Liên Nhi trình món đồ cho Thục phi, Thục phi cầm bao giấy ấy, hỏi: "Sao ngươi có được?"
"Sau khi nương nương phân phó, nô tỳ nhân một cơ hội tự mình xuất cung, tìm đến một hắc y nhân, từ tay gã có được." Trong lúc nói chuyện, Liên Nhi thấy Thục phi muốn bỏ bao giấy ra, vội ngăn cản, "Nương nương người đừng mở ra, thứ này không chạm vào được, bột phấn màu trắng này một khi dính vào da sẽ ngứa cực kỳ, nổi ban như bệnh sởi, thậm chí còn thối rửa, ngay cả thái y trong cung cũng bó tay. Nương nương người phải cẩn thận!"
Hai mắt Thục phi sáng lên: "Vậy sao? Công hiệu của thứ này thật sự lợi hại đến thế à? Rất ngứa? Ha ha, nếu với da thịt của bổn cung còn thế, vậy đối với hài tử mới đầy tháng..."
Liên Nhi ngẩn ra: "Nương nương, thứ này..."
Hài tử? Nương nương chỉ lệnh nàng ta đi tìm món đồ như vậy, nàng ta ở trong cung nhiều năm, đương nhiên biết nương nương cần nó để tranh sủng, hiện tại, Tiêu thái tử phi kia chiếm cứ Tê Phượng Cung, nương nương đương nhiên không cam lòng, ngày mai lại là ngày Hoàng Thượng phong hậu, nàng ta cứ tưởng nương nương cần thứ này để đối phó Tiêu thái tử phi, nhưng không ngờ...
Hài tử mới đầy tháng? Trong cung lúc này chỉ có một hài tử, đó chính là tiểu hoàng tử của Nhàn phi nương nương!
Không lẽ nương nương dùng thứ này để đối phó...
Liên Nhi rét run, gần đây mỗi lần đi ngang Trường Nhạc Cung nàng ta đều nghe tiếng hài tử khóc, không biết sao nghĩ đến việc dùng thứ này đối phó một hài tử, Liên Nhi không khỏi bất an.
"Nương nương... Việc này... Việc này sợ là không ổn! Nương nương, tiểu hoàng tử sẽ không chịu nổi, nếu dùng thứ này với tiểu hoàng tử, sợ là sẽ lấy mạng ngài ấy!" Liên Nhi quỳ xuống, "Tuy có tiểu hoàng tử nhưng Nhàn phi vốn không tranh với ai, nô tỳ nghĩ hiện giờ Tiêu thái tử phi ở Tê Phượng Cung mới là đại địch của nương nương!"
Sắc mặt Thục phi trầm xuống, lạnh giọng quát: "Ngươi thì biết cái gì? Không tranh với ai? Sau lưng ả ta có Bắc vương phủ thì sao lại không tranh hả?"
"Nương nương..."
"Được rồi, ở đây không chỗ của chuyện của ngươi nữa, nhớ lấy, bổn cung không hề sai ngươi làm gì cả. Hừ, ngươi tưởng bổn cung không chứa chấp nổi hài tử kia sao? Không chưa chấp hài tử kia còn có Hoàng Thượng. Nếu ngươi dám phá hỏng việc này, không chỉ bổn cung, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho ngươi."
Liên Nhi kinh sợ đứng dậy, không dám nói nữa, lặng lẽ lui ra ngoài. Nhưng nghĩ đến tiểu hoàng tử của Nhàn phi nương nương ngày mai sẽ... Lòng Liên Nhi như bị một tảng đá đè nặng.
Nhưng nương nương đã nói quá rõ ràng, chuyện này e là Hoàng Thượng bày mưu tính kế.
Liên Nhi cắn môi hít sâu một hơi, nàng chẳng qua là một tỳ nữ nhỏ bé thì có thể làm được gì? Khắp nơi trong cung này đều cất giấu những việc ngươi lừa ta gạt, nhìn nhiều rồi cũng thành thói quen không phải sao?
...
Sáng sớm hôm sau.
An Cửu cùng Bắc Sách ngồi xe ngựa tiến cung.
Họ vốn định tới Trường Nhạc Cung, nhưng nửa đường lại gặp Thục phi cũng đi cùng hướng. Thấy họ, Thục phi liền chào hỏi: "Bắc vương gia, Bắc vương phi, đúng là trùng hợp!"
Hai người hành lễ: "Tham kiến Thục phi nương nương..."
"Hành lễ gì chứ? Chúng ta đâu phải người ngoài. Đúng rồi, nghe nói An Cửu vương phi có thai, đúng là đại hỉ, bổn cung vốn định tự mình tới Bắc vương phủ chúc mừng, nhưng gần đây bận rộn chuyện tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, Hoàng Thượng lại giao vài lễ nghi phong hậu cho bổn cung lo liệu, thật sự quá nhiều việc, mong hai vị thứ lỗi."
"Nương nương quá lời, chuyện nương nương nhọc lòng đều là đại sự, An Cửu chỉ là có thai, sao có thể khiến Thục phi nương nương hưng sư động chúng?"
Trong sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Thục phi này lợi dụng Nam Cung Ngự Thiển lật đổ Hạ Hầu gia, mục đích còn không phải vì khiến Hạ Hầu Âm ngay cả một cơ hội xoay người cũng không có à? Hiện tại, Hạ Hầu Nghi bị chém đầu thị chúng, Hạ Hầu Âm bị ban chết, Hạ Hầu gia bị lưu đày biên cảnh, bà ta nên thưởng thụ chiến thắng mới đúng, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một Tiêu Văn Tuệ hôm nay còn được hoàng đế phong hậu, vị trí vốn thuộc về mình lại rơi vào tay Tiêu Văn Tuệ, bà ta làm gì còn tâm tư làm việc vất vả.
Là nàng không thật sự hiểu Thục phi này hay vì có nguyên nhân nào khác?
An Cửu trầm tư, Thục phi này sao có thể cam tâm may hỉ phục cho kẻ khác?
"An Cửu vương phi, bổn cung không thích nghe ngươi nói thế đâu, bổn cung luôn cảm thấy hai chúng ta rất có duyên, lần trước ở Liễu Oanh Điện nếu không nhờ An Cửu vương phi ra chủ ý cho bổn cung, giúp bổn cung thoát được một kiếp, nếu không hôm đó bổn cung đã bị Hạ Hầu Âm kia dồn vào chỗ chết. Xét đến cùng, vương phi chính là ân nhân cứu mạng của bổn cung!" Thục phi bước lên thân mật nắm tay An Cửu, "Được rồi, bổn cung biết trong số phi tần hậu cung chỉ có Nhàn phi tỷ tỷ mới là người thân thiết với vương phi, nhưng không sao, bổn cung sẽ cho vương phi thấy tâm ý của bổn cung. Đi đi, ở bên ngoài gió lớn, hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, chúng ta đi xem đi."
An Cửu khẽ cười: "Mời Thục phi nương nương." Dứt lời, nàng lùi một bước nhường đường.
Thục phi rõ ràng muốn lôi kéo quan hệ với nàng, nhưng trong cung này, người như Thục phi sao có thể vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác?
An Cửu theo bản năng xoa bụng, tay còn lại vẫn được Bắc Sách nắm chặt, cảm nhận hơi ấm từ nơi đó truyền tới, lòng nàng mới ấm một chút, ngước mắt cười với y.
Nhìn hai người trước mặt tình chàng ý thiếp, Thục phi thật sự rất hâm mộ.
Hôm nay bà ta còn nói An Cửu thật có phúc, gả cho người như Bắc Sách, ánh mắt che chở y dành cho nàng là thứ bà ta chưa từng thấy từ Hoàng Thượng.
Bọn họ yêu nhau, còn Hoàng Thượng nhiều nhất chỉ là sủng, một bên là sủng một bên là yêu khác nhau một trời một vực.
An Cửu này rõ ràng hạnh phúc hơn bất kỳ nữ tử nào trong cung!
Thục phi híp mắt gạt bỏ sự hâm mộ, đây là do An Cửu may mắn, nữ tử trong cung như bọn họ cũng có cuộc sống của nữ tử trong cung!
Nghĩ đến kế hoạch hôm nay của mình, Thục phi nắm chặt khăn thêu, có một số việc đã không còn khả năng rút lui nữa, hơn nữa bà ta cũng muốn đi về phía trước, nếu không, bản thân sẽ rơi vào kết cục như Hạ Hầu Âm.
...
Tới Trường Nhạc Cung, tiếng trẻ con khóc vô cùng vang dội.
Thục phi dẫn đầu vào trong: "Nghe tiếng khóc của tiểu hoàng tử là biết khi trưởng thành sẽ là một đại trượng phu." Lúc nói chuyện, bà ta đã đến cạnh tiểu hoàng tử, nhìn tiểu hoàng tử được bà vú ôm trong lòng, bà ta cười nói, "Tiểu hoàng tử, hôm nay là ngày đầy tháng của con, con xem, rất nhiều người đều vì con mà đến đấy!"
"Thục phi muội muội, tiểu nhi ầm ĩ, muội muội đừng trách." Hôm nay Nhàn phi ra cử, đang ngồi trên giường, mà ngồi bên cạnh là Tiêu thái tử phi tới từ sớm.
Thấy Tiêu thái tử phi ở đây, không chỉ An Cửu và Bắc Sách, Thục phi cũng giật mình, Tiêu thái tử phi và Nhàn phi quả nhiên thân thiết với nhau.
Tuy không vui, Thục phi vẫn tươi cười: "Ầm ĩ một chút mới tốt, Trường Nhạc Cung trước đây cái gì cũng có, chỉ thiếu một hài tử, hiện giờ có đứa nhỏ này ầm ĩ, Trường Nhạc Cung cũng có thêm sinh khí. Nhàn phi tỷ tỷ, đây là chuyện tốt!"
Nghe Thục phi nói, tâm trạng Thục phi cũng thoải mái. Còn không phải sao? Đứa nhỏ này tuy ầm ĩ nhưng lại làm bà an tâm, vẫn tốt hơn Trường Nhạc Cung trước đây nhìn thì huy hoàng nhưng thật ra lại rất cô tịch.
"Nhàn phi tỷ tỷ, mong tỷ đừng trách muội muội, khoảng thời gian trước Hoàng Thượng giao sự vụ trong cung cho muội, tỷ cũng biết sự vụ lớn nhỏ trong cung vốn rườm rà, ngược lại thiếu sót với tỷ tỷ, để tỷ tỷ có thai phải ở cái nơi như Lăng Tiêu Cung chịu khổ, nếu sớm biết tỷ tỷ có thai, muội muội sớm đã cầu xin Hoàng Thượng đón tỷ tỷ ra đời. Để tiểu hoàng tử chào đời ở Lăng Tiêu Cung, muội muội thật sự áy náy." Thục phi cau mày xin lỗi.
"Sao Thục phi muội muội lại nói thế? Muội không biết chuyện gì, tỷ tỷ sao có thể trách muội?" Nhàn phi thầm châm chọc, chính vì sợ những người này biết bà có thai, bà mới giả điên trốn ở cái nơi như Lăng Tiêu Cung không phải sao?
"Tỷ tỷ không trách thì tốt, dù gì tiểu hoàng tử cũng bình an chào đời, Hoàng Thượng lại đón tỷ tỷ về Trường Nhạc Cung, hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu hoàng tử, tất cả đều viên mãn là nhờ thời điểm tỷ tỷ ở Lăng Tiêu Cung có Tiêu thái tử phi chăm sóc." Nói tới đây, Thục phi nhìn Tiêu thái tử phi im lặng từ đầu tới cuối, "Tiêu tỷ tỷ, xin nhận một bái của muội muội."
Thục phi hành lễ với Tiêu thái tử phi.
Tiêu Văn Tuệ nhìn Thục phi diễn kịch, nhàn nhạt nói: "Thục phi muội muội, lý do của một bái này là gì? Ta chiếu cố Nhàn phi là vì giao tình giữa ta và Nhàn phi."
Sắc mặt Thục phi thoáng thay đổi: "Ha ha, trong hậu cung này đều là tỷ muội tốt, muội muội và Nhàn phi tỷ tỷ xưa nay thân thiết, cảm tạ Tiêu tỷ tỷ là việc nên làm."
"Thục phi đúng là rộng lượng." Đến đây, Tiêu Văn Tuệ không quan tâm tới Thục phi mà đi đến trước mặt An Cửu và Bắc Sách, thay đổi thái độ, dịu dàng nói, "An Cửu vương phi, mấy ngày nay thai nhi trong bụng con có an ổn không?"
An Cửu phòng bị: "Phiền Tiêu thái tử phi lo lắng, thai nhi trong bụng An Cửu có đại phu trong phủ chăm sóc, tất cả mạnh khỏe."
"Tốt, tất cả mạnh khỏe thì tốt." Tiêu Văn Tuệ nhìn bụng An Cửu, sau đó nhìn Bắc Sách, "Qua mấy tháng nữa Bắc vương phủ sẽ có thêm một tiểu thế tử rồi!"
Thái độ của Tiêu Văn Tuệ khó nén chờ mong, lọt vào tai An Cửu lại có tầng ý khác.
Nghĩ đến ước định của hai người, An Cửu nắm chặt khăn thêu.
Thục phi cũng tham gia náo nhiệt: "Ai nói là thế tử, không chừng là quận chúa đấy! Ân Cửu vương phi thông minh như vậy, nếu sinh được quận chúa, hài tử nhất định sẽ được chân truyền."
Thục phi thầm nghĩ tiện nhân đúng là đáng giận, nhìn bà ta thân thiết với Bắc Sách và An Cửu cứ như hận không thể dán cả người vào, e là đúng như mình suy đoán, tiện nhân Tiêu thị này cũng có tính toán riêng.
Tiêu Văn Tuệ không vui nhìn Thục phi: "Thục phi nương nương, hài tử trong bụng vương phi há vì ngươi nói là quận chúa thì là quận chúa?"
"Thế há vì ngươi nói là thế tử thì chính là thế tử?" Thục phi không hề nhường nhịn.
Nhất thời, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng. Ba người Nhàn phi, An Cửu và Bắc Sách đều không nói gì, hai người này một người đang được Hoàng Thượng sủng ái, một người sắp được phong là hoàng hậu, bọn họ vốn đối lập nhau, đương nhiên sẽ không nhường nhịn.
Đột nhiên tiểu hoàng tử bật khóc phá tan bầu không khí quỷ dị, Nhàn phi lên tiếng: "Hài tử của An Cửu và Sách Nhi dù là thế tử hay quận chúa thì đều là nhân trung long phượng, đều là phúc của Đông Sở Quốc chúng ta."
"Đương nhiên!" Tiêu Văn Tuệ đắc ý.
Thục phi cau mày. Nhân trung long phượng sao? Là rồng hay phượng thì phải là con nối dõi của Hoàng Thượng, chẳng lẽ Bắc vương phủ thật sự muốn bò lên đầu Bách Lý hoàng thất? Bà ta tuyệt đối sẽ không để họ như ý!
Không, không đúng, Thục phi bắt giữ được gì đó, theo bản năng nhìn Tiêu Văn Tuệ, thái độ của bà ta hình như... Sự thân cận của nữ nhân này dành cho Bắc vương gia và Bắc vương phi hình như có hơi kỳ lạ, cứ như hài tử trong bụng An Cửu là hài tử của bà ta vậy.
Việc này... Tại sao lại thế?
Thục phi đoán không ra. Nghĩ tới mục đích hôm nay mình tới đây, bà ta hoàn hồn, tươi cười đi về hướng tiểu hoàng tử, lấy ra một miếng ngọc bội: "Sau khi biết Nhàn phi tỷ tỷ sinh tiểu hoàng tử, muội muội đã đi tìm miếng ngọc tốt nhất sai người chế tạo, điêu khắc thành hình Hoa Thần nương nương. Hoa Thần nương nương là thần Đông Sở Quốc chúng ta thờ phụng, khẳng định sẽ phù hộ tiểu hoàng tử ngày ngày an khang." Nói rồi, Thục phi muốn đeo lên cho tiểu hoàng tử, Nhàn phi lập tức phòng bị, đang định nói gì đó, Thục phi lại dừng tai, cười nói, "Tỷ xem muội kia, đúng là hồ đồ, thứ này sao có thể tùy tiện đeo cho tiểu hài tử chứ? Ngọc bội này tuy có thể phù hộ nhưng hài tử vẫn nên mang trường mệnh tỏa mới đúng, sớm biết thế muội muội nên sai người chế tạo trường mệnh tỏa. Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ nhận thay tiểu hoàng tử đi?"
Nhàn phi thở phào, đương nhiên không từ chối: "Đa tạ ý tốt của muội muội."
"Ha ha, đa tạ cái gì, thứ này của muội chỉ là tép riu mà thôi, muội nghĩ đồ vương phi chuẩn bị tặng tiểu hoàng tử mới là thứ tốt." Thục phi cười nói.
An Cửu giật mình. Lập tức, ánh mắt mọi người đều hướng về nàng.
Thục phi nói tiếp: "An Cửu vương phi nếu không ngại thì lấy ra cho bổn cung thưởng thức được không?"
Thục phi này... Hôm nay có hứng thú với đồ tặng tiểu hài tử đúng là kỳ lạ.
An Cửu trầm giọng: "Hồng Linh, mang đồ của tiểu hoàng tử lên đi!"
"Vâng, tiểu thư." Hồng Linh ở sau lĩnh mệnh, lấy trường mệnh tỏa chuẩn bị từ sớm ra, vừa định trình lên thì lại nghe Thục phi xen vào.
"A, thì ra là trường mệnh tỏa, quả nhiên An Cửu vương phi cẩn thận tỉ mỉ hơn bổn cung, thủ công điêu khắc trường mệnh tỏa này thật tinh tế, bổn cung chưa từng thấy trường mệnh tỏa này đẹp như vậy, vương phi đúng là rất dụng tâm với biểu đệ của mình." Nói rồi, Thục phi đi tới giật lấy trường mệnh tỏa trong tay Hồng Linh, thưởng thức.
Mọi người đều thấy kỳ lạ.
"Nếu Thục phi thích thì cứ nhờ An Cửu vương phi làm thêm một cái, có điều trường mệnh tỏa vốn là đồ dành cho tiểu hài tử, Thục phi mang trên người e rằng không thích hợp." Tiêu Văn Tuệ lạnh lùng nói.
Thục phi đảo mắt nhìn An Cửu, nhẹ giọng: "Ngại quá, hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu hoàng tử, bổn cung quá cao hứng, có hơi thất thố. Tiêu thái tử phi nói không sai, trường mệnh tỏa là đồ của tiểu hài tử, cho dù bổn cung thích thế nào cũng không thích hợp đúng không?" Nói rồi, bà ta lại nhìn trường mệnh tỏa, "Xem này, bổn cung làm bẩn trường mệnh tỏa rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Thục phi dùng khăn thêu của mình lau lau trường mệnh tỏa, sau đó bỏ vào hộp Hồng Linh đang cầm.
"Phiền An Cửu lo lắng rồi." Nhàn phi tự mình nhận lấy hộp gấm, "Hoàng nhi trưởng thành, nếu biết trường mệnh tỏa nó mang từ nhỏ do An Cửu vương phi tặng, nó chắc chắn sẽ rất vui."
"Còn không phải sao? Đồ của Bắc vương phủ lúc nào cũng là thứ tốt!" Thục phi tươi cười, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn hộp gấm trong tay Nhàn phi.
Biết là đồ An Cửu tặng sẽ rất vui sao?
A, thật muốn xem xem tiểu hoàng tử có cơ hội trưởng thành không!
Không biết Nhàn phi mất con sẽ đau khổ thế nào, nếu biết cái chết của tiểu hoàng tử do một tay An Cửu tạo thành, chỉ sợ Nhàn phi sẽ không tiếc phản bội Bắc vương phủ!
Phản bội sao? Ha ha, cục diện như vậy bà ta rất muốn nhìn thấy!
"Nương nương, Hoàng Thượng phái người tới truyền lời nói đại điển phong hậu sẽ cử hành một canh giờ sau, nương nương có cần hồi cung chuẩn bị trước không?" Ngoài cửa, cung nữ của Tê Phượng Cung hỏi Tiêu thái tử phi.
"A, ta quên mất, hôm nay ngoại trừ tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử còn là ngày phong hậu, nhìn ta xem, mấy ngày nay bận rộn tới mức quên đông quên tây, Hoàng Thượng lệnh ta hầu hạ Tiêu tỷ tỷ trang điểm, may mà tỷ tỷ cũng ở đây, vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian đi!" Ánh mắt Thục phi nhìn Tiêu Văn Tuệ không hề có ý tốt.
Chỉ sợ việc hầu hạ này có âm mưu!
Nhàn phi thầm nghĩ, bà và Thục phi tuy đều là phi tần trong cung nhưng vốn dĩ chẳng có giao tình, xem ra hôm nay Thục phi tới Trường Nhạc Cung của bà là vì Tiêu thái tử phi!
Nhàn phi lặng lẽ nhìn Tiêu thái tử phi, tới nay bà vẫn cảm kích Tiêu thái tử phi này, nhưng bà cũng biết Tiêu thái tử phi không phải người dễ chọc vào!
"Như thế cũng tốt!" Tiêu Văn Tuệ không sợ, thủ đoạn của nữ nhân này trước giờ bà ta chưa từng để vào mắt, chỉ là vai hề nhảy nhót thôi!
Nghĩ tới đại điển phong hậu hôm nay, Tiêu Văn Tuệ nhìn Bắc Sách. An Cửu cảm nhận sự khác thường, vội hành lễ: "Cung tiễn hai vị nương nương."
Tiêu thái tử phi đang có tâm tư gì?
Tiêu thái tử phi giật mình, hào hứng nhìn An Cửu, khẽ cười: "An Cửu vương phi, ngươi đi cùng bổn cung về Tê Phượng Cung đi."
Nàng lập tức hiểu ý, bà ta rõ ràng muốn Bắc Sách đi cùng! Bởi vì bà ta biết hôm nay Bắc Sách sẽ như hình với bóng cùng mình, cho nên gọi nàng đi chẳng khác nào gọi Bắc Sách!
Bà ta muốn Bắc Sách nhìn bà ta từng bước đi lên hậu vị sao?
An Cửu biết nếu cự tuyệt, hiệp ước ngầm của hai người sẽ có nguy cơ, lúc này, nàng không thể xé rách da mặt với Tiêu thái tử phi được!
"Như thế cũng được." An Cửu cười đáp. Không phải Tiêu Văn Tuệ chỉ bảo nàng đi cùng thôi sao? Mà mục đích của nàng... Tiếp cận bà ta, hiểu thêm về bà ta, tìm cơ hội phản kháng!
Tiêu Văn Tuệ cười vừa lòng, không nói gì nữa, dẫn đầu ra ngoài. An Cửu và Bắc Sách theo sau.
Thục phi quay đầu nhìn Bắc Tự Nhàn, nói: "Nhàn phi tỷ tỷ, sau khi kết thúc điễn lễ phong hậu sẽ là cung yến, Nhàn phi tỷ tỷ cứ chiếu cố tiểu hoàng tử đi, chờ đến lúc cung yến rồi đưa tiểu hoàng tử tới cũng không muộn. Hoàng Thượng nói tiểu hoàng tử chưa có tên, hôm nay ngài ấy sẽ đặt tên cho tiểu hoàng tử!"
Đặt tên?
Nhàn phi hân hoan. Từ khi có hài tử, Hoàng Thượng hiếm khi tới Trường Nhạc Cung, đừng nói là đặt tên, ngay cả nhìn hài tử cũng không liếc mắt một cái.
Bà biết bản thân sinh đứa nhỏ này ra là làm trái ý Hoàng Thượng, bà đã chuẩn bị tinh thần hai người bị Hoàng Thượng bỏ rơi, nhưng hiện tại nghe Hoàng Thượng đặt tên, tâm trạng vẫn vui vẻ.
Nhìn phản ứng của Nhàn phi, Thục phi không nhiều lời nữa, xoay người rời khỏi Trường Nhạc Cung.
...
Trong phòng, Nhàn phi vẫn đắm chìm trong niềm vui. Đặt tên? Thế lát nữa Hoàng Thượng sẽ nhìn hài tử sao?
Nghĩ đến đây, Nhàn phi càng vui mừng, vội nói: "Mộc Đào, mau đi theo xiêm y cho tiểu hoàng tử, lát nữa tham dự cung yến, không thể qua loa!"
"Vâng, nương nương." Mộc Đào cũng vui vẻ thu xếp.
Nhóm bà vú thay xiêm y cho tiểu hoàng tử, sau đó bế tiểu hoàng tử tới chỗ Nhàn phi.
"Nương nương người xem, tiểu hoàng tử của chúng ta thay xiêm y mới, không còn khóc nữa." Mộc Đào cười nói.
Nhàn phi nhìn hài tử của mình, chợt nhíu mày.
Mộc Đào vội hỏi: "Nương nương, có gì không ổn sao?"
Nhàn phi nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở hộp gấm trên bàn, lập tức nhớ tới trường mệnh tỏa An Cửu mới tặng, cười nói: "Ta cứ thấy thiếu thứ gì, thì ra là tiểu hoàng nhi của ta chưa mang trường mệnh tỏa An Cửu vương phi tặng. Tiểu hoàng nhi nhớ lấy, An Cửu vương phi là ân nhân cứu mạng của con, không có An Cửu vương phi thì sẽ không có mẫu tử chúng ta ngày hôm nay!"
Mộc Đào hiểu ý, lập tức đi lấy trường mệnh tỏa đeo lên cổ tiểu hoàng tử: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không thể quên ân tình của An Cửu vương phi, An Cửu vương phi cứu mạng tiểu hoàng tử, trường mệnh tỏa nàng ấy tặng nhất định sẽ bảo vệ tiểu hoàng tử trường mệnh an khang!"
Hai người tươi cười đeo trường mệnh tỏa cho tiểu hoàng tử, nhưng hiện giờ An Cửu đi theo đoàn người Tiêu Văn Tuệ tới Tê Phượng Cung không biết vì sao lại lảo đảo một cái.
"Sao vậy?" Bắc Sách vội đỡ lấy An Cửu, quan tâm hỏi.
An Cửu nhíu mày, khẽ cười, không muốn để Bắc Sách quá lo lắng: "Không sao, vừa nãy không tập trung, không để ý đường."
Vừa nãy thật sự là không để ý đường đi sao? Không, nàng biết không phải, từ lúc rời khỏi Trường Nhạc Cung, nàng vẫn luôn cảm thấy bất an, trong đầu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
An Cửu kinh hoảng, đột nhiên nàng như bắt giữ được thứ gì đó, vội nắm chặt tay Bắc Sách: "Bắc Sách..."