Mục lục
Đích Phi Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, Tiêu Văn Tuệ vỗ tay hai cái, bỗng có tiếng "Ầm", cánh cửa mở ra, bên ngoài có một cung nhân đi đến. An Cửu híp mắt nhìn, không khỏi ngẩn ra, người đó không phải Văn cô cô thì còn là ai?

Thời điểm nhìn thấy Văn cô cô, sắc mặt Tĩnh Phong Đế cũng thay đổi, ông ta đương nhiên nhận ra cung nữ này, lúc Hạ Hầu Âm được sủng ái, người hầu hạ Hạ Hầu Âm còn không phải là Văn cô cô sao?

Nhưng hôm nay sao bà ta lại... Đây là tình huống gì?

Theo sau Văn cô cô là mấy chục người mặc đồ đỏ, trên mặt ai nấy đều đều đeo mặt nạ, vốn dĩ không thấy rõ bộ dáng, nhưng chỉ nhìn khí thế cũng đủ khiến Tĩnh Phong Đế cảm thấy bất an.

"Những kẻ này... Những kẻ này vào cung bằng cách nào?" Tĩnh Phong Đế lạnh lùng kêu gào, cố gắng giữ bình tĩnh. U Minh Vệ của An Cửu có thể vào cung chẳng có gì lạ, U Minh Vệ nổi tiếng như u linh, không có nơi nào họ không thể tới, huống hồ thân thủ của những U Minh Vệ này ông ta vừa chứng kiến.

Nhưng những người này... Mấy chục người không phải số lượng nhỏ, hoàng cung vốn canh giữ nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh của ông ta, thậm chí một con ruồi cũng khó bay vào, nhưng lần này là mấy chục người sống.

Còn mặc đồ đỏ trông rất khoa trương, nhưng nhìn dáng vẻ, chỉ sợ hoàng cung này đối với họ không phải nơi khó khăn để vào.

Hoàng cung của ông ta từ khi nào không có phòng ngự như vậy?

Không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả An Cửu và Bắc Sách cũng nghi ngờ nhìn Tiêu Văn Tuệ, lòng đầy nghi vấn.

Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, từ bên trên đi đến giữa đại điện, ánh mắt nhìn lướt những người mặc đồ đỏ do Văn cô cô dẫn tới: "Hoàng Thượng, hôm nay là ngày sách phong hoàng hậu, đương nhiên phải có người của thần thiếp tới bảo vệ thần thiếp."

"Người của ngươi?" Tĩnh Phong Đế nhíu mày, ý của bà ta là bà ta sớm đã giấu những kẻ này trong cung, mục đích chính là đề phòng hành động ngày hôm nay của ông ta sao?

"Không sai, người của thần thiếp!" Tiêu Văn Tuệ nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Phong Đế, "Chỉ là không ngờ cuối cùng vẫn phải dùng tới!"

"Ha ha ha..." Nhìn vẻ đắc ý của Tiêu Văn Tuệ, Tĩnh Phong Đế khẽ cười, tỏ vẻ châm chọc cùng khinh thường, "Tiêu Văn Tuệ ơi Tiêu Văn Tuệ, xem ra hơn hai mươi năm ở Lăng Tiêu Cung ngươi đã làm không ít chuyện."

"Chuyện thần thiếp làm nào bằng Hoàng Thượng, chẳng qua là để giết thời gian ở Lăng Tiêu Cung nhàm chán thôi." Thời điểm này Tiêu Văn Tuệ đã không còn kiêng kỵ.

Ngày này sớm muộn gì cũng tới, bản thân nắm nhược điểm của Tĩnh Phong Đế trong tay, ông ta sao có thể bao dung mình, do vậy bà ta đã chuẩn bị những người này, bà ta cần hộ vệ bảo vệ mình chu toàn!

Tĩnh Phong Đế trừng mắt: "Tiêu Văn Tuệ, năm đó thời điểm xử lý Tiêu gia trẫm nên giết cả ngươi!"

"Vậy sao? Khi ấy thần thiếp cũng cho rằng ngài sẽ giết cả thần thiếp, đáng tiếc lúc đó ngài không làm vậy, giữ lại cái mạng này của thần thếp, hôm nay không phải thần thiếp tới để báo thù cho Tiêu gia mà muốn cảm kích ngài không phân biệt thị phi trắng đen để thần thiếp ở cái nơi như lãnh cung hơn hai mươi năm." Nói tới đây, giọng Tiêu Văn Tuệ đột nhiên trở nên giá rét, "Chỉ đáng tiếc, Hoàng Thượng hối hận đã muộn rồi!"

"Ngươi..." Tĩnh Phong Đế nghiến răng, hận không thể xóa sạch vẻ đắc ý trên mặt Tiêu Văn Tuệ. Trầm mặc giây lát, ông ta cười lạnh, "Không, không muộn, hôm nay trẫm giết ngươi cũng không muộn, ngươi tưởng dựa vào những người này là có thể chống đỡ được đội quân tinh nhuệ của trẫm sao? Chỉ riêng nhân số, thị vệ của trẫm đã nhiều hơn các ngươi!"

Đội quân tinh nhuệ của ông ta là đội quân lợi hại nhất Đông Sở Quốc, chỉ cần đao ra khỏi vỏ, bắt buộc phải dính máu.

Tĩnh Phong Đế đắc ý nhìn đội thị vệ được trang bị hoàn mĩ, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trong đôi mắt bình tĩnh của Bắc Sách cũng thêm ý cười.

"Vậy à?" Bắc Sách nhàn nhạt hỏi. Trong tình thế giương cung bạt kiếm này sự bình tĩnh và thản nhiên của y có vẻ không phù hợp, nhưng sự bình tĩnh ấy lại có khí thế khiến người ta kinh sợ, khiến mọi người không thể không chú ý sự tồn tại của y.

Tĩnh Phong Đế chuyển hướng nhìn Bắc Sách, con ngươi sắc bén híp lại. Ông ta biết Bắc Sách này không dễ đối phó!

Chỉ nhìn thái độ của y không sợ hãi hay hoảng loạn lúc này cũng đủ khiến ông ta không thể không đề phòng.

Tiêu Văn Tuệ cũng nhìn Bắc Sách, ánh mắt trở nên ôn hòa. Giây tiếp theo, dưới cái nhìn của mọi người, Bắc Sách liếc đám thị vệ của Tĩnh Phong Đế, ho nhe một cái, trong đám thị vệ liền có tiếng đao ra khỏi vỏ. Nhìn những người này rút đao, Tĩnh Phong Đế còn chưa kịp hoàn hồn, trong chớp nhoáng, lưỡi đao sắc bén đó đã kề lên cổ thị vệ bên cạnh.

Nhìn những thị vệ ngã xuống, Tĩnh Phong Đế lảo đảo.

"Đây..." Đây là chuyện gì?

Rất lâu sau Tĩnh Phong Đế vẫn chưa hoàn hồn, không chỉ ông ta, ngay cả Tiêu Văn Tuệ và An Cửu cũng kinh ngạc nhìn Bắc Sách, sau đó nhìn những thị vệ rút đao giết người bên cạnh.

Không phải đều là thị vệ của Tĩnh Phong Đế sao? Sao lại chém giết lẫn nhau?

Nhưng hình như những người này vừa nghe mệnh lệnh của Bắc Sách, điều này có ý nghĩa?

Những người ở đây đều là người thông minh, tất cả đều lập tức hiểu rõ sự việc, xem ra Bắc Sách sớm đã có chuẩn bị!

Tĩnh Phong Đế còn chưa hoàn hồn lại tức giận chỉ đám thị vệ, quát: "Các ngươi... Các ngươi mù hết à?"

Mù?

An Cử khẽ cười: "Không phải bọn họ mù, mà là Hoàng Thượng ngu ngốc mới đúng? Người mình khổ tâm huấn luyện rốt cuộc bị sao cũng không nhìn ra, ngài rõ ràng là huấn luyện sát thủ cho người khác, tự đào mồ chôn mình đấy!"

Tĩnh Phong Đế sửng sốt, trừng mắt nhìn An Cửu, sau đó theo bản năng lùi mấy bước, nhìn Bắc Sách, cười điên cuồng: "Hay, hay cho một Bắc Sách, trẫm quả nhiên vẫn coi thường ngươi, nhưng ngươi rốt cuộc... Thu mua người của trẫm bằng cách nào?"

"Hoàng Thượng, thần không hề thu mua bọn họ, bọn họ vốn là người của Bắc vương phủ. Hoàng Thượng, thời điểm gia gia còn chưởng già, ngài đã có ý định đối phó Bắc vương phủ, gia gia phát hiện từ lâu, những chuyện ông ấy làm đều chỉ vì bảo vệ Bắc vương phủ. Nếu đã nghe phong phanh Hoàng Thượng xây dựng đội ngủ này, Bắc vương phủ sao có thể ngồi yên chờ chết?"

Cơ thể Tĩnh Phong Đế nhoáng lên một cái, tất cả sự kiêu ngạo tự tin khi nãy đều đã biến mất: "Ha ha, từ lúc bắt đầu ngươi và lão già kia đã tính kế, các ngươi e rằng cũng đang chờ ngày hôm nay mà thôi!"

Bắc Sách nhíu mày: "Hoàng Thượng sai rồi, dù là gia gia hay ta đều không hy vọng có ngày này, nhưng ta và gia gia đều biết với tâm tư và tác phong làm việc của Hoàng Thượng, ngày này không thể không tới, cho nên dù không hi vọng, chúng ta vẫn phải đối mặt."

Ngày này có đến hay không, khi nào tới, tất cả đều quyết định bởi Tĩnh Phong Đế.

Mà ngày này chẳng qua là ngày ông ta tự đào mồ chôn mình thôi.

"Ha ha... Không hy vọng?" Tĩnh Phong Đế lẩm bẩm.

Đột nhiên ông ta như lấy lại tinh thần, đi nhanh tới giật lấy thanh đao của một thị vệ chém chết thị vệ kia, những thị vệ khác thấy tình hình như vậy lập tức xông tới ngăn cản thế công của Tĩnh Phong Đế.

"Hỗn xược, một đám vong ân phụ nghĩa, trẫm khổ tâm huấn luyện các ngươi, trẫm hứa hẹn với các ngươi nếu ai biểu hiện tốt trẫm sẽ gia quan tiến tước cho kẻ đó, vinh hoa phú quý sau này đều ở ngay trước mặt các ngươi, các ngươi lại..." Tĩnh Phong Đế nghiến răng nghiến lợi, "Các ngươi... Các ngươi nghe rõ đây cho trẫm, giết Bắc Sách, giết An Cửu, ai giết được hai người họ, trẫm lập tức coi là công thần, những gì hắn muốn trẫm đều cho hắn. Các ngươi nghe hiểu chưa?"

Tiếng của Tĩnh Phong Đế quanh quẩn trong đại điện nhưng những thị vệ còn lại vẫn đứng yên không nhúc nhích, thậm chí họ còn đổi hướng chĩa kiếm về phía Tĩnh Phong Đế, bảo hộ Bắc Sách và An Cửu ở phía sau.

Sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm giọng: "Các ngươi... Ha ha... Y... Bắc Sách đã hứa hẹn cho các ngươi cái gì? Các ngươi dám phản trẫm?"

"Hoàng Thượng, năm đó Bắc lão vương gia, An Dương vương gia và Thẩm Diên vương phi hỗ trợ tiên đế lập quốc, Xích Minh của Thẩm Diên vương phi xuất lực không nhỏ, Bắc gia quân của Bắc lão vương gia cũng là hùng binh, sau này Xích Minh giải tán, tiên đế vẫn ỷ lại vào Bắc gia quân, tuy Bắc gia quân bị hợp nhất với quân đội của Đông Sở Quốc nhưng địa vị của Bắc lão vương gia ở trong quân đội không hề vì vậy mà mất, đây là điều không khó giải thích. Ngay lúc này bọn họ vẫn chọn che chở Bắc vương phủ là vì giao tình từ thế hệ này truyền xuống thế hệ khác, há có thể bị công danh lợi lộc mà ngài cho mà không còn?" Tiêu Văn Tuệ châm chọc, "Hoàng Thượng ơi Hoàng Thượng, nếu thần thiếp là ngài, năm đó khi xây dựng đội ngũ này thần thiếp đã nghĩ tới, đáng tiếc... Bây giờ tất cả đều đã muộn, không phải ư?"

"Muộn?" Tĩnh Phong Đế trừng mắt nhìn Tiêu Văn Tuệ, kêu gào, "Muộn cái gì? Trẫm là vua một nước, chẳng lẽ đám đạo chích các ngươi dám hành thích vua?"

"Hành thích vua? Việc này có người đã từng trải nghiệm không phải sao?" Tiêu Văn Tuệ ám chỉ.

Tĩnh Phong Đế chột dạ, ý thức được vấn đề, ông ta đi về phía Bắc Sách, tuy không cam lòng nhưng lại không thể không nói: "Bắc Sách, có một số việc ngươi cần phải suy xét cho kỹ trước khi làm, Bắc vương phủ của ngươi ở trong triều có địa vị gì trẫm biết, ngươi có thể giết trẫm, nhưng sau đó thì sao? Bắc vương phủ của ngươi vẫn sẽ chịu tội danh hành thích vua, cho dù ngươi phò tá nhi tử của Nhàn phi ngồi lên vị trí của trẫm, khống chế được Đông Sở Quốc, ngươi vẫn sẽ chịu bị thiên hạ chửi mắng."

"Hoàng Thượng cho rằng thần sẽ giết ngài?" Bắc Sách thản nhiên hỏi.

Tĩnh Phong Đế giật mình: "Ngươi sẽ không làm vậy sao?"

Ông ta mãi mãi không thể nhìn thấu Bắc Sách, không chỉ thế, ông ta thậm chí còn cảm thấy không ai có thể nhìn thấu người này.

Tĩnh Phong Đế không khỏi bất an.

"Bắc Vương phủ chưa từng có dã tâm như vậy, trước giờ Hoàng Thượng chỉ tự dọa mình, luôn cảm thấy người của Bắc vương phủ khiến ngài không thể an tâm, nhưng trên thực tế rốt cuộc Bắc vương phủ mang đến bao nhiêu lợi ích cho Bách Lý hoàng thất e là Hoàng Thượng chưa từng cẩn thận nghĩ tới." Bắc Sách châm chọc.

Sắc mặt Tĩnh Phong Đế thay đổi, lúc trắng lúc xanh, trầm mặc nửa ngày, ông ta híp mắt: "Ý ngươi là sẽ thả trẫm?"

Bắc Sách chỉ cười không nói, Tĩnh Phong Đế càng thấy mơ hồ, bản thân muốn giết Bắc vương phủ, y lại lấy ơn báo oán sao?

"Thả ngài!" Bắc Sách lên tiếng, "Nhưng sẽ không bỏ qua cho ngài!"

Tĩnh Phong Đế vừa thở phào liền lập tức rơi vào vực sâu vạn trượng. Ông ta đường đường là hoàng đế một nước bây giờ lại cầu xin sự sống trước mặt một thần tử, việc này nếu truyền ra, ông ta chắc chắn sẽ trở thành trò cười của người trong thiên hạ.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tĩnh Phong Đế nắm chặt hai tay, gằn từng chữ.

"Hoàng Thượng, từ hôm nay trở đi ngài cứ đợi ở Thừa Huy Điện đi, đám thị vệ ngài huấn luyện sẽ dụng tâm bảo vệ sự an toàn của ngài, còn về việc trong triều vẫn còn rất nhiều đại thần có thể phân ưu cho ngài."

"Ngươi... Ngươi muốn giam lỏng trẫm?"

"Nếu Hoàng Thượng nghĩ là giam lỏng thì đó là giam lỏng vậy."

Y không giết Tĩnh Phong Đế là vì Đông Sở Quốc không thể rối loạn, cũng không thể thả Tĩnh Phong Đế vì cả hai hiện giờ đã bỏ lớp mặt nạ, lần này Tĩnh Phong Đế hãm hại không thành, chắc chắn sẽ có lần sau.

Cầm tù ông ta là cách giải quyết thích hợp nhất.

"Bắc Sách, ngươi thật to gan!" Tĩnh Phong Đế cắn răng. Giam lỏng? Ông ta đường đường là hoàng đế lại bị một thần tử giam lỏng, còn ra thể thống gì?

Bắc Sách liếc nhìn ông ta, phân phó: "Người đâu, đưa Hoàng Thượng về Thừa Huy Điện, chăm sóc cho tốt."

"Vâng." Những thị vệ đó lĩnh mệnh, nhanh chóng xếp thành hai hàng tránh đường cho Tĩnh Phong Đế, đồng loạt kêu, "Hoàng Thượng, mời!"

Tĩnh Phong Đế trừng mắt nhìn Bắc Sách, lửa giận trong ánh mắt như muốn nuốt chửng y.

Bắc Sách thản nhiên đón nhận, khẽ cười.

"Hoàng Thượng, mời!" Thị vệ lặp lại.

Tĩnh Phong Đế rét run, tuy không cam lòng nhưng cũng không thể không chấp nhận số mệnh, vung tay áo, tức giận bỏ đi.

Bắc Sách, ông ta sẽ không để yên như vậy đâu!

Tĩnh Phong Đế rời đi, thị vệ cũng đi theo, bầu không khí trong đại điện cũng trở nên quỷ dị khác thường.

Tâm tư của An Cửu đã không còn ở trên người Tĩnh Phong Đế mà chuyển sang Tiêu Văn Tuệ cùng Văn cô cô.

"Không ngờ Bắc vương gia sớm đã có chuẩn bị." Tiêu Văn Tuệ ôn hòa nhìn Bắc Sách.

Ánh mắt ấy khiến An Cửu nắm chặt khăn thêu, mở lời trước: "An Cửu và vương gia cũng không ngờ Văn cô cô lại là người của Tiêu hoàng hậu."

Việc này có ý nghĩa gì?

An Cửu tiếp tục: "Không biết Dung phi nương nương và Tiêu hoàng hậu có quan hệ gì?"

"Dung phi hả? Chẳng qua là một quân cờ bị bỏ quên, không đáng để An Cửu vương phi nhớ thương."

Quân cờ bị bỏ quên?

Tiêu hoàng hậu sắp xếp Thượng Quan Liên cạnh thái tử Bách Lý Khiên, còn sắp xếp Văn cô cô hầu hạ Hạ Hầu Âm, ai biết bà ta còn xếp người ở đâu nữa.

Nữ nhân này quá nguy hiểm!

Tiêu Văn Tuệ vẫn nhìn Bắc Sách: "Bắc lão vương gia dạy dỗ ngài rất tốt, nhưng có một việc bổn cung không rõ, vừa rồi Bắc vương gia ngài có thể giết Tĩnh Phong Đế rồi thay thế ông ta, nhưng tại sao..."

"Thay thế? Chí hướng của ta không ở đây, ta chỉ muốn Bắc vương phủ an ổn, còn Tiêu hoàng hậu... Dù thái độ với Bách Lý hoàng thất thế nào, chúng ta tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng." Bắc Sách trả lời.

Theo y Tiêu Văn Tuệ này cũng là nhân vật nguy hiểm.

Chứng kiến những gì vừa xảy ra, y khẳng định một cung phi sống trong lãnh cung lại có thế lực như vậy, lần này trở về chắc chắn có mục đích khác.

"Không ở đây? Chí hướng của ngài... Không ở đây? A, Bắc vương gia, ngài là nhân trung chi long, là người tài giỏi nhất Đông Sở Quốc, không ai thích hợp làm vua một nước hơn ngài, chẳng lẽ ngài..." Tiêu Văn Tuệ rất không hài lòng với đáp án của Bắc Sách.

Y sao có thể không muốn làm hoàng đế?

"Tiêu hoàng hậu, An Cửu và vương gia còn có việc, không tiện ở trong cung làm phiền lâu. Vất vả lắm mới được làm hoàng hậu, Tiêu hoàng hậu nên quý trọng đi!" An Cửu bước lên một bước ngắt lời Tiêu Văn Tuệ.

Tiêu Văn Tuệ giật mình. Quý trọng? An Cửu bảo bà ta quý trọng? Nàng đang uy hiếp bà ta sao?

Nghĩ đến ước định giữa hai người, Tiêu Văn Tuệ nhìn bụng An Cửu, khẽ cười: "Được, bổn cung sẽ nghe An Cửu vương phi kiến nghị, quý trọng ngôi vị hoàng hậu này. An Cửu vương phi, ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, hoài thai mười tháng rất vất vả, lúc bổn cung mang thai..."

"Hoàng hậu nương nương, An Cửu sẽ tự bảo trọng, hoàng hậu nương nương cứ yên tâm." An Cửu tiếp tục ngắt lời, không cho bà ta nói tiếp.

Dứt lời, nàng kéo Bắc Sách rời khỏi đại điện.

Bắc Sách đi cạnh An Cửu, khôn khéo như y sao có thể không nhìn ra việc An Cửu phòng bị Tiêu hoàng hậu quá mức, hình như nàng đang ngăn cản gì đó.

Trong đại điện, nhìn hai người rời đi, nhớ lại lời Bắc Sách vừa nói, Tiêu Văn Tuệ nhíu mày.

Chí không ở đây?

Vậy chí của y ở đâu?

Y là nhi tử của bà ta, năm đó bà ta không ngại trắc trở mới đưa được y bình an vào Bắc vương phủ, giữ y một mạng chính vì ngày mà y có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng hôm nay y lại nói với bà ta chí của y không ở đây.

A, có bao nhiêu người tranh ngôi vị hoàng đế đến vỡ đầu chảy máu, còn y lại hoàn toàn không để vào mắt sao?

Nếu y thật sự là một vương gia, chí không ở đây cũng không có gì, nhưng y là hoàng tử, là nhi tử của Tiêu Văn Tuệ này, bà ta sao có thể chấp nhận việc chí y không ở đây?

Tiêu Văn Tuệ híp mắt, nói với Văn cô cô: "Ngươi nói xem chí của Bắc vương gia ở đâu?"

"Hồi hoàng hậu nương nương, Bắc vương gia và Bắc vương phi phu thê ân ái, tất cả tâm tư của Bắc vương gia e rằng đều đã dành cho vương phi rồi.

"An Cửu?" Trầm mặc nửa ngày, Tiêu Văn Tuệ mới nở nụ cười, "Bổn cung thật sự hâm mộ An Cửu có thể có được tất cả tâm tư của Bắc Sách, dù là nữ nhân nào chắc cũng đều thỏa mãn, khó trách nàng ấy che chở Bắc Sách như vậy, hai người này sợ là sớm đã trong ta có ngươi, trong ngươi có ta."

"Nương nương, đây không phải chuyện tốt sao? Hai người Bắc vương gia phu thê ân ái, ai cũng phải ghen tị."

"Đúng vậy, ai cũng phải ghen tị, nhưng chí hướng của nhi tử bổn cung sao có thể chỉ dành cho một nữ nhân? Việc này... Không thể được! Nhi tử của Tiêu Văn Tuệ ta từ khoảnh khắc chào đời đã chú định chí hướng của nó là chí hướng của bổn cung, nó chỉ có thể ngồi ở vị trí trên hàng vạn người, một nữ nhân sao có thể hủy hoại tất cả?"

"Nương nương..." Nhìn sắc mặt Tiêu Văn Tuệ, Văn cô cô có cảm giác chẳng lành.

Chỉ e Bắc vương gia và Bắc vương phi...

"Văn cô cô, chúng ta sẽ sống ở Tê Phượng Cung, từ nay trở đi ngươi đi theo hầu hạ bổn cung đi. Năm đó trong số những người hầu hạ bổn cung chỉ còn mỗi ngươi."

"Có thể hầu hạ nương nương là vinh hạnh cả đời của nô tỳ."

Tiêu Văn Tuệ nhếch mép cười, rời khỏi Cẩm Hoa Điện.

Hôm nay là ngày sách phong bà ta làm hoàng hậu, không ngờ thế cục trong cung lại thay đổi, không chỉ hoàng cung, thế cục toàn bộ Đông Sở Quốc e rằng cũng sắp đảo ngược!"

...

Vĩnh An Cung.

Sau khi bị đưa về, Thục phi cứ khùng khùng điên điên, miệng lẩm bẩm nhắc đến vị trí quý phi, nghỉ ngơi nửa ngày, tỉnh lại, thần trí mới có chuyển biến tốt một chút.

Thời điểm Tuyên thân vương Bách Lý Ngạn tới, Thục phi vừa mới tỉnh, thấy nhi tử của mình, bà ta lập tức xuống giường, mặc kệ sàn nhà lạnh lẽo, kích động bắt lấy cổ tay Bách Lý Ngạn: "Hoàng nhi, Hoàng Thượng đâu? Kim ấn kim sách của mẫu phi đâu?"

Bách Lý Ngạn nhíu mày, sắc mặt hết sức khó coi: "Mẫu phi, người ở đây tĩnh dưỡng đi, nhi thần chắc chắn sẽ tìm được đại phu tốt nhất chữa trị cho người."

"Không, tĩnh dưỡng gì hả? Mẫu phi không sao, mẫu phi rất khỏe, mẫu phi còn muốn tiếp tục nhận sách phong của Hoàng Thượng. Hoàng nhi, sách phong xong, mẫu phi chính là quý phi, bước tiếp theo mẫu phi sẽ tranh đoạt ngôi vị thái tử cho con, tiện nhân Tiêu thị kia tuy là hoàng hậu nhưng ả ta không có nhi tử, tuy Bắc Tự Nhàn có nhi tử, cho dù ả có Bắc vương phủ hậu thuẫn nhưng Hoàng Thượng không chứa chấp nhi tử của ả ta, đương nhiên sẽ không lập nhi tử của ả ta làm thái tử. Con là người thích hợp nhất, con có nghe thấy không? Con phải làm thái tử, sau đó làm hoàng đế, thiên hạ Đông Sở Quốc này sẽ là của con!"

"Mẫu phi, người có biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không?"

Quý phi gì? Thái tử gì hả?

Hắn biết mấy năm nay mẫu phi mưu tính cho mình, vị trí thái tử kia không phải hắn không muốn ngồi, nhưng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, Bách Lý Ngạn thở dài.

"Con giận cái gì? Không được nhụt chí, sẽ không ai tranh lại con!" Thục phi cắn răng.

"Mẫu phi, phụ hoàng đế bị giam lỏng, con còn tranh thế nào? Bắc Sách chắc chắn sẽ nâng đỡ tiểu hoàng tử của Nhàn Phi lên làm hoàng đế, bây giờ chỉ thiếu thời gian mà thôi." Bách Lý Ngạn lạnh giọng.

Hắn biết phụ hoàng kiêng kị Bắc vương phủ, cho nên hắn chưa từng để bụng Bắc vương phủ.

Có phụ hoàng ở đây, rất nhiều chuyện nào cần hắn lo lắng?

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ ngay cả phụ hoàng cũng hết cách với Bắc vương phủ!

"Con nói gì? Giam lỏng? Hoàng Thượng bị giam lỏng? Con nói bậy, sao lại thế chứ? Hoàng Thượng là vua một nước, sao ngài ấy lại bị giam lỏng?" Thục phi lắc đầu không dám tin, "Đi, đưa ta đi tìm phụ hoàng con, phụ hoàng con chắc chắn sẽ lập con làm thái tử, hừ, mặc kệ Bắc vương phủ có nắm được nhược điểm của bổn cung hay không, bổn cung sợ gì chứ? Ha ha... Bổn cung không sợ gì cả!"

Nói rồi, bà ta kéo Bách Lý Ngạn muốn đi.

Nhưng Bách Lý Ngạn lại đứng yên: "Mẫu phi, người bị phụ hoàng nhốt lại, không nói đến việc người không ra ngoài được, cho dù người ra ngoài cũng không vào được tẩm điện của phụ hoàng. Thừa Huy Điện kia bây giờ là một nhà giam giam lỏng phụ hoàng, phụ hoàng nào còn quyền quyết định nữa hả?"

"Không được, ta muốn trở thành quý phi, nhi tử của ta phải trở thành thái tử, không ai cản được ta!"

Dứt lời, bà ta lập tức lao ra khỏi Vĩnh An Cung. Bách Lý Ngạn hết cách, chỉ đành đuổi theo, nghĩ tới thị vệ đang "canh giữ" Thừa Huy Điện, hắn không khỏi bất an. Nếu mẫu phi xông vào chỉ sợ không ổn!

Nhưng Thục phi nào tin việc Thừa Huy Điện lúc này sớm đã không còn là Thừa Huy Điện trước kia, hoàng cung hiện tại cũng sớm đã không còn là hoàng cung của ngày hôm qua...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK