[Ghét quá, lỡ mất rồi!!! Hôn thật à!]
[Dựa vào kinh nghiệm xem phim hành động nhiều năm của tôi, đó chắc chắn là hôn!]
[Cứu với, bé mới nhìn danh sách có một cái đã bỏ lỡ chuyện tốt vậy sao, là Hành Chỉ Vô Câu thật à? Trông như nào vậy!]
[Chắc chắn là Hành Chỉ Vô Câu rồi!!! Ở hậu trường trừ nhân viên công tác ra thì chỉ có người chơi thôi!]
[Lệch quá nên chỉ thấy được một chút sườn mặt, nhưng em đảm bảo là rất đẹp trai!]
[Đầu não!!!! Đầu não!!! Có thể phóng to phần góc không, tui biết cậu làm được mà!!!]
[Có giỏi thì hôn trước mặt tôi này! Trốn trong góc làm gì!]
[Tôi như người mẹ già mất lí trí ấy, rốt cuộc Momo có biết bé đang được livestream toàn mạng không vậy!]
Túc Mạc không biết chuyện ở lối ra bị máy quay ghi lại, bạn trai chờ cậu lâu như vậy, xong việc cho một cái hôn là rất bình thường. Từ hậu trường trở lại khu 1235, cậu đã đeo khẩu trang và mũ, cùng Úc Trăn lặng lẽ hòa vào đám người đang xem thi đấu, trở lại cạnh đám Hồng Quả Quả.
Hồng Quả Quả phức tạp nhìn cậu mấy lần.
Thanh Phong không có gì để nói, giơ ngón cái với Túc Mạc.
Trong lúc đó, quang não của Túc Mạc hiện lên mấy tin nhắn.
Nhóm bài tập, đám lớp trưởng đang điên cuồng tag cậu, Túc Mạc mở ra mới biết tin nhắn có từ lúc cậu lên sân khấu, cả đám đang hỏi cậu có phải là Momo không.
"Coi chừng." Úc Trăn hơi kéo Túc Mạc vào sát mình, tránh biển người xung quanh, người chơi ở khu 1235 đã đông hơn trước.
Túc Mạc đứng cạnh Úc Trăn, ngó sang phía lớp trưởng, thế là giải thích đơn giản cho bạn học.
Úc Trăn hỏi: "Nhắn tin với ai mà nghiêm túc vậy?"
"Bạn cùng lớp biết ID của em, đang hỏi chuyện." Túc Mạc gõ chữ gửi đi: "Trước đó không có cơ hội... Lần này vừa hay nói luôn."
[Thằng nhóc này!!!]
[Tại sao buôn chuyện bao lâu nay, không đứa nào mở miệng hỏi ID hả!!]
[Tao cũng đéo hiểu.]
[Ông chơi triệu hoán sư siêu vãi ấy biết không!!!]
[Thiên tài quá mạnh, học giỏi mà chơi game cũng giỏi!!!]
[Anh Mạc ơi, anh bảo này là chơi bình thường á?]
[]
[Anh Mạc ơi, về đánh phó bản kì văn nhá! Đoàn 10 người, hãy gánh tụi em!]
Nói một hồi, Túc Mạc nhận được một đống ID của bạn học, định xong hội gặp mặt về nhà rồi kết bạn.
"Trời má! Đây là Hỏa Thụ Ngân Hoa!?"
"Nữ thần Hải Đường!!!!"
Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói kinh ngạc của Hồng Quả Quả, Túc Mạc hơi ngẩng đầu, nhận ra trong lúc cậu và bạn học nói chuyện, thi đấu giải trí đã tới vòng thứ tư, lại bốc được người chơi trên bảng xếp hạng, lần này là Nhị sư huynh triệu hoán sư và Đại sư tỷ vu sư.
Hải Đường ăn mặc trưởng thành, đeo khẩu trang, khí chất vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt lạnh thấu xương, đúng chuẩn phong thái chị đẹp.
Ngoại hình của Hỏa Thụ Ngân Hoa lại vượt sức tưởng tượng của mọi người. Nhóc lùn luôn nhảy nhót lon ton trong game, ngoài đời lại là anh thanh niên trên 1 mét 9, còn cao hơn cả xạ thủ ban nãy chơi với Túc Mạc. Mấu chốt là bề ngoài của y tạo cảm giác khác hẳn, Hỏa Thụ Ngân Hoa trong game là hoạt bát hiếu động, Hỏa Thụ Ngân Hoa ngoài đời là kiểu lạnh lùng cao quý, đứng đó không nói gì như đóa hoa trên núi cao.
Đương nhiên đó là khi không nói gì.
Người này mở miệng là sẽ dùng chất giọng anh đẹp trai nói năng nhí nhảnh.
[Hải Đường mlem quá!!! Chị ơi cưới em đi!!!!]
[Thích Hải Đường như vậy quá!!! Siêu đẹp siêu ngầu!!!]
[Hỏa Thụ Ngân Hoa? Tôi không nhìn lầm chứ, đây là chú lùn Nhị sư huynh sao!]
[Tôi tưởng Hỏa Thụ Ngân Hoa là bé đáng yêu chứ! Mỗi lần thấy cậu ấy chat trên diễn đàn đều cảm thấy rất đáng yêu!]
[Hóa ra đóa hoa trên núi cao vào game cũng thích tỏ vẻ moe à?]
"Điêu thế!!!" Thanh Phong đứng cạnh tính toán: "Hỏa Thụ Ngân Hoa không phải là vị thành niên à?"
Chỉ Qua: "... Vị thành niên không chơi game được lâu như vậy."
Hồng Quả Quả có vẻ phức tạp nhìn người trên sân khấu: "Quả nhiên mỗi nhóc lùn đều đầy tiềm lực."
Thanh Phong bổ sung: "Chớp mắt đã trưởng thành tới mức cao không thể với."
Khâu tiết lộ đã xong, sau đó đều là thi đấu giải trí các thứ, thỉnh thoảng đầu não sẽ rút người trong bảng xếp hạng. Túc Mạc đánh xong không có việc gì, khu 1235 có hàng ghế dài để nghỉ ngơi, họ ngồi đó vừa xem thi đấu vừa buôn chuyện với nhau.
Ngoài Hỏa Thụ Ngân Hoa khiến người ta bất ngờ thì họ còn gặp Dạ Bán Chung Thanh, Sleep các thứ. Túc Mạc mải mê xem thi đấu, nửa đoạn sau thấy buồn ngủ, thế là tựa vào Úc Trăn chợp mắt.
Nhóm thám hiểm ---
- Một Hớp 2 Vạn 5: Tôi cảm giác mình đang ăn cơm chó.
- Tiểu Hồng Quả Nhận Mua Hộ Toàn Server: Tôi ăn thấy vui mà.
- Apple: Có vui bằng tôi đi nửa đường bị người ta đạp một phát không?
- Một Trái Dưa Hấu Siêu Ngon: Ông bị đạp ông tự vui đi.
- Apple:... Quen rồi, dù sao tòa đồng nhân tôi đu có cả con luôn rồi.
- Streamer Thanh Phong Ưu Tú:??? Ông còn có tòa đồng nhân khác!
- Tiểu Hồng Quả Nhận Mua Hộ Toàn Server: Như lầu trên.
- Sữa Bò Trộn Mướp Đắng: Rốt cuộc là cơm chó nào?
- Một Hớp 2 Vạn 5: Cũng không có gì, Momo ngủ mất, kiểu ngủ đó đó.
- Một Trái Dưa Hấu Siêu Ngon:?
- Ngô Liêu: Mấy người đừng có nói miệng không như vậy chứ! Có giỏi thì gửi mấy tấm ảnh đi!!
- Đáng Yêu Nhất Thế Giới: Không nên làm vậy đâu.
Người chơi ra sân càng lúc càng đông, về sau còn có cả 10v10, bầu không khí vô cùng sôi động. Có không ít fan trên Tinh Võng kêu gào đầu não cho những người chơi khác trên bảng xếp hạng lên, mấy đại thần lâu năm như Đạp Vân Trung, Quy Chân Phản Phác đều chưa lên.
[Tại sao hả! Cậu gọi Quy Chân Phản Phác hoặc là Hành Chỉ Vô Câu đều được mà!]
[Momo còn lên, tại sao Đại sư huynh trận pháp sư của tụi này lại không được lên hả!]
[Bé cũng muốn thấy Đạp Vân Trung!!]
[@ đầu não, có đó không? Thỏa mãn yêu cầu của người xem đi.]
[@ đầu não, hệ thống nhà tui cũng không cứng nhắc như cậu!]
Nhóm thám hiểm cũng rất sôi nổi, Đạp Vân Trung nhìn người bên cạnh, chưa chắc là đầu não không gọi, mà có thể là Úc Trăn bỏ không tham gia thi đấu giải trí. Thân phận địa vị bày ra đó, có thể tới tham gia hội gặp mặt đã là tốt lắm rồi, nếu lộ mặt thì ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng, nhất là việc bị lộ ID.
"Sao đại ca ngủ ngon thế?" Thanh Phong rất khó hiểu.
Chỉ Qua gật đầu: "Tới hội gặp mặt ngủ chắc chỉ có mình anh ấy."
Hội gặp mặt kéo dài tới hơn 5 giờ chiều, lúc kết thúc vẫn còn rất nhiều người. Túc Mạc bị Úc Trăn đánh thức, cả nhóm thuận theo dòng người ra bên ngoài. Giữa chừng còn kẹt mất một lúc, hình như là đằng trước có chuyện gì đó.
Thanh Phong: "Ván cuối đánh tốt phết, cái cậu đạo sĩ đó kĩ thuật tốt thật, có phong thái của Quẻ Không Đồng Nhất."
"Quẻ Không Đồng Nhất lại không lộ hình trong nhóm." Hồng Quả Quả nói: "Tối nay tôi phải xem rốt cuộc là đẹp như thế nào."
Chỉ Qua bảo: "Hải Đường nói là anh ấy trông cũng được."
Thanh Phong: "Chỉ Qua, chừng nào thì em câu được Hải Đường vậy!"
Chỉ Qua: "Có kết bạn trong game, gần đây tụi em hay chat..."
Một Hớp 2 Vạn 5: "Hải Đường mà lại chủ động tìm người buôn chuyện!? Quả nhiên cô ấy không thích đàn ông, chỉ thích mấy em gái xinh đẹp."
...
Hồng Quả Quả: "Vẫn còn mấy tiếng nữa mới tới giờ, qua khu bên cạnh chơi đi."
Đạp Vân Trung: "Bọn tôi phải đi trước, tới giờ tổ chức offline của Vân Ẩn Nhân Gian rồi, tối lại qua Phi Khung tìm các cậu."
Úc Trăn: "Tối gặp nhé."
Túc Mạc vẫn chưa tỉnh ngủ, được Úc Trăn dắt đi. Lúc cả đội đứng lại, cậu tiếp tục tựa vào vai Úc Trăn nghỉ ngơi. Dù buổi trưa có cà phê nâng cao tinh thần, nhưng di chứng mệt mỏi dễ buồn ngủ của cậu sau khi lên cấp vẫn chưa hết, ngủ một giấc rồi vẫn buồn ngủ, cả đường cứ mơ mơ màng màng để người yêu dắt.
Cậu loáng thoáng nghe được tiếng gì đó rơi xuống, ráng mở mắt ra nhìn thì thấy thanh niên đứng sau mình rơi đồ, nhưng đối phương lại không phát hiện.
"Sao vậy?" Úc Trăn hỏi.
"Chờ em chút." Túc Mạc tỉnh táo hơn, quay người nhắc nhở thanh niên đang mải nói chuyện với bạn: "Cậu gì ơi, cái đó là cậu làm rơi à?"
Người kia giật mình, cúi đầu nhìn thì thấy mô hình của mình rơi dưới đất: "A! Là của tôi, cảm ơn nhiều!"
Người bạn trách hắn: "Đồ rơi mà cũng không biết."
Người chơi kia nhặt đồ lên, ngẩng đầu đã thấy nam sinh nhắc mình đi mất rồi, còn nói chuyện với người bên cạnh.
Ánh đèn xung quanh hơi tối, hắn chỉ thấy được sườn mặt của người đó.
"Gì vậy?" Bạn hắn hỏi.
Người chơi nói: "Không, chỉ là thấy hơi..."
Quen.
Hắn đang định hỏi bạn có phải người quen nào không, hàng ngũ đang ngừng đột nhiên bắt đầu di chuyển, con đường thông thoáng, chỉ trong chốc lát đám đông đã giải tán.
Đợi đến chỗ đèn sáng, người kia mới nhớ ra.
"Từ từ! Cái người vừa rồi là Momo!"
"Giọng giống lắm! Là cậu ấy thật đó!"
"Đù má, vừa rồi đứng trước mặt mình luôn á!"
"Vậy người đi bên cạnh là Hành Chỉ Vô Câu à?"
"Bọn họ đâu rồi!"
"Đi xa rồi."
Ra tới ngoài, Túc Mạc đã tỉnh hẳn. Nhóm Đạp Vân Trung còn phải tụ họp với bang mình nên đi trước, còn lại 5 người, nghe theo ý kiến của Hồng Quả Quả đi dạo xung quanh.
Lần đầu tiên, trừ lúc đi với Úc Trăn, Túc Mạc cùng bạn bè đi dạo phố, cảm giác rất mới lạ. Gần hội trường có một ít cửa hàng phục cổ, Tinh Minh đã quen mua sắm qua mạng, rất ít người ra ngoài, nên những cửa hàng này trở thành nơi check-in cho người dân.
Thanh Phong và Hồng Quả Quả đều là người biết chơi, khiến bầu không khí náo nhiệt hẳn lên. Cả nhóm đi tham quan từng cửa hàng, còn thử ăn vặt vỉa hè, thứ mà Túc Mạc chưa từng được nếm.
Lúc ăn, Túc Mạc còn thấy Úc Trăn lén chụp lại gửi cho bác sĩ Ngô, còn gọi điện. Bác sĩ Ngô thấy anh sốt ruột như vậy cũng cười giải thích: "Cấp E và cấp F khác nhau, không cần phải ăn kiêng như vậy, nếu ngài lo thì đừng cho Túc Mạc ăn nhiều. Cơ thể thằng bé đang dần khôi phục, không cần quá lo lắng, cứ nghĩ thằng bé như cấp E là được."
Thế là lần đầu trong đời Túc Mạc được nếm thử những món ngon, so với đồ ăn trong game không có cảm giác no, mấy thứ này lại càng thêm phong phú và kích thích vị giác. Thanh Phong và Hồng Quả Quả ăn cái gì, Túc Mạc ăn cái đó.
"Cả Sao Thủ Đô chỉ khu bên này là có hàng quán vỉa hè, nếu vào khu trung tâm thì có thể tới bảo tàng chơi, còn du lịch đặc sản gì đó là ở bên này hết. Nghe nói cái thời văn hóa Hoa Hạ còn phồn thịnh, mấy quán vỉa hè như vậy nhiều lắm, kiểu tràn lan luôn, giống đống quầy lưu niệm hồi sáng bọn mình mua ấy." Hồng Quả Quả nói: "Tới đây tất nhiên không thể bỏ qua thịt vịt nướng, gà nướng, thịt xiên cay..."
Thanh Phong: "Kiểu đường phố phục cổ như này ở bên Sao Lam nhiều hơn, hôm nào tới Sao Lam đi, tôi đưa mọi người đi chơi."
Hồng Quả Quả: "Tôi khi nào cũng được, mở tiệm nên ngày nghỉ thoải mái lắm. Nhưng anh Hành phải đi làm, đại ca với Chỉ Qua là học sinh, chắc phải đợi kì nghỉ."
Chỉ Qua: "Ngày nghỉ em luôn rảnh."
Túc Mạc nhìn Úc Trăn: "Hành Chỉ có kì nghỉ, tôi thì chắc phải đi thực tập, nhưng dành thời gian ra ngoài chơi được."
Thanh Phong: "Ok, vậy để đến lúc chúng ta có kì nghỉ rồi tính."
Cuối cùng lúc đến bữa tiệc, Túc Mạc đã no căng. Chỗ tụ tập là nhà hàng cạnh khách sạn Phi Khung, đặt bao hết, lúc nhóm Túc Mạc đến đã có mấy người ở đây.
Người đầu tiên cậu chú ý tới là người đàn ông đang đứng nói chuyện với quản lý nhà hàng, người này khoảng ngoài 30, đeo kính, đầy phong độ trí thức.
Thấy có người đến, anh ta quay sang chào hỏi họ: "Là Momo à?"
Mướp Đắng dặn dò công việc xong, thấy nhóm 5 người ở cửa, nam sinh mặc áo khoác màu vàng nhạt đứng giữa họ, mà trong nhóm này cũng chỉ có Momo lộ mặt ở hội trường. Anh ta đi tới chào hỏi: "Lần đầu gặp, anh là Mướp Đắng."
Túc Mạc gật đầu: "Chào anh ạ, em là Momo."
Cách nói chuyện của Mướp Đắng rất hòa nhã, không khác lắm với trong game. Căn cứ vào ngoại hình, anh ta có thể xác định ID của từng người: "Đám Apple chắc phải mất một lúc nữa, mọi người vào trước đi, họ tới ngay thôi."
Hồng Quả Quả chú ý tới người phụ nữ xinh đẹp ở đằng sau đang đi tới: "Anh Mướp Đắng, đó là chị dâu à!"
"Là vợ anh." Mướp Đắng cười ha hả: "Đưa người nhà tới ăn cơm có được không?"
Người phụ nữ tươi cười: "Chào mọi người."
Sắp tới giờ, người trong nhóm thám hiểm cũng lục tục tới. Có vài người đã lộ mặt ở hội gặp mặt, cũng có vài người đã từng lộ ảnh. Chuối Tiêu Già và Dưa Hami đi chung, cả hai đều là những thanh niên bình thường; Quẻ Không Đồng Nhất sơ mi trắng quần đen, trông như học sinh nhưng thực tế là nhân viên tinh anh của một công ty đã có mặt trên thị trường...
Người đến trễ nhất là Dưa Hấu và Ngô Liêu.
Trước khi hội gặp mặt bắt đầu, Ngô Liêu vẫn luôn đòi censor hóa ra là một anh chàng đẹp trai, con nhà giàu, là một trong hai người duy nhất ở đây ăn mặc lòe loẹt, bên trong là một cái áo sơ mi hoa trông rất bựa.
Ngô Liêu: "Tới trễ, trên đường bị kẹt xe, đúng lúc gặp Dưa Hấu nên đi chung luôn."
Thanh Phong sáng mắt lên, lập tức đi tới bắt chuyện: "Ngô Liêu!!! Cái áo này của ông phong cách thế! Hàng đặt may à!"
Khiến người ta phải bất ngờ là Dưa Hấu.
Ai chơi với Dưa Hấu đều biết gã là dân đi làm, thỉnh thoảng sẽ đi công tác, trượng nghĩa chính trực. Trừ việc số hơi đen thì trong mắt thành viên bang Trái Cây, gã vẫn luôn là phó bang có phần uy nghiêm. Thực tế Dưa Hấu lại để đầu đinh, mặc đồ thể thao, mặt mày có phần hung dữ, cái đầu đứng giữa cả bầy 1 mét 8 có vẻ hơi lùn, nhất là đứng chung với Hỏa Thụ Ngân Hoa, trông cứ như là học sinh cá biệt trốn học.
"Từ từ." Hồng Quả Quả bắt đầu hỏi: "Dưa Hấu, ông trưởng thành chưa đấy?"
Mí mắt Dưa Hấu giật giật: "Ông đây 28! 28 biết không!!! Nhớ con số này đấy!"
Apple bất đắc dĩ nói: "Vụ tuổi tác hôm nay nó đã phải giải thích không dưới 10 lần."
Hồng Quả Quả: "Nhưng Dưa Hấu trông còn giống vị thành niên hơn Tiểu Ngân Hoa."
Mướp Đắng: "Trông trẻ cũng tốt mà, như vậy gọi là mặt em bé."
Dưa Hấu: "Bọn họ không hiểu."
Cả đám: "..."
Không! Đây là vấn đề hiểu hay không hả? Mà cái này không phải là mặt em bé!
Có rất nhiều người tham gia buổi tụ tập này, giới thiệu một vòng, cả đám bắt đầu chơi. Trong nhóm thám hiểm có rất nhiều người, Thiên Hoàn đã ra được một thời gian, có người chơi mới, cũng có người đã nghỉ game, lần này tới tham gia tụ hội chỉ khoảng mười mấy người, có người còn cố ý bay từ tinh hệ khác, tới trước hai ngày.
Rõ ràng ngoài đời mới chỉ gặp nhau ngày đầu tiên, thực tế vừa trò chuyện là cả đám cứ như bạn già chơi thân cả chục năm, không có gì giấu nhau, từ cập nhật game cho tới sửa đổi kì văn của đầu não, thậm chí còn giới thiệu cho nhau các nơi vui chơi ở Sao Thủ Đô.
"Đó là Momo thật à?" Dưa Hấu huých Hồng Quả Quả: "Thật không vậy? Nhỏ thế á?"
Hồng Quả Quả liếc nhìn Dưa Hấu: "Còn phải hỏi nữa à? Giọng giống thế còn gì."
"Thế là lúc chiều họ hôn nhau thật hả? Apple mày kể chi tiết đi."
"Vãi nồi còn bắt tao nhớ lại nữa! Bọn mày thấy hết rồi còn gì!"
"Góc đó có thấy rõ đâu! Đầu não còn không phóng to."
"Đúng rồi, c.ái ấy mà lúc chiều Tiểu Nhị nói là cái gì?"
"C.ái ấy là c.ái ấy đó."
"C.ái ấy nào?"
"Mọi người đang nói gì thế? Kể nghe với nào."
Túc Mạc nghe Úc Trăn và Đạp Vân Trung nói chuyện, thỉnh thoảng cũng trả lời được vài câu. Cậu chú ý tới đám Hồng Quả Quả và Dưa Hấu ngồi ở góc bên kia, ban đầu chẳng sao, nhưng về sau bên đó cứ liên tục nhìn cậu, ánh mắt càng lúc càng kì quái.
Có rất nhiều lần, Túc Mạc phải quay sang nhìn lại họ, mấy người kia lại vèo cái nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không có gì.
"Em uống rượu à?" Úc Trăn đột nhiên hỏi.
Túc Mạc giật mình, Úc Trăn đã nói chuyện xong với Đạp Vân Trung, nhìn ly rượu trong tay cậu: "Em hỏi nhân viên phục vụ rồi, họ bảo cái này nồng độ cồn không cao."
Dù sao cũng là tiệc của người trưởng thành, mà thể chất của hầu hết công dân Tinh Minh đều cao, đồ uống trong phòng ít nhiều đều có rượu. Nhà hàng cũng cung cấp nước trái cây, nhưng chiều nghe bác sĩ Ngô nói có thể thoải mái, Túc Mạc ma xui quỷ khiến cầm đồ uống có số độ thấp nhất. Trước đó vì thể chất cậu không được uống mấy thứ này, hiếm khi được bác sĩ Ngô cho phép, cậu nghĩ uống chút cũng không sao.
Thấy ánh mắt Úc Trăn, Túc Mạc nhỏ giọng giải thích: "Em hỏi nhân viên phục vụ rồi, cái này không cho thêm phụ gia, đều là đồ uống điều chế đặc biệt tại nhà hàng."
Cậu sợ Úc Trăn không tin, còn giơ cái ly lên: "Hay anh thử đi? Em chưa uống bao giờ, nhưng thấy cũng khá ngon."
Úc Trăn bèn cúi đầu nhấp một ngụm: "Đừng uống nhiều."
Túc Mạc được cho phép, thế là thoải mái uống.
Cậu liếc sang bên kia, y như rằng lại có mấy người vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Túc Mạc: "Trên mặt em có gì à?"
Úc Trăn nhìn cậu: "Không, sao thế?"
"Không có gì." Túc Mạc dứt khoát kệ đám đó. Cậu thấy cái này uống khá ngon, hơi ngọt, dễ uống hơn nước trái cây.
Đến nửa sau, mọi người bắt đầu quậy, cụng ly rồi buôn chuyện tới gần 12 giờ. Phòng đã được đặt bao trọn gói nên họ có thể chơi tới sáng, Túc Mạc lại thấy chóng mặt.
Úc Trăn chú ý tới sự khác thường của cậu: "Mạc Mạc?"
Túc Mạc thì thầm: "Anh, hình như em say rồi."
Lần đầu tiên Úc Trăn thấy có người uống cái này còn say, cái Túc Mạc uống về sau anh có đi hỏi, chỉ là nước trái cây pha thêm chút xíu rượu.
Thực tế thì chính mấy thứ này uống vào lại khó khống chế.
Túc Mạc say rượu không quấy không kêu, chóng mặt thì tựa vào vai Úc Trăn, như người buồn ngủ. Thấy đám xung quanh càng lúc càng chơi mạnh, Úc Trăn đành phải nhờ trợ lý đặt phòng ở Phi Khung, định mang Túc Mạc qua đó nghỉ ngơi trước.
"Ơ? Không chơi thêm à!"
"Cuộc sống về đêm mới bắt đầu thôi mà!"
Hồng Quả Quả thấy Túc Mạc buồn ngủ thật: "Mấy người cũng biết tiêu chuẩn sinh hoạt của đại ca rồi, nào, chúng ta chơi tiếp cái này!"
Chỗ liên hoan khá gần khách sạn Phi Khung nên Úc Trăn không lái xe, cõng Túc Mạc qua đó.
Úc Trăn luôn có một phòng cố định ở Phi Khung, thường có việc phải sang bên này hay đi họp anh sẽ dùng nó để nghỉ ngơi. Trợ lý đã báo với lễ tân, phòng đã được thu dọn.
Nam sinh trên lưng hình như ngủ say rồi, hơi thở ấm áp phả lên gáy Úc Trăn.
Túc Mạc mơ mơ màng màng mở mắt: "... Về nhà rồi ạ?"
Trong phòng mở đèn vàng, giọng cậu trên lưng anh yếu ớt mang theo chút lười biếng, quẩn quanh bên tai Úc Trăn, khiến trái tim anh loạn nhịp.
"Dậy rồi à? Đêm nay nghỉ tạm ở đây." Úc Trăn hơi ngồi xuống cho Túc Mạc xuống. Anh nói: "Anh giúp em thay đồ, ngủ cho thoải mái."
Ánh đèn ấm áp chiếu rọi lên hai người, kéo chiếc bóng thật dài. Úc Trăn trong mắt Túc Mạc dường như phát sáng dưới ánh đèn, từ đằng xa dần bước về phía cậu. Túc Mạc ngồi bên giường, cả người như được một làn nước ấm bao phủ, nhũn cả ra, không hiểu tại sao.
Có lẽ là chút cồn đó quấy phá, cậu thấy hốc mắt hơi nóng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần mở mắt ra, cậu luôn có thể thấy Úc Trăn ở bên cạnh mình.
Cậu để Úc Trăn loay hoay, áo khoác nặng nề được anh cởi ra, trong lúc tứ chi tiếp xúc, mùi hương đặc biệt trên người anh hòa với hương rượu, trêu chọc nơi đầu mũi ngứa ngáy.
"Anh." Túc Mạc đặt cằm lên vai Úc Trăn: "Sao anh lại thích em?"
"Cái này từng nói rồi mà? Sao còn hỏi lại vậy?" Úc Trăn đỡ gáy Túc Mạc, trọng lượng của người trong ngực dựa hết vào người anh, mềm như không có xương cốt, miễn cưỡng ngồi được. Lúc nói chuyện, hơi thở cứ phả bên cổ, đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được mà dung túng.
Anh không phải là vừa thấy đã yêu, chỉ là trong quá trình chơi chung, dần bị người trước mặt hấp dẫn.
Nam sinh đội mũ nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay, nam sinh khiêm tốn lễ độ giữ khoảng cách với anh... Triệu hoán sư cầm cần câu trong bầy quái, bóng người nhảy liên tục trong Hang Động Biển Sương, khiêu chiến giới hạn của bản thân, nụ cười của em giữa thành Lạc Nhật người qua kẻ lại...
Lòng anh thương cậu một mình đối mặt ốm đau vẫn luôn kiên cường, xót xa cậu ngược gió trưởng thành vẫn luôn lạc quan, yêu mến sự cứng cỏi không cam lòng chịu thua, cũng thích khí phách thiếu niên tự do phóng khoáng.
Nếu hỏi thích gì, anh thật sự thích quá nhiều.
Úc Trăn vuốt ve gáy nam sinh trong lồng ngực, ngón tay hơi nhéo một cái: "Đau đầu thì ngủ đi."
"Để em nói nhỏ chuyện này cho anh nghe."
Úc Trăn nghe vậy hơi buông tay, nghiêng đầu nhìn cậu. Ánh mắt nam sinh trong trẻo, khóe mắt hơi đỏ, đôi mắt nhìn anh chăm chú thấp thoáng ý cười.
Hai người tựa sát vào nhau, trong mắt Túc Mạc như đựng đầy ánh sáng.
Úc Trăn hỏi: "Chuyện gì?"
Túc Mạc nhích tới gần tai anh, giả vờ mở miệng, đột nhiên chuyển hướng hôn Úc Trăn một cái.
Thấy Úc Trăn không nhúc nhích, cậu lại hôn cái nữa lên môi anh.
"Dám lừa anh?" Úc Trăn trở tay đè cậu, cả hai ngã xuống giường.
"Buồn ngủ thật mà." Túc Mạc vô tội chớp mắt: "Nhưng trước khi ngủ muốn hôn anh."
Mặt cậu hơi đỏ, lại rất to gan: "Bạn trai có cho hôn không?"
"Cho." Úc Trăn hôn cậu, lời nói đứt quãng giữa răng môi.
"Đừng sờ lung tung."
"Túc Mạc, em hư quá."
Xấu xa và to gan thỏa sức sinh trưởng trong sự dung túng, có lẽ cậu vốn đã hư rồi.
HOÀN CHÍNH TRUYỆN.
1
______________________________
Cuối cùng cũng hoàn chính truyện, tưởng cái lưng tay vai gáy cổ hi sinh rồi chứ.
Nhân tiện thì hai đứa chưa ịch nhau đâu, nói dị hoy ~