3
Những người khác: "...?"
Dưa Hấu không nhịn được mở miệng: "Bạn gì ơi, chọn chỗ đi được không?"
"Xin lỗi." Lòng Ta Nguội Lạnh nói: "Cục cưng nhà tôi không sợ gì chỉ sợ phim kinh dị, đến mức không dám xem, tôi an ủi em ấy vài câu thôi, không phải cố tình khoe khoang."
Úc Trăn không di chuyển mà nhìn sang phía Đông, đó là vị trí của Túc Mạc. Anh để ý thấy từ lúc bắt đầu đến giờ, vị trí của cậu vẫn vậy.
Đúng lúc này, trong kênh lại vang lên giọng cậu: "Phía Đông có những DPS nào?"
"Có em." Chỉ Qua lên tiếng: "Anh cần gì à?"
Túc Mạc hỏi: "Cậu có đang di chuyển không? Thử di chuyển đi, đừng ngừng lại. Những người khác ở phía Đông cũng có thể di chuyển, nhưng đừng đi quá xa."
Những người khác nghe vậy ngừng nói, mấy người ở phía Đông cũng không dám nhúc nhích, trong kênh chỉ có tiếng đối thoại của Momo và Chỉ Qua. Momo và Chỉ Qua đều ở phía Đông, hai người giao lưu một hồi, những người khác ngoài né kĩ năng ra thì đều cố gắng giữ nguyên vị trí, thỉnh thoảng lại nhìn mini map.
Ước chừng qua một phút, hai chấm xanh ở phía Đông đột nhiên biến mất, sau đó Nam và Bắc mỗi nơi có thêm một chấm xanh.
Momo và Chỉ Qua dịch chuyển, nhưng những người khác lại không.
"Vãi!?"
"Dịch chuyển thật kìa!?"
"Tức là đứng im và phía Đông có liên quan gì tới nhau à?"
"Dịch chuyển có quy luật? Nhưng ban nãy mấy hướng khác cũng có dịch chuyển mà."
Úc Trăn nhìn chấm xanh xuất hiện ở phía Nam, suy nghĩ một lát, đột nhiên nhận ra một quy luật tiềm ẩn: "Em thăm dò được thời gian chưa?"
"Chừng 3-4 phút." Túc Mạc hơi do dự: "Em không chắc chắn 100%, nhưng trong 2 phút này là an toàn."
Đạp Vân Trung khựng lại, động não rất nhanh: "Cậu chỉ huy đi."
"Người ở phía Tây và Bắc đừng đứng đó, nhanh chóng tới vị trí trung tâm." Ánh mắt Túc Mạc dừng trên dòng thời gian không ngừng gia tăng ở thanh nhiệm vụ, lại nhìn mini map, chỉ có thể giải thích vài câu với đồng đội: "Đây là một vùng dịch chuyển thuận kim đồng hồ, bản đồ được chúng ta phân chia thành trên Bắc dưới Nam trái Tây phải Đông, thứ tự thuận kim đồng hồ sẽ là Bắc Đông Nam Tây. Hiện vùng dịch chuyển đang ở phía Đông, tiếp theo sẽ tới phía Nam."
Vùng dịch chuyển?! Thuận kim đồng hồ?!
Túc Mạc tóm gọn lại: "Mọi người nghe tôi chỉ huy. Người ở phía Đông và phía Nam đừng di chuyển, phía Tây phía Bắc đừng lãng phí thời gian, lập tức chạy về trung tâm."
"Là sao? Em bị mù đường."
"Đừng cố hiểu, cứ chạy về giữa là được."
Giọng nói bình tĩnh của Momo như liều thuốc an thần, mọi người hành động theo chỉ huy, nhao nhao chạy tới giữa bản đồ.
Đông Tây Nam Bắc đều có nhiệm vụ, chỉ có hai người ở giữa không được giao việc.
Dưa Hấu hỏi: "Vậy bọn em đứng yên à? Coi như chỗ bọn em là trung tâm? Không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa, bọn em tính là khu nào?"
"Nhiều khả năng cái vùng đó có phạm vi nhất định, hai người đừng rời khỏi vị trí hiện tại." Túc Mạc nhanh chóng nói: "Vẫn chưa hoàn toàn thăm dò được cơ chế, trước mắt chỗ các cậu coi như là trung tâm. Cậu và Thanh Phong nghĩ cách ở lại đó đi, đừng tách ra."
Vị trí trung tâm rất khó phân chia, Dưa Hấu và Thanh Phong lại không hoàn toàn ở chính giữa bản đồ, chỉ có thể nói là gần giữa. Hai người kia nhìn nhau, nói là cố gắng đừng để tách ra, nhưng dù có không muốn thì cái không gian dịch chuyển kia lại không có dấu hiệu nhận biết...
Lúc này, tiếng nhắc nhở của Momo lại vang lên: "Chú ý, còn 20 giây nữa có gió lớn."
Thanh Phong đi ra sau cây, mở miệng hỏi: "Đồng chí Dưa Hấu, không dùng được đạo cụ, muốn nắm tay không?"
Dưa Hấu nhìn bàn tay chìa tới trước mặt mình, không có đạo cụ thì đúng là chỉ còn cách này. Nhưng gã vừa mới giơ tay, trước mặt đã lóe lên ánh sáng.
Đùng đùng đùng ----
Ba tia sét liên tiếp bổ xuống ngay trước mặt, gã phản ứng nhanh tránh được, ánh điện tóe lửa, gã nghe được tiếng đồng đội gào thét.
"Cái đệt mợ!!!!!"
Túc Mạc nghe thấy, vội hỏi: "Sao thế?!"
Dưa Hấu lùi ra sau mấy bước, cạn lời nhìn xác của đồng đội. Vừa rồi gã mà nắm thì đúng là một phát hai mạng, giật chết ngắc luôn.
Thanh Phong: "Em cháy đen thui rồi, điêu thật sự, nó bổ ba phát liên tiếp."
Đúng lúc này, gió tới. Cơn gió dữ vô tình ập tới, tàn phá khắp nơi.
Dưa Hấu không thể không dùng giảm tổn thương, nằm xuống khống chế trọng tâm. Gã quay sang thì thấy đồng đội Thanh Phong bị gió thổi đi, đâm bịch bịch vào cây, chớp mắt đã bay xa hơn mười mét, cuối cùng cắm đầu vào thân cây.
Thanh Phong: "..."
Dưa Hấu trố mắt: "... Cậu ta bị thổi đi rồi."
Túc Mạc hỏi: "Xa không?"
"Không xa, kẹt trên cây." Dưa Hấu trả lời.
Tiếng nói vô tình của chỉ huy vang lên: "Trị liệu chưa tới được, không thể hồi sinh Thanh Phong, cậu đi kiếm cậu ta về đi."