Mục lục
Đích Phi Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai biết được?" Bách Lý Vũ này tuy rằng ngày thường tiêu sái, trông có vẻ chỉ là một vương gia tiêu dao, nhưng thái độ của hắn đối với Thái Tử, còn cả đột nhiên thân thiết với nàng, sao có thể không rõ nguyên do? Hơn nữa lần đầu gặp hắn ở Nhật Xuân Viên, nàng đã không cảm thấy Bách Lý Vũ này là kẻ tầm thường.

Bách Lý Vũ nhướng mày, ngày càng có hứng thú với An Cửu.

"Thôi đi, lòng đầy thiện ý này của bổn vương thế mà không được chấp nhận, thôi, thôi!" Bách Lý Vũ tiếp tục uống rượu, cặp mắt tà khí lúc sáng lúc tối.

Tới trưa hôm sau, An Cửu mới rời giường, có lẽ vì sau rượu, đầu hơi đau, An Cửu không biết đêm qua Bách Lý Vũ rời đi lúc nào, nhưng ánh mắt của hắn luôn khiến người đối diện có cảm giác khó nói nên lời.

Từ sau hôm ấy, chuyện Bắc thế tử và An Cửu quận chúa đi dạo khắp kinh thành đã truyền khắp nơi, người đời đều biết tới Đại tiểu thư của Quốc Công phủ được chọn làm Thái Tử Phi chính là An Cửu yếu đuối kia.

Nhưng nàng ở cạnh Bắc thế tử thì thế nào?

Ngay từ đâu, không có ai tin việc này, thế tử thiên nhân chi tư, người bình thường há có thể xứng?

Nhưng sau hôm ấy, cận vệ của Bắc thế tử Xích Phong công tử mỗi ngày đều cưỡi ngựa từ thành đông đến thành tây, tự mình tặng đồ đến Quốc Công phủ, không ai biết đó là những món đồ gì, chỉ biết tất cả đều đưa đến tay An Cửu quận chúa.

Liên tiếp nửa tháng, mỗi ngày đều như thế, người sáng suốt đều phát hiện sắc mặt Thái Tử điện hạ thường xuyên âm trầm, cũng nghe nói bầu không khí trong phủ Thừa Tướng vô cùng quỷ dị, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì nét bình tĩnh. Ai cũng biết, dù bình tĩnh đến đây thì cũng chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, gợn sóng bên dưới sẽ như núi lửa phun trào, thời gian càng kéo dài, lúc bùng nổ chỉ sợ càng khốc liệt.



Dường như cả kinh thành từng thời từng khắc đều chú ý động tĩnh Bắc Vương phủ, Quốc Công phủ, Thái Tử và phủ Thừa Tướng.

Tấn Quốc Công phủ cũng bình tĩnh, mỗi ngày ở Thanh Ninh Tiểu Trúc đọc sách ngắm hoa, thản nhiên tự tại, nhưng với những gì ở bên ngoài đều biết rõ.

Hôm nay, Hồng Linh vừa vào phòng, liền thấy An Cửu tự mình chăm sóc một gốc lan, khoảng thời gian này, tiểu thư điều trị thân minh, khí sắc đã tốt hơn một tháng trước ở Nhật Xuân Viên, gương mặt vốn tái nhợt hiện tại đã hồng hào, cả người dường như thoát thai hoán cốt, càng thêm minh diễm động lòng người.

"Tiểu thư, phòng bếp đưa băng hoa phù dung quan yến tới, Hứa nương nói gần đây hoa quế trong phủ nở rộ, liền sai người góp nhặt một ít, làm bánh quế hoa củ sen đưa tiểu thư nếm thử, bánh quế hoa này thật sự rất thơm." Hồng Linh bưng một cái khay, vui vẻ kể.

Từ lúc Đại tiểu thư hồi phủ trừng trị Tam tiểu thư, hạ nhân trong phủ không ai dám khi dễ họ, đặc biệt là sau ngày tiểu thư được Hoàng Hậu nương nương và Nguyên Phi nương nương ban thưởng, Bắc thế tử lại đột nhiên tới thăm, mỗi một hai nhân nha hoàn trong phủ càng không dám chậm trễ tiểu thư.

Ngẫm lại trước kia, Hồng Linh cảm thấy như đã qua mấy đời, tâm trạng vô cùng sung sướng, tiểu thư thay đổi, chủ tớ hai người bọn họ sẽ không bao giờ bị người khác bắt nạt nữa.

An Cửu ngửi hương quế nhàn nhạt, ngước mắt qua xem: "Bánh quê hoa củ sen này thật tinh xảo."

Hồng Linh thấy An Cửu thích, lập tức bưng đồ lên: "Tiểu thư vẫn là uống băng hoa phù dung quan yến này trước đi, năm nay phù dung chưa nở, đây là đồ năm trước tự nô tỳ đi Cẩm Trân Các mua về phơi khô, rất tốt."

Hồng Linh đau xót nhìn, nhưng ngẫm lại thứ này bồi bổ cho tiểu thư, nàng bỏ được.

An Cửu khẽ cười: "Hoàng Hậu và Nguyên Phi ban thưởng rất nhiều, sau này không cần bỏ đồ của mình ra nữa."

Hiện tại, bọn họ xem như giàu rồi!

Có điều... Cứ ngồi ăn không thì không tốt lắm, cũng nên tính toán cho tương lai.



"Hồng Linh, lát nữa theo ta ra ngoài đi dạo."

"Tiểu thư muốn mua gì sao? Để nô tỳ ra ngoài mua giúp tiểu thư là được!" Hồng Linh vội nói, hiện tại cả kinh thành đều đang bàn tán chuyện của tiểu thư và Bắc thế tử, dễ nghe khó nghe đều có, nếu tiểu thư ra ngoài...

An Cửu nhìn ra nổi băn khoăn của nàng: "Việc này ta phải tự đi mới được."

Ở chung hơn một tháng, An Cửu càng xem Hồng Linh như tri kỷ, vừa múc một muỗng băng hoa phù dung quan yến đến bên môi, ngoài cửa có một bóng hình vội vàng chạy vào: "Đại tiểu thư..."

An Cửu sửng sốt, còn chưa kịp nhìn rõ người nọ là ai, thân ảnh kia đã chạy tới, hoảng sợ giật lấy cái chén trong tay nàng.

Không chỉ An Cửu, ngay cả Hồng Linh cũng kinh ngạc nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy?"

An Cửu quan sát người tới, nữ tử này khoảng mười tám tuổi, dáng người gầy yếu, nói là nha hoàn, lại không mặc y phục của nha hoàn trong phủ, nhưng nếu là tiểu thư, cách ăn mặc này cũng quá mộc mạc, nàng vẫn nhớ nàng ấy, ngày đó ở Giới Luật Đường nàng ấy chính là nữ tử ngồi ở một góc.

"Ngươi là ai? Sao lại có hành động này?" An Cửu hỏi, từ sau hôm đó, nàng chưa từng gặp lại nữ tử này, người trầm tĩnh an phận như vậy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đoạt chén canh trong tay nàng, nàng nhìn chén canh kia, đáy lòng ẩn ẩn có suy đoán.

"Ta... Ta tên Lam Nguyệt, Đại tiểu thư chắc không biết ta, có điều việc này không quan trọng, quan trọng là chén tổ yến này... Không uống được!" Lam Nguyệt thở hổn hển.

"Không uống được? Vì sao không uống được?" An Cửu hứng thú.

"Vừa rồi ta qua phòng bếp lấy đồ, vô tình nhìn thấy... Có kẻ lén thêm đồ vào trong, ta không biết nàng ta thêm cái gì, nhưng ta lo lắng... Cho nên... Mới mạo muội lỗ mãng như thế..." Lam Nguyệt cúi đầu.

Hồng Linh nổi giận: "Ý ngươi là có kẻ hạ độc vào băng hoa phù dung quan yến?"



"Ta không biết có phải độc hay không, ta chỉ nghĩ, nếu lỡ như... Hại tới Đại tiểu thư, cữu cữu ra ngoài có việc, Lam Nguyệt không thể để nữ nhi của cữu cữu gặp chuyện, cho nên... Lúc phát hiện dị thường, Lam Nguyệt vội đuổi theo, may là Đại tiểu thư chưa uống." Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

An Cửu nhìn Lam Nguyệt, nàng ấy gọi Diệp Hi là cữu cữu, vậy chắc là biểu tiểu thư.

Có điều, Diệp Hi vốn không quản sống chết của An Cửu nàng, nhưng vị biểu tiểu thư này đúng là có lòng.

"Đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, sợ rằng ta đã trúng kế kẻ gian." An Cửu mỉm cười, đưa tay nhận lấy chén băng hoa phù dung quan yến Lam Nguyệt đang cầm, "Hồng Linh, đưa thứ này đến Bắc Vương phủ, nhờ Bắc thế tử điều tra xem bên trong rốt cuộc có càn khôn gì."

"Vâng, tiểu thư." Hồng Linh nhận lệnh, vội vàng đi xuống, khoảng một canh giờ sau trở về, sắc mặt lộ rõ vẻ giận dữ.

"Nói đi, trong đó có gì?"

"Hừ, tiểu thư, thật là quá đáng, ai lại ngoan độc như thế? Bắc thế tử bảo Xích Phong công tử tìm người kiểm tra thực hư, bên trong quả thật bị hạ độc. Xích Phong công tử nói loại độc này tên Tuyệt Ngưng Tán, không màu không vị, người bình thường căn bản không thể phát hiện, tuy trúng độc không lập tức mất mạng nhưng nếu độc tích tụ trong người sẽ khiến cơ thể dần gầy ốm, nếu số lượng lớn, không quá một tháng sẽ khiến người ta điên điên khùng khùng. Rốt cuộc là ai vậy? Dám hạ độc tiểu thư? Không biết đồ ăn thức uống lúc trước dùng có vấn đề gì không?" Càng nói, Hồng Linh càng hoảng loạn.

"Vì ta, đúng là có người hao tâm tổn huyết, nếu là đồ dùng thường xuyên, hẳn ngày mai cũng sẽ có, một khi đã vậy, ngày mai làm phiền Lam Nguyệt tiểu thư đi cùng An Nguyệt một chuyến." Ánh mắt An Cửu trở nên sắc bén.

Tuyệt Ngưng Tán? Đúng là thứ tốt! Có kẻ hao tổn tâm tư vì nàng như vậy, chuyện này, An Cửu nàng quả quyết không dễ dàng bỏ qua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK