Mai phu nhân khẽ cười: "Là đến lúc chèn ép ả rồi, bằng không, Quốc Công phủ này sẽ không coi đương gia chủ mẫu như ta ra gì!"
"Đúng vậy, mẫu thân, người thấy Thanh Nhi bị đánh thế nào rồi, từ lúc An Cửu trở về, Quốc Công phủ này chưa có ngày nào thái bình cả!" Diệp Liên Y oán hận, giống như tất cả đều do An Cửu chủ động khơi mào, lại quên mất, mỗi một việc đều do bọn họ tính kế mưu hại An Cửu không thành.
"Cho nên khoảng thời gian này con an tĩnh một chút, không có việc gì đừng chọc tới sát tinh kia, con là người cao quý, không thể bị thương, chờ cha con về Quốc Công phủ, chúng ta lại tặng ả một phần đại lễ, khiến ả không thể xoay người!"
Mã điên không khiến nàng chết, bà không tin, lần này An Cửu vẫn có thể may mắn!
Chớp mắt mười ngày đã qua, cách Trung Thu chỉ còn bà ngày, sau hôm cứu Lam Nguyệt từ tay Diệp Thanh, toàn bộ Quốc Công phủ bình tĩnh ngoài dự đoán, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Có điều An Cửu biết rất rõ, đây chẳng qua là yên lặng trước bão táp mà thôi, hiện tại càng an tĩnh, mưa gió tới sẽ càng khốc liệt.
Hôm nay, Nhị hoàng tử khải hoàn trở về, hai canh giờ sau, Tấn Quốc Công Diệp Hi nghênh đón sứ thần hòa thân Tây Lương cũng tới, nhất thời, kinh thành vô cục náo nhiệt.
Tấn Quốc Công phủ nhận được tin này cũng trở nên náo nhiệt, Mai phu nhân tự mình chỉ huy hạ nhân trong phủ làm việc, các phu nhân di nương khác trang điểm thật đẹp, chuẩn bị cho đêm gia yến tẩy trần.
Quản gia đến Thanh Ninh Tiểu Trúc truyền lời, bảo An Cửu đêm nay nhất định phải tham dự gia yến, nhạy bén như An Cửu, ngay lập tức phát hiện có chỗ không bình thường.
Tấn Quốc Công Diệp Hi hồi phủ sao?
Chỉ sợ gia yến này cho dù nàng không đi, cũng có kẻ dùng hết mọi cách muốn nàng đi, Quốc Công phủ an tĩnh nhiều ngày như vậy, gió lốc cuối cùng cũng tới.
Một khi đã vậy, có vài việc nàng có thể thuận tiện giải quyết ngay hôm nay.
Ban đêm, Quốc Công phủ càng náo nhiệt, thời điểm An Cửu và Hồng Linh vào đại sảnh, các phu nhân di nương khác đều đã vào vị trí, thấy nàng tới, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Tỷ chính là Cửu Nhi tỷ tỷ sao?" Một giọng nói non nớt hết sức dễ nghe truyền tới.
An Cửu theo tiếng nhìn qua, là một nữ hài mười mấy tuổi, đang tươi cười nhìn nàng.
An Cửu nhướng mày đánh giá nữ hài kia, sau một lúc lâu, nụ cười non nớt kia càng xán lạn, nàng hưng phấn chạy tới, kéo tay An Cửu: "Bọn họ đều nói tỷ đáng sợ, nhưng muội lại cảm thấy Cửu Nhi tỷ tỷ không giống lời bọn họ nói, Khánh Ngữ rất thích Cửu Nhi tỷ tỷ."
Dứt lời, mọi người ở đây đều sửng sốt, An Cửu cũng giật mình.
"Bọn họ nói ta đáng sợ?" An Cửu khẽ cười, "Bọn họ là ai?"
"Bọn họ là..." Khánh Ngữ chớp mắt, đôi mắt trong suốt đơn thuần.
"Khánh Ngữ!" Còn chưa nói xong, một giọng nói uy nghiêm vang lên, vội vàng cắt ngang nữ hài.
An Cửu ngước mắt, đúng lúc thấy Mai phu nhân và Diệp Liên Y đi về hướng này, mà người vừa quát bảo Khánh Ngữ dừng lại còn không phải Mai phu nhân sao?
"Khánh Ngữ, đã bảo muội chờ đi cùng chúng ta, sao lại đi lung tung vậy?" Diệp Liên Y vội tiến lên kéo Diệp Khánh Ngữ lui vài bước, làm như An Cửu là ác ma ăn thịt người.
"Tỷ tỷ, muội chỉ là muốn chơi với Cửu Nhi tỷ tỷ." Diệp Khánh Ngữ ủy khuất nói.
Diệp Liên Y nhìn thoáng qua An Cửu, dùng sức nắm chặt tay Diệp Khánh Ngữ.
Mai phu nhân khẽ cười, dịu dàng nói: "Cửu Nhi, Khánh Ngữ còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với nó."
Chấp nhặt? Đôi mẫu nữ này coi nàng là hồng thủy mãnh thú sao?
Có điều nữ hài kia... A, đúng rồi, ngoại trừ Diệp Liên Y, Mai phu nhân còn một nữ nhi khác tên Diệp Khánh Ngữ, hẳn là nàng ấy.
Khó trách bọn họ che chở như vậy, vì sợ nàng làm hại đến nàng ấy sao? A, bọn họ đúng là quá đề cao nàng rồi!
"Thì ra là Khánh Ngữ muội muội, đúng là nha đầu hoạt bát, nếu đã là tỷ muội, sau này cũng nên qua lại thường xuyên."
An Cửu dứt lời, quả nhiên Mai phu nhân và Diệp Liên Y đều ngẩn ra, ánh mắt phòng bị càng đậm. Nàng khẽ cười, nếu họ đã coi nàng là ác ma ăn thịt người, vậy dọa họ một chút thì đã sao?
Nhất thời, không khí trong đại sảnh quỷ dị tới cực điểm, An Cửu không định để ý tới đôi mẫu nữ này nữa, vừa tìm được vị trí ngồi xuống, bên ngoài liền truyền tới náo nhiệt.
"Lão gia về rồi, lão gia về rồi." Quản gia hưng phấn thông báo.
Lập tức, các phu nhân di nương trong đại sảnh đều kích động, ai nấy vội vàng chỉnh trang y phục. Rất nhanh, ở cửa xuất hiện một thân ảnh, một bộ mãng bào, thân hình to lớn, tuổi hơn bốn mươi, mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ đường đường khi tuổi còn trẻ.
An Cửu nhướng mày, bề ngoài Diệp Hi không tồi, nhưng ánh mắt phong lưu kia, sao có thể an phận là một nam nhân bên cạnh mẫu thân nàng? Nàng chỉ lớn hơn Diệp Liên Y ba tháng, thời điểm mẫu thân nàng hoài thai, nữ nhân bên ngoài của Diệp Hi cũng hoài thai sao?
A, đúng là tra nam!
Nghĩ đến chuyện ông ta biến An Dương Vương phủ thành Tấn Quốc Công phủ của mình, lại nghĩ đến chuyện ông ta từng vứt bỏ An Cửu trước kia ra sao, An Cửu càng không thể có hảo cảm với Diệp Hi này.
"Lão gia..."
"Lão gia..."
Thê thiếp trong phòng đều vội vàng đứng dậy tiếp đón, Diệp Hi nhìn thiếp thất mấy phòng, anh mắt nhu hòa rất nhiều, đang muốn dịu dàng hỏi thăm, giọng của Mai phu nhân vang lên.
"Lão gia, ngài ra ngoài vất vả, thiếp đặc biệt chuẩn bị một buổi gia yến, gọi tỷ muội và con cái tới tẩy trần cho lão gia, mời lão gia ngài nhập tọa." Mai phu nhân lên tiếng, các thiếp thất khác tuy không cam lòng nhưng vẫn nhanh chóng tản ra.
Diệp Hi kính trọng nhìn Mai phu nhân, mặc kệ những thiếp thất khác, theo Mai phu nhân lên chủ vị, những người khác cũng vội về vị trí. Diệp Hi nhìn lướt qua đại sảnh, vừa lòng gật đầu: "Ta không ở đây mấy ngày, phu nhân chiếu cố trong phủ rất tốt, vất vả phu nhân."
"Tất cả đều là bổn phận của thiếp, có điều năng lực của thiếp không đủ, không thể khiến trong phủ hoàn toàn an bình." Mai phu nhân tự trách, "Xin lão gia trách phạt."
"Trách phạt? Trách phạt cái gì?" Diệp Hi bật cười. Cho dù ông ta ở trong phủ cũng khó tránh thê thiếp mấy phòng lục đục với nhau, tranh giành tình cảm, huống chi thời điểm ông ta ra ngoài? Ông ta sớm đã đoán được, ông ta rời phủ mấy ngày trong phủ sẽ không thái bình, chuyện này hết sức bình thường, có gì hiếm lạ?
"Không, không có gì." Mai phu nhân khẽ cười, "Lão gia không ở đây mấy ngày, trong phủ có một hỉ sự."
"Vậy sao? Hỉ sự gì? Nói nghe xem." Diệp Hi tỏ vẻ hứng thú.
"Lão gia vừa xuất phát mấy ngày, thiếp nghĩ, Cửu Nhi một mình ở ngoài tóm lại cũng không ổn, thiếp tự mình chủ trương đón Cửu Nhi về, tiện để chăm sóc." Mai phu nhân không nhanh không chậm kể, giọng điệu nghiễm nhiên là của một từ mẫu.
"Cửu Nhi?" Diệp Hi nhíu mày, "Hiếu kỳ Thái Hậu cũng sắp qua, đúng là nên đón nó về phủ, nó đâu?"
Diệp Hi nhìn đại sảnh một vòng, mở miệng hỏi, An Cửu nghe vào tai, không khỏi cảm thấy nực cười.
Ông ta thân là cha, ngay cả con gái của mình cũng không nhận ra sao?
Nàng trưởng thành giống hệt mẫu thân, Diệp Hi này, ngay cả thê tử nguyên phối trông thế nào ông ta cũng quên?
A, đúng là trượng phu tốt, phụ thân tốt!
"Ha ha, kia chẳng phải An Cửu sao?" Mai phu nhân cười nói, chỉ về hướng An Cửu, "Cửu Nhi, còn không hành lễ với cha con?"
Diệp Hi nhìn An Cửu, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng một lát liền chuyển sang lạnh băng: "Không cần, hôm nay gia yến, Thanh Nhi đâu? Đúng rồi, còn cả Sương Nhi, Tần thị sao cũng không thấy?"
Mọi người thấy thái độ đạm mạc của Diệp Hi với An Cửu, thầm suy nghĩ.
An Cửu nhướng mày, càng khinh thường, trong lòng Diệp Liên Y lại vô cùng đắc ý, cha xưa nay không thích An Cửu, nàng ta có thể lợi dụng điểm này, không phải sao?
"Lão gia đúng là có ánh mắt sắc bén, Tần thị ở đây, nguyên nhân là vì một hỉ sự khác." Mai phu nhân cười lạnh.
"Vậy sao? Còn có hỉ sự khác? Hỉ sự gì?"
"Ba ngày nữa là Trung Thu, thiếp nghĩ, Trung Thu năm nay có sứ thần Tây Lương, lão gia lại là công thần nghênh đón, đương nhiên sẽ tiến cung tham dự cung yến, vì thế quyết định tổ chức tiệc Trung Thu và tiệc tẩy trần cùng một lần, cho nên thiếp đã bảo Tần thị đi mời lão phu nhân tới, đã là cả nhà đoàn viên thì sao có thể thiếu lão nhân gia?"
An Cửu giật mình, lão phu nhân? Mẫu thân của Diệp Hi sao?
Trong trí nhớ, lão phu nhân kia xưa nay không thích mẫu nữ An Cửu!
Nhìn Mai phu nhân, thấy bà ta tươi cười đắc ý, An Cửu không khỏi có dự cảm chẳng lành, xem ra đêm nay còn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng.