Một bên là an ổn vinh hoa của gã, một bên là tính mạng của gã, cái nào nặng cái nào nhẹ, dù là ai cũng có đáp án trong lòng.
"Ngươi nghĩ rõ chưa?"
"Vương gia, thiếp nói, thiếp nói..." Đỗ Nhược Khanh theo bản năng nuốt nước miếng, "Năm đó thiếp không còn thân hoàn bích, thiếp vốn tưởng Diệp Hi sẽ cưới thiếp, nhưng ai ngờ... A, ông ta thế mà nghe lời mẫu phi của mình kết thân với An Dương vương phủ..." Nói tới đây, bà ta phẫn hận nhìn Diệp Hi, "Được thôi, ông ta kết thân với An Dương vương phủ, không sao, thiếp chịu ủy khuất là một thiếp thất cũng được, nhưng ông ta lại ở rể, An Dương vương phủ không cho phép có thiếp thất. Sau đó thiếp phát hiện mình có thai, các người có biết lúc ấy thiếp tuyệt vọng thế nào không?"
Đỗ Nhược Khanh gào rống như con dã thú nổi điên, Diệp Hi bị chỉ trích sắc mặt cũng hết sức khó coi.
"Ta... Lúc đó ta không biết..." Diệp Hi ngẩn ra, nhưng còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của Đỗ Nhược Khanh ngắt lời.
"Ngươi không biết? Cho dù ngươi biết thì thế nào hả?" Đỗ Nhược Khanh khinh thường, "Trong đầu ngươi chỉ có gia nghiệp của An Dương vương phủ, chỉ có vinh hoa phú quý mà ngươi tâm tâm niệm niệm, nếu ngươi biết ta có thai, nói không chừng tình nghĩa năm đó của chúng ta và tính mạng hài nhi trong bụng ta cũng không màng, ngươi vừa kết thân với An Dương vương phủ, sao có thể cho phép sự việc uy hiếp đến ngươi tồn tại?"
Mặt Diệp Hi ngày càng trắng bệch, An Cửu lẳng lặng nghe chỉ khẽ cười trong lòng, Đỗ Nhược Khanh này đúng là thông minh, cho dù trước đây rơi vào mối tình cùng Diệp Hi, lấy thân báo đáp, đến cuối cùng tỉnh táo lại, bà ta cũng biết Diệp Hi này rốt cuộc là loại người thế nào.
"Ta sợ hài tử trong bụng chào đời chỉ là đứa con riêng, cả đời bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng ta lại không thể nhẫn tâm giết chết nó, may mà phụ thân ta tìm cho ta mối hôn sự, mấy ngày mấy đêm trằn trọc, đến khi thấy ả ta cuối cùng cũng nghĩ ra cách, thân hình ả giống ta, ta có thể lợi dụng ả lừa dối mọi người, chỉ cần qua đêm đầu tiên, vấn đề của ta sẽ được giải." Nói đến đây, hai mắt Đỗ Nhược Khanh như nhìn thấy ánh sáng.
"Cho nên ngươi biến nàng ấy thành nha hoàn của hồi môn của ngươi, cố ý sắp xếp nàng ấy giả trang thành ngươi trong đêm đầu tiên?"
Đỗ Nhược Khanh giật mình: "Vương gia, thiếp cũng chỉ là bị dồn vào bước đường cùng nên mới phải làm thế, nếu để ngài biết thiếp không còn hài bích, vậy đừng nói ngày tháng sau này của thiếp ở Bắc vương phủ sẽ rất khổ sở, ngay cả phụ thân của thiếp... Sợ là cũng vì việc này mà truy cứu. Do vậy thiếp bắt buộc phải 'sinh non', như vậy thân thế của nhi tử mới không bị ngài hoài nghi. Thiếp bắt buộc phải làm thế, thiếp chỉ có một con đường này để đi!"
Đỗ Nhược Khanh lẩm bẩm, đôi mắt lập lòe dần trở nên kiên định như đang tự nói với mình bà ta không sai, lỗi sai nằm ở chỗ... Đỗ Nhược Khanh nhìn An Cửu, chuyện này bà ta vốn dĩ đã che giấu rất cẩn thận, qua bao nhiêu năm, bà ta sớm đã thành nữ nhân quyền thế nhất của Bắc vương phủ, nhưng tất cả đều bị An Cửu hủy hoại!
Nàng cố ý ném đá giấu tay, đúng!
Đột nhiên Đỗ Nhược Khanh nghĩ tới một vấn đề, sao Bắc vương gia lại xuất hiện ở đây?
Bà ta nhìn thoáng qua Đỗ nhược Khanh, với tâm tư của vương gia, sau khi nhìn thấy đạn tín hiệu bắn lên ở hoàng lăng, ông ta chắc chắn sẽ lập tức đưa Hạ Hầu Âm về Bắc vương phủ, sao lại tới Đại Lý Tự?
Mọi thứ quá trùng hợp, nhưng chính vì quá trùng hợp, bà ta không cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp.
Nhất định có người cố ý, mà người nọ... Ánh mắt đỗ Nhược Khanh khóa chặt An Cửu, thấy nàng nhếch mép cười, suy đoán trong lòng càng được khẳng định.
Là An Cửu, tất cả việc này đều do An Cửu tiếp kế!
Tay theo bản năng nắm chặt thành đấm, Đỗ Nhược Khanh cắn răng, ánh mắt tàn nhẫn như muốn bầm thây An Cửu vạn đoạn.
Cảm nhận ánh mắt của bà ta, An Cửu vẫn không để bụng, Đỗ Nhược Khanh lúc này như con hổ bị nhốt trong lồng đã bị cắt hết móng vuốt, cho dù dữ tợn thế nào bà ta cũng không thể gây ra chuyện gì.
Ngược lại là nàng bây giờ mới là người xâu xé thịt cá!
"Ngươi bị dồn vào bước đường cung? Vậy nha hoàn đã chết kia rốt cuộc là chuyện thế nào?" Bắc vương gia lạnh giọng quát kéo tinh thần của Đỗ Nhược Khanh về, trong chuyện này có quá nhiều thứ cần phải truy cứu.
Dù sao Đỗ Nhược Khanh đã thừa nhận rất nhiều việc, còn vài việc nữa bà ta không cần phải phủi sạch, hơn nữa bà ta cũng biết có những việc dù bà ta không thừa nhận, vương gia cũng sẽ hoài nghi. Ông ta đã nhận định bà là kẻ độc ác không phải ư?
Đỗ Nhược Khanh cười khổ: "Người tính không bằng trời tính, thiếp bảo ả ta làm thế thân một đêm, nhưng thiếp lại không ngờ sau đêm đó ả lại có thai, trong bụng thiếp là đứa con riêng ở bên ngoài, mà trong bụng ả là hài tử của vương gia. Sau khi biết mình có thai, nha đầu kia càng ngày càng không an phận, thậm chí đòi thiếp thuyết phục lão gia nạp ả làm thiếp. Ả còn uy hiếp nếu thiếp không làm theo lời ả, ả sẽ nói vương gia biết bí mật của thiếp, còn cả người đêm đó là ả. Thiếp sao có thể cho ả cơ hội? Nếu ả thật sự làm vậy thì mọi thứ của thiếp đều sẽ bị hủy hoại, bao gồm hài tử mấy tháng trong bụng thiếp!" Đỗ Nhược Khanh cười điên cuồng, "Thiếp cho ả châu báu, cho ả đồ vương gia ban thưởng cho thiếp nhưng từng ấy cũng không mua chuộc được ả, thiếp lo sớm hay muộn cũng có một ngày nữ nhân kia vì hài tử trong bụng mà khai ra tất cả. Thiếp hiểu tâm tư của một mẫu thân vì hài tử, ả chắc chắn sẽ không để hài tử trong bụng mình đeo trên lưng thân phận con ngoài dã thú, cho nên ả thành nỗi uy hiếp của thiếp. Ngày đó thiếp bảo ả cùng thiếp tới hậu viện, thiếp làm bộ rớt đồ cạnh giếng, bảo ả đi tìm. Hừ, dù ả không muốn nhưng vẫn đi tìm, ả quá mất cảnh giác với thiếp, thiếp nhân lúc ả đến cạnh giếng thì đẩy ả một cái. Khoảnh khắc đó, thiếp biết trên thế gian này sẽ không còn ai biết bí mật của thiếp, chuyện này sẽ không còn là uy hiếp với thiếp nữa."
Nhưng bà ta lại không ngờ sẽ xuất hiện một người như An Cửu, chỉ cần dựa vào mấy câu nói của lão nhân vương phủ đã xâu chuỗi được mọi chuyện.
"Ngươi... Độc phụ nhà ngươi thế mà... Thế mà hại chết con của ta... Mà Bắc Mục này..." Bắc vương gia tức giận quát, "Độc phụ, độc phụ!"
Lúc nói chuyện, Bắc vương gia nắm chặt chìa khóa, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Đỗ Nhược Khanh vội nhào tới giữ chặt tay ông ta: "Vương gia, đây đều là lỗi của thiếp, không liên quan tới Mục Nhi. Ngài muốn trách thì cứ trách thiếp. Vương gia, thiếp cầu xin ngài đừng làm Mục Nhi bị thương, đừng..."
Bắc Mục bị đè dưới đất nhìn mẫu thân mình, tuy sớm đã biết thân thế nhưng gã không ngờ mẫu phi đã từng làm những chuyện như vậy.
Nếu phải vì mọi điều bà ta làm đều vì bọn họ, chắc gã cũng sẽ cảm thấy nữ nhân này quá tàn nhẫn.
Bắc vương gia phẫn nộ đẩy Đỗ Nhược Khanh ra: "Đừng làm nó bị thương? A, ngay trước hôm nay bổn vương còn định truyền vương vị cho Bắc Mục, còn mình sẽ cùng Âm Âm có cuộc sống tự do tự tại của riêng mình, nhưng... Nữ nhân nhà ngươi mấy năm qua không ngừng làm chuyện xấu, chắc là ngươi sớm đã muốn con của ngươi kế thừa Bắc vương phủ đúng không?"
Đỗ Nhược Khanh bị nói trúng tâm tư, ánh mắt lập lòe.
Bắc vương gia quan sát phản ứng của bà ta, không cần bà ta trả lời, trong lòng ông đã có đáp án.
"Ha ha... Buồn cười, đúng là buồn cười!" Bắc vương gia cười lớn.
Ông ta muốn truyền vị trí Bắc vương gia cho Bắc Mục, truyền cho nhi tử của kẻ khác, nực cười, hôm ấy trên xe ngựa, thời điểm nói tính toán của mình với Đỗ Nhược Khanh, sợ là bà ta đang cười nhạo mình!
Ngay cả con của mình cũng không phân biệt được, ông ta hồ đồ, đúng là quá hồ đồ!
Ngay lúc này, Đỗ Nhược Khanh tìm được thời cơ, lập tức nhào qua, sức lực kinh người ngay cả Bắc vương gia cũng không kịp đề phòng. Tình thế đột nhiên thay đổi, Bắc vương gia vốn đang khống chế Bắc Mục lại bị Đỗ Nhược Khanh đè lên.
Bắc vương gia hoàn hồn, Đỗ Nhược Khanh đã cầm lấy chìa khóa trong tay ông ta, định giật đi.
Trong lòng Đỗ Nhược Khanh chỉ có một suy nghĩ đó là không thể để Bắc vương gia làm con mình bị thương, Bắc vương gia vốn đang rất phẫn nộ trước những việc Đỗ Nhược Khanh phẫn nộ, hiện giờ Đỗ Nhược Khanh làm thế càng vô lễ với ông ta.
"Sao hả? Ngươi làm nhiều chuyện độc ác như vậy chẳng lẽ còn định giết luôn ta?" Bắc vương gia nghiến răng nghiến lợi, vật lộn với Đỗ Nhược Khanh. Nữ nhân này đúng là đáng giận, hôm nay ông phải giáo huấn bà ta một trận, nhưng khoảng thời gian trước, một hồi bệnh nặng khiến sức khỏe ông đã không còn cường tráng.
Giết ông ta? Đỗ Nhược Khanh ngẩn ra, nếu giết ông ta mà có thể bảo vệ được Bắc Mục của bà, bà giết ông ta thì đã sao?
Đỗ Nhược Khanh nghiến răng, dù sao vương gia cũng đã biết chuyện năm đó, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ, hiện tại dù là ngươi chết ta sống, bà ta cũng phải liệu đến cùng.
An Cửu và Hạ Hầu Âm ở ngoài song sắt nhìn phu thê họ trở mặt thành thù, đều cười châm chọc, mà Bắc Mục trong phòng giam sớm đã không còn sức lực nằm dưới đất, hoàn toàn không định nhúng tay vào màn tranh đấu của hai người trước mặt.
Diệp Hi cũng sửng sốt, nhìn cảnh này, ông ta biết mọi thứ mình mong đợi đều đã sụp đổ, trong lòng chỉ còn thất vọng, thậm chí là căm hận Bắc Mục, Đỗ Nhược Khanh và cả Bắc vương gia.
"Mất... Mất rồi..." Diệp Hi lẩm bẩm, hai mắt trống rỗng.
Trong phòng giam, bầu không khí quỷ dị đến cực điểm, dù sức khỏe Bắc vương gia không tốt nhưng Đỗ Nhược Khanh dù sao chỉ là nữ nhân, sau vài lần vật lộn, bà ta cũng rơi vào thế hạ phong. Đỗ Nhược Khanh càng luống cuống, nghe tiếng Diệp Hi, bà ta vội nói: "Diệp Hi, ngươi mau hỗ trợ đi, dù không phải vì ta, ngươi cũng suy nghĩ cho nhi tử của ngươi đi, Bắc Mục là con của ngươi!"
Diệp Hi bừng tỉnh, nhưng ông ta chỉ nhếch mép cười, hừ lạnh một tiếng: "Con của ta? Bây giờ tiền đồ của chính nó còn khó bảo toàn, sao có thể mang cho ta thứ ta cần? Nhi tử? Nhi tử thì thế nào?"
Đỗ Nhược Khanh càng phẫn nộ, bà ta không ngờ Diệp Hi lại máu lạnh như vậy, mà phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của An Cửu.
Trong mắt Diệp Hi chỉ có vinh hoa phú quý, chỉ có người cho ông ta lợi dụng, nào có thân tình đáng nhắc đến?
Có lẽ vì việc Đỗ Nhược Khanh rơi vào thế hạ phong, lời Diệp Hi nói, Bắc vương gia tức giận dùng thêm sức, chìa khóa trong tay lập tức xẹt qua mặt Đỗ Nhược Khanh.
"A!" Tiếng hét vang khắp phòng giam.
Trước mắt Đỗ Nhược Khanh hiện lên một màu đỏ tươi, ngay sau đó là hắc ám.
"Mắt của ta... Mắt của ta..." Đỗ Nhược Khanh mất hết sức lực.
Nhìn cảnh này mọi người đều giật mình.
Bắc vương gia cũng sửng sốt, nhưng nghĩ tới những việc nữ nhân này đã làm, ông ta không hề có chút đồng tình, chỉ ném chìa khóa đi, lạnh lùng nói: "Bổn vương phải hưu ngươi! Ngươi, còn có con của ngươi từ hôm nay trở đi không còn bất kỳ liên quan nào với Bắc vương phủ ta."
Đỗ Nhược Khanh ngây người, thậm chí mặc kệ hắc ám và đau đớn trước mắt, bà ta sờ soạng dưới đất, vừa chạm được một đôi chân liền ôm chặt nó: "Vương gia, ngài có thể hưu thiếp, nhưng Mục Nhi... Ngài đừng đuổi nó đi, nó tốt xấu gì cũng làm nhi tử của ngài hai mươi năm, cầu xin ngài, ngài không thể tuyệt tình như vậy!"
Đỗ Nhược Khanh khóc lóc xin tha, bà ta biết sự việc ám sát hoàng đế bại lộ, điều này có nghĩa vương gia cũng bị liên lụy. Bà ta thầm tính, chỉ cần Mục Nhi còn ở Bắc vương phủ, nó vẫn có thể có cuộc sống yên ổn không phải sao?
Bắc vương gia lại vung tay áo, bước ra khỏi nhà tù.
"Vương gia... Vương gia..." Đỗ Nhược Khanh kêu gào.
"Mẫu phi, người đừng cầu xin nữa." Bắc Mục lạnh giọng, "Đã đến nước này, cho dù giữ được tính mạng thì thế nào?"
"Không, Mục Nhi, con bắt buộc phải sống, con có nghe thấy không, con bắt buộc phải sống..." Đỗ Nhược Khanh lẩm bẩm. Đột nhiên như nghĩ tới gì đó, bà ta mờ mẫm trong bóng tối, vội gọi: "An Cửu... An Cửu..."
An Cửu hứng thú nhíu mày, lại im lặng không lên tiếng, muốn xem Đỗ Nhược Khanh này muốn làm gì.
"Mục Nhi, đỡ ta, đỡ ta đi tìm An Cửu..." Đỗ Nhược Khanh lảo đảo đứng dậy.
Bắc Mục nghi ngờ nhìn An Cửu đứng ngoài cửa lao, vẫn cẩn thận đỡ Đỗ Nhược Khanh đứng dậy, dìu bà ta chậm rãi đi về hướng An Cửu.
Hạ Hầu Âm bên cạnh chứng kiến tất cả đột nhiên bị Bắc vương gia nắm lấy cổ tay, kéo ra ngoài.
Đỗ Nhược Khanh được Bắc Mục đỡ đi tới trước mặt An Cửu, bà ta sờ sờ phía trước như muốn chạm vào nàng. An Cử nhíu mày, Bắc Mục vội bắt lấy tay bà ta, thì thầm: "An Cửu ở ngay trước mặt người."
Đỗ Nhược Khanh bỗng quỳ xuống: "An Cửu, ta cầu xin ngươi, ta biết ngươi hận ta, ta đem tính mạng của mình cho ngươi, ngươi nghĩ cách giúp Bắc Mục an ổn ở lại Bắc vương phủ đi. Ta bảo đảm, sau này nó sẽ an phận làm một công tử của vương phủ, tuyệt đối không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Bắc vương phủ, ngươi đồng ý với ta đi..."
A, bà ta vẫn tâm tâm niệm niệm bảo vệ Bắc Mục à?
"Nhưng mạng của ngươi... Ta không có hứng thú!" An Cửu nhàn nhạt nói, giọng điều bình tĩnh ấy khiến Đỗ Nhược Khanh càng luống cuống.
"Nhưng... Nhưng... Ta có đồ ngươi hứng thú, ta có..."
An Cửu nhíu mày, bà ta có thứ nàng hứng thú?
Nàng muốn xem xem trong tay Đỗ Nhược Khanh còn lợi thế gì.
Nhưng An Cửu vẫn không vội, im lặng không nói lời nào, sự trầm mặc khiến Đỗ Nhược Khanh càng nôn nóng: "An Cửu, ta muốn giao dịch với ngươi, chỉ cần ngươi hứa với ta đảm bảo cho Bắc Mục một vị trí nhỏ trong Bắc vương phủ, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật, một bí mật về Bắc Sách..."
Bắc Sách?
Hai chữ này làm An Cửu giật mình, bí mật của Bắc Sách?
Trái tim An Cửu thắt chặt. Đỗ Nhược Khanh tuy không nhìn thấy nhưng bà ta vẫn cảm nhận được hơi thở của nàng thay đổi, vì thế tiếp tục nói: "An Cửu, ngươi và Bắc Sách yêu nhau như vậy, ngươi có biết y từng vì cái chết của mẫu thân mình mà đau khổ thế nào không? Khoảng thời gian đó y đóng cửa nhốt mình trong phòng, nếu không có lão vương gia đón y ra, sợ là y đã chết trong căn phòng đó."
An Cửu nhíu mày, việc này nàng biết, nhưng bí mật Khanh vương phi định nhắc tới có liên quan đến mẫu thân của Bắc Sách à?
"An Cửu, ta có thể bảo đảm, nếu ngươi không làm giao dịch này với ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, bởi vì... Có một số việc trên gian này ngoại trừ ta thì không còn ai biết, ngươi suy xét đi, ngươi muốn những bí mật đó mãi mãi bị chôn giấu sao?" Đỗ Nhược Khanh biết chuyện liên quan tới Bắc Sách An Cửu sẽ suy xét lại.
An Cửu nhìn Đỗ Nhược Khanh, lại nhìn Bắc Mục, trầm giọng: "Được thôi, ta muốn xem xem bí mật của ngươi rốt cuộc có đáng hay không!"
"Đáng, chắc chắn đáng!" Đỗ Nhược Khanh nhếch mép cười, "Bắc Mục, con tránh ra. An Cửu ngươi tránh ra, có một số việc ta chỉ có thể nói với mình ngươi!"
Bắc Mục nhìn An Cửu, buông tay đỡ Đỗ Nhược Khanh, lùi vài bước.
An Cửu tiến lên: "Được rồi, ngươi có thể nói rồi!"
Đỗ Nhược Khanh hít sâu một hơi: "Năm đó mẫu thân của Bắc Sách phát bệnh mà chết trong cung, ngươi có biết không?"
"Ta biết!" Việc này Bắc Sách đã kể ở miếu Hoa Thần."
"Vậy ngươi có biết bà ta không phải vì bệnh mới chết không?" Đỗ Nhược Khanh nhếch mép cười, đôi mắt khủng bố ấy đối với An Cửu dường như đang nhìn thẳng vào mắt nàng, tưởng tượng sắc mặt nàng lúc này. Bà ta có thể tưởng tượng ra khi nghe tin tức này An Cửu sẽ khiếp sợ thế nào.
"Ngươi nói cái gì?" An Cửu theo bản năng hỏi lại.
Khiếp sợ, nàng đúng là khiếp sợ.
Đột nhiên nàng nhớ lại câu chuyện Bắc Sách kể. Mẫu phi y tuy có bệnh trong người nhưng dù ở đâu, bà ấy đều mang thuốc phòng thân trên người, nhưng lần đó trên người bà ấy lại không có bình thuốc.
Bắc Sách bảo đó không phải thói quen của mẫu phi.
Hay là trong này thật sự có ẩn tình khác.
Nghĩ vậy, sắc mặt An Cửu tối sầm, nhưng nàng không vội truy cứu, chỉ khẽ cười: "Khanh vương phi, ngươi đang bịa chuyện với ta à? Ta sẽ không sập bẫy đâu."
Vẻ đắc ý trên mặt Đỗ Nhược Khanh lập tức biến mất: "Không, ta không bịa chuyện, mẫu thân của Bắc Sách thật sự không phải do bệnh mà chết."
"Vậy ngươi nói xem bà ấy chết thể nào? Ta muốn nghe xem lời ngươi nói có đáng tin không."
"Bà ta vốn có thể sống, là ta, không, còn một người khác, ta cướp bình thuốc của bà ta... Ha ha..." Đỗ Nhược Khanh kích động.
An Cửu híp mắt, Đỗ Nhược Khanh này là hung thủ hại chết mẫu thân cả Bắc Sách sao?
Còn một người khác.
"Ai nữa?" An Cửu nghiến răng, cao giọng.
Đỗ Nhược Khanh bình tĩnh lại: "Ngươi quyết định đồng ý với ta?"
"Không nói hả? Được, ta đây cũng có cách khiến con của ngươi giống ngươi!"
Đỗ Nhược Khanh lần nữa luống cuống: "Ta nói, ta không thấy mặt người đó, lần ấy người đó che mặt, nhưng ta biết nàng là người trong cung, ta không biết thân phận của nàng, nhưng... Ngay cả Thượng Quan trắc phi cũng nghe lệnh của người đó, ta đoán thân phận của người đó không hề đơn giản."
"Thượng Quan trắc phi? Ý ngươi là Thượng Quan Liên trong phủ của phế thái tử? Là nàng ta!" Trong đầu An Cửu hiện lên thân ảnh kia, tuy rất ít tiếp xúc nhưng nàng nhìn ra được nữ tử dịu dàng hiền huệ kia là người thông minh. Không ngờ...
Khi nãy ở hoàng lăng, Đỗ Nhược Khanh cũng nhắc tới cái tên Thượng Quan Liên, xem ra lần này thái tử bức vua thoái vị không hề đơn giản!
An Cửu chợt có cảm giác kỳ lạ, cứ như trong vô hình có một đôi mắt đang quan sát mọi việc đang xảy ra.
Mà người nọ rốt cuộc là địch hay bạn?
An Cửu không dám chắc, nhưng nếu đúng như lời Đỗ Nhược Khanh nói, từ việc có liên quan tới cái chết của mẫu thân Bắc Sách, người nọ chắc chắn là kẻ địch!
"Bí mật này ngươi vừa lòng không?" Đỗ Nhược Khanh chờ phản ứng của An Cửu.
An Cửu liếc nhìn Bắc Mục bên cạnh, lạnh giọng: "Như mong muốn của ngươi, có điều, mạng của ngươi... Ta muốn!"
Nếu Đỗ Nhược Khanh có liên quan tới cái chết của mẫu thân Bắc Sách, vậy nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua. Còn người còn lại... Trong hoàng cung à?
Trong đầu An Cửu hiện lên rất nhiều người, nhưng vẫn không có manh mối.
Được An Cửu hứa hẹn, Đỗ Nhược Khanh cuối cùng cũng thở phào: "Được, ngươi muốn mạng của ta, ta cho ngươi là được."
Việc đã tới nước này, bà ta vốn định dùng mạng của mình đổi lấy bình an cho Bắc Mục, hiện tại cũng coi như được như ước nguyện!
Chết sao? Chết thì thế nào?
Nhưng... Đỗ Nhược Khanh nhìn về hướng An Cửu, sắc mặt càng thâm trầm: "An Cửu, ta thật sự không ngờ tới cuối cùng ta lại không thể không cầu xin ngươi, ha ha... Cả đời Đỗ Nhược Khanh ta tính kế kẻ khác, dẫm lên thi thể để bước lên trên, ngồi vào vị trí Bắc vương phi, nhưng cuối cùng lại thua trong tay ngươi, ha ha... Ha ha, nữ nhi của ngươi, nữ nhi tốt của ngươi.." Đến đây, Đỗ Nhược Khanh cứng đờ, "Nữ nhi của ta..."
Đỗ Nhược Khanh cười điên cuồng, tiếng cười thê lương quanh quẩn khắp phòng giam, ngay cả phạm nhân ở phòng khác nghe thấy cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đột nhiên, tiếng cười ấy dừng lại, ngay cả Bắc Mục còn chưa kịp hoàn hồn, Đỗ Nhược Khanh đã xoay người, lao vào vách tường.
Bịch một tiếng, Đỗ Nhược Khanh cảm nhận trên trán đau nhức, hình như có thứ gì chảy ra, toàn thân ngã xuống.
"Mẫu phi..." Bắc Mục bừng tỉnh, vội chạy tới đỡ Đỗ Nhược Khanh, "Mẫu phi, người sao lại..."
Đỗ Nhược Khanh dường như mặc kệ Bắc Mục, chỉ lẩm bẩm: "An Cửu... Mạng của ta cho ngươi, nhớ lấy lời hứa của ngươi... Bắc Mục... Bắc Mục..."
Đỗ Nhược Khanh còn muốn nói gì đó, nhưng sinh mạng tới đây đã tận.
"Mẫu phi..." Bắc Mục kiểm tra hơi thở của Đỗ Nhược Khanh, sắc mặt trắng bệch, "Mẫu phi...
Chết rồi sao? An Cửu nhìn Đỗ Nhược Khanh được Đỗ Nhược Khanh ôm vào lòng, xoay người, nhàn nhạt nói: "Lời hứa của ta, ta đương nhiên sẽ giữ lấy?
Bảo đảm cho Bắc Mục cuộc sống an ổn à?
Đỗ Nhược Khanh ơi Đỗ Nhược Khanh, cho dù giữ được mạng của Bắc Mục, giữ được thân phận nhị công tử của Bắc Mục, cho gã tương lai không cần lo cơm áo thì thế nào?
Thân thế của gã, còn cả việc hôm nay gã trợ giúp thái tử soán vị thất bại sẽ quấn quanh gã cả đời, khiến gã một đời không được an bình!
An Cửu nhếch mép cười, bên tai quanh quẩn lời Đỗ Nhược Khanh vừa nói, người trong cung kia... Rốt cuộc là ai?
An Cửu còn đang suy tư thì đã tới ngoài Đại Lý Tự, thấy Bắc vương gia bị áp giải quay lại, miệng còn kêu gào gì đó. An Cửu không hề bất ngờ, xem ra cục diện trong cung đã được khống chế.
Ngay lúc này, một giọng nói mỹ diệu vang lên bên cạnh: "Thế tử phi, nếu không ngại thì cùng bổn cung tiến cung được không?" Hạ Hầu Âm nhìn An Cửu, cười hết sức có thiện ý, nếu không biết trước, chỉ sợ thật sự sẽ cho rằng nữ tử này là món đồ đẹp nhất thế gian.
An Cửu khẽ cười: "Sao Dung phi nương nương biết ta muốn tiến cung?"
"Trong cung chắc là lại có kịch hay, thế tử phi và bổn cung đều là người có tâm tư xem kịch vui, không phải à?"
An Cửu cười lớn, Hạ Hầu Âm này thế mà cũng đoán được việc trong cung sao?
Ngay từ đầu nàng không nên khinh thường Hạ Hầu Âm này!
"Thế tử phi không chịu là vì sợ bổn cung ăn ngươi à?" Hạ Hầu Âm nhìn thẳng vào mắt An Cửu, như khiêu khích, lại như kích tướng.
"Dung phi nương nương đâu phải dã thú, sao có thể ăn ta được?" An Cửu nhướng mày cười, nâng bước đi theo Hạ Hầu Âm, nếu đã có xe ngựa thuận đường đưa nàng tới hoàng cung, nàng cần gì phải từ chối?
Hai người lên xe, trong xe ngựa, hai nữ nhân im lặng ngồi song song, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Hầu Âm không nhịn được: "An Cửu, ngươi có biết không, ta thật sự rất hâm mộ ngươi."
An Cử giật mình, hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ nghe lời này từ chính miệng Hạ Hầu Âm.
Hâm mộ?
Nàng mỉm cười: "Dung phi nương nương là sủng phi của Hoàng Thượng, hiện tại lại mang long thai, nên là nữ nhân được mọi người của Đông Sở Quốc này hâm mộ. Dung phi nương nương sao lại hâm mộ An Cửu?"
"Sủng phi của Hoàng Thượng? A, chẳng qua là danh hào dễ nghe mà thôi, còn long tự trong bụng này..." Hạ Hầu Âm vuốt ve bụng mình, "Nó sinh ra trong hoàng cung, bổn cung thật sự không biết sau này nó sẽ trải qua những gì, có gì đáng để hâm mộ chứ?"
Thời điểm Hạ Hầu Âm nhắc đến hài tử, trong mắt nàng ta thoáng qua một thứ khiến người nhìn không nhìn thấu được, nhưng chớp mắt nó đã biến mất không thấy đâu.
"Còn ngươi, được ở bên người mình thích. An Cửu, ngươi nói xem tại sao ngươi lại may mắn như vậy?"
"May mắn?"
Nàng đúng là may mắn!
Trong xe ngựa lại rơi vào sự trầm mặc, xe ngựa trực tiếp đi qua Chu Tước Môn, chạy thẳng đến Thừa Huy Điện. Cách xe ngựa, hai người bên trong vẫn có thể cảm nhận bầu không khí căng thẳng ở bên ngoài.
Xe ngựa tới Thừa Huy Điện mới dừng lại, An Cửu và Hạ Hầu Âm xuống xe, vội vào trong, vừa thấy tình hình trong Thừa Huy Điện liền hiểu ra mọi chuyện.
Rất nhiều thị vệ bao vây Bách Lý Khiên và phế hậu, Tĩnh Phong Đế bị thương miễn cưỡng ngồi trên chủ vị, trên gương mặt tái nhợt toàn là phẫn nộ.
Mà Bách Lý Khiên và phế hậu nhìn tình hình trước mắt hình như vẫn chưa hoàn hồn.
"Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm lớn tiếng gọi, dáng vẻ lã chã chực khóc như vừa chịu ủy khuất rất lớn, hoàn toàn khác với bộ dáng khi ngồi trên xe ngựa.
Nghe tiếng nàng ta, Tĩnh Phong Đế lập tức đứng dậy đi tới: "Ái phi, nàng sao rồi? Hoàng nhi trong bụng nàng thế nào? Trẫm nghe nói tên Bắc vương gia kia đưa nàng đi, lòng nóng như lửa đốt, ông ta có làm nàng bị thương không?"
"Hoàng Thượng, thần thiếp không sao, vương gia nói ngài chết rồi, thần thiếp... Thần thiếp rất lo lắng. Hoàng thượng, vết thương của ngài..." Hạ Hầu Âm nhìn máu tươi dính trên xiêm y của Tĩnh Phong Đế, hàng cung mày mỹ lệ nhíu lại.
"Hoàng Thượng, trước mắt thái tử mưu loạn soán vị mới là việc lớn, ngài xem..." Thấy Hạ Hầu Âm xuất hiện, Thục phi liền không vui, hồ ly tinh này còn không phải dựa vào gương mặt hồ ly của mình mê hoặc Hoàng Thượng sao? Nhi tử của mình vừa lập công lớn, nhưng chỉ sợ trong mắt hoàng đế vẫn không quan trọng bằng Hạ Hầu Âm và thai nhi trong bụng ả ta!
Hừ, hoàng nhi? Còn chưa chào đời, ai biết là thứ gì!
Tĩnh Phong Đế sửng sốt, hoàn hồn.
Hạ Hầu Âm liếc nhìn Thục Phi, nói: "Đúng vậy Hoàng Thượng, thái tử soán vị.. Hoàng Thượng xử lý chính sự trước đi!"
Nét giận dữ lại hiện lên trên mặt Tĩnh Phong Đế, nhưng ông ta vẫn cẩn thận đỡ Hạ Hầu Âm ngồi xuống, hành động này lọt vào mắt Thục phi càng khiến bà ta ghen ghét.
Nhưng lúc này, bà ta không rảnh bận tâm đến Hạ Hầu Âm, Bách Lý Khiên và phế hậu trước mắt đã ở trên đoạn đầu đài, bà ta tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội tốt này, nhất định phải xử lý bọn họ mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Thục phi nhìn về phía phế hậu và Bách Lý Khiên, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bách Lý Khiên đứng giữa đại điện chứng kiến tất cả, dường như vẫn chưa tiêu hóa được những gì vừa diễn ra.
Gã có được ngọc tỷ, hạ lệnh truy bắt tiêu diệt Bách Lý Ngạn, nhưng bọn họ còn chưa xuất cung, Bách Lý Ngạn đã dẫn theo một đại đội quan viên tới.
Nghi hoặc lần nữa hiện lên trong đầu, sao Bách Lý Ngạn lại có phản ứng nhanh như vậy?
Bách Lý Khiên không thấy Tĩnh Phong Đế trong đội ngũ, mới yên tâm lệnh thị vệ tấn công Bách Lý Ngạn, nhưng bọn thị vệ lại không nhúc nhích, mấy lần hạ lệnh cũng không có tác dụng, gã mới mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng.
Mãi đến khi những thị vệ đó chĩa kiếm về phía gã và mẫu hậu, biết phụ hoàng và Bắc Sách vào cung, đầu gã càng trống rỗng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tất cả dường như đến quá nhanh, Bách Lý Khiên vắt hết óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc sai chỗ nào.
Tại sao phụ hoàng chưa chết? Đạn tín hiệu trên không hoàng lăng là chuyện thế nào?
Không chỉ Bách Lý Khiên không rõ, ngay cả phế hậu cũng bị mọi thứ trước mặt làm cho sững sờ, nhưng bà ta còn chưa kịp tự hỏi tại sao tất cả lại biến thành thế này, sự thật trước mắt đã khiến bà ta không thể trốn tránh.
Mưu loạn soán vị là tội chết!
Tội chết tru di cửu tộc!
Phế hậu nhớ lại hai mươi hai năm trước, hậu quả Tề vương mưu loạn... Toàn tộc Tề vương và Tiêu thị đều bị giết. Ngay cả huynh đệ của mình hoàng đế cũng không thủ hạ lưu tình, vậy đối với nhi tử của mình thì sao?
Phế hậu nhìn Tĩnh Phong Đế đang trong cơn thịnh nộ, lòng càng bất an, Hoàng Thượng xưa nay không phải người nhớ cốt nhục thân tình, sợ rằng sẽ không giữ lại mạng cho Khiên Nhi!
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng minh giám, trong này chắc chắn có hiểu lầm, ngài nghe thần thiếp nói..." Phế hậu quỳ xuống muốn biện giải.
"Được, ngươi nói đi, trong này có hiểu lầm gì? Hiện tại các ngươi ở Thừa Huy Điện làm gì? Còn ngọc tỷ kia..." Tĩnh Phong Đế nhìn chằm chằm ngọc tỷ trong tay Bách Lý Khiên, thuận tay cầm nghiên mực trên bàn ném về phía gã.
Nghiên mực ném trúng đầu gối Bách Lý Khiên, cả người Bách Lý Khiên vốn mềm nhũn thình lình quỳ xuống.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp và Khiên Nhi... Tới đây là vì... Khiên Nhi lâu rồi không gặp Hoàng Thượng, nó nhân lúc Hoàng Thượng xuất cung tế thiên tới chỗ của Hoàng Thượng nhìn một lúc, nó rất nhớ phụ hoàng của mình!"
"Hay cho câu nhớ phụ hoàng!" Tĩnh Phong Đế cười lạnh.
Nghe lý do thoái thác của phế hậu, An Cửu cũng cười châm chọc, phế hậu này chắc là luống cuống quá rồi, ngay cả lời nói dối cũng không bịa được!
Những người khác ở đây cũng thấy nực cười, thậm chí ngay cả phế hậu cũng cảm thấy chột dạ.
"Hừ, Ngọc tỷ tỷ, nể tình tỷ từng là hoàng hậu, bổn cung gọi tỷ một tiếng Ngọc tỷ tỷ. Ý tỷ là Bách Lý Khiên cầm ngọc tỷ là vì nhớ Hoàng Thượng, cho nên lấy ra thưởng thức, thậm chí điều động thị vệ trong cung cũng là vì nhớ Hoàng Thượng sao? Ngọc tỷ tỷ, cho dù tỷ muốn tìm cớ thì cũng nên tìm chuyện gì hợp lý hơn một chút đúng không?" Thục phi bật cười. Đã chết tới nơi rồi phế hậu còn muốn biện minh à?
An Cửu nhìn Ngọc hoàng hậu hoảng loạn, đột nhiên nghĩ tới lời Đỗ Nhược Khanh nói. Người trong cung kia... Là phế hậu sao?